Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 20: Chấp Nhận



Sau trò đùa dai của Phí Dĩnh thì Phí Anh cảm thấy cậu đã rõ ràng tình cảm của mình với Diệp Châu hơn một chút. Đồng thời kỳ thi tốt nghiệp đại học cũng tới sát cho nên cậu tạm thời gác lại chuyện tình cảm sang một bên để tập trung cho việc học. Trong đầu cậu vẫn luôn tự tin là Diệp Châu nhất định là vẫn còn đợi được cho nên không việc gì phải vội. Thế nhưng những điều trong đầu cậu dự liệu hoàn toàn không như mong muốn, không phải do cậu hay do Diệp Châu mà là do rất rất nhiều thứ khác.

"Anh Phong về sẽ dẫn theo bạn gái cũ của tao về cùng."

Phí Dĩnh đang uống dở cốc nước trái cây nghe thấy tin này không kìm được mà ho sặc sụa.

"Ê...đừng nói là tình em duyên anh đi, xài chung được sao? Mà anh Diệp Phong đang quen chị Tiểu Nhiệm cơ mà, lúc tao còn ở bên Anh thì tao thấy hai người vẫn rất bình thường. Lẽ nào tao vừa về nước họ liền chia tay sao? Không được đâu, họ đã yêu nhau bao nhiêu năm rồi mà."

Diệp Châu bắn một ánh mắt hình viên đạn sang nhìn Phí Dĩnh vì những lời nói sặc mùi ngu ngốc này. Nếu như không nể mặt anh là bạn thân của hắn hơn nữa còn anh trai của Phí Anh thì hắn sớm đã cho anh ăn một đấm rồi.

"Cái miệng của mày thật sự không thể nào nói ra câu gì cho tử tế à? Mày nghĩ anh tao là loại người gì hả? Anh ấy cũng sắp ba mươi rồi hơn nữa cũng có người yêu quen nhau từ thời trung học đấy. Chị Tiểu Nhiệm tốt như thế mà mày phủi phui cái miệng không."

Phí Dĩnh nghe xong thì như phát rồ mà vung tay tự tát hai cái vào miệng mình tự chấn chỉnh.

"Ôi cái miệng tao, mày không được nói cho anh ấy biết là tao nói như thế đâu vì nhất định anh ấy sẽ cho tao ăn đòn. Niềm vui của anh ấy là cho hai chúng ta ăn đòn mà, tao nghĩ tới còn sợ. Nhưng mà sao anh ấy không dắt chị Tiều Nhiệm về mà lại dắt nhỏ Tô Duệ về. Có khi nào..."

Diệp Châu không nói gì mà chỉ liếc Phí Dĩnh sau đó chống cằm thở dài. Phí Dĩnh thấy hắn ảo não như vậy thì cũng đoán ra được một chút sự tình, nhịn không được muốn xỉa xói bạn tốt mấy câu.

"Sao vậy? Chẳng phải lúc trước mày theo đuổi Tô Duệ trầy trật lắm sao? Hồi đó còn đau khổ vì người ta cả một thời gian dài, còn nói cái gì mà cả đời chỉ thích một mình Tô Duệ, thích tới chết. Giờ thì anh Phong mang tình yêu về lại cho rồi còn sầu não cái gì? Sao nào? Cưới luôn chứ hả?"

"Đừng nhắc nữa, tao đang đau đầu lắm."

"Có chuyện gì sao?"

Diệp Châu chán nản chọc chọc ly cà phê trên bàn bất đắc dĩ mà nói.

"Tao cứ có cảm giác ông bà già đang tính kế với tao. Chứ tại sao tự nhiên lại để Tô Duệ về theo anh tao làm gì, nhất định là có mục đích."

Phí Dĩnh đăm chiêu nhìn Diệp Châu sau đó thì khều khều nói nhỏ.

"Nhưng mà nếu mày thích con nhỏ đó thì ông bà già tác hợp cho thì càng tốt chứ sao. Với cả nó chịu theo anh Phong về thì chắc là nó cũng đã suy nghĩ lại chuyện của hai người lúc trước rồi. Nhưng mà tự nhiên nó về thế này cũng hơi vô lý nhỉ? Có khi nào ông bà nhà nhà mày định lấy Tô Duệ ra để kìm kẹp mày không? Mày trước giờ chỉ nghe lời một mình nó còn gì, giờ có nó ngày ngày tỉ tê biết đâu mày lại chịu nghe lời trở về gánh vác gia đình thì sao? Nhớ lúc trước..."

"Thôi đi! Tao với cô ấy chia tay cũng mấy năm rồi, cũng không còn liên quan nữa, tình cảm đã không còn dù chỉ là một chút. Đối với tao nó chỉ là kỉ niệm đẹp, bây giờ nói bắt đầu lại thì tao không làm được đâu, chết sướng hơn."

Phí Dĩnh nhìn ra được tâm tình Diệp Châu có chút nặng nề thì cũng không bàn tới chuyện này nữa. Anh nhìn nhìn đồng hồ trên tay sau đó nói với hắn là bản thân phải mau chóng qua trường đại học để đón Phí Anh. Hôm nay là ngày Phí Anh bước vào kỳ thi tốt nghiệp chắc chắn rất căng thẳng cho nên phải chăm sóc tốt một tí.

"Tao đến trường đại học đón Anh Anh về đây, chắc nó cũng thi xong rồi. Khiếp lắm ông bà nhà tao cứ dặn dò là phải đưa đón nó cho tử tế. Mấy nay nó cứ vùi đầu vùi óc học chắc chắn thi xong sẽ lao lực nhiều."

Diệp Châu nghe vậy thì cũng khẩn trương không kém. Hắn cứ đứng ngồi không yên nhưng không dám nói với Phí Dĩnh cho hắn theo cùng tới trường đại học vì sợ bại lộ. Mấy ngày trước cũng thoát nạn một lần nhờ tự hi sinh thân mình đến nỗi muốn gãy đôi sống mũi ra rồi. Phí Dĩnh nhìn hắn đứng ngồi không yên thì lại nhìn chăm chú. Không hiểu sao anh cứ cảm thấy có gì đó rất sai ở đây nhưng sai thế nào lại không thể lý giải được.

"Mày cũng muốn đi cùng à?"

"Tao còn bao nhiêu việc đi cùng mày làm gì? Nó thi thì kệ nó chứ ai mà quan tâm."

Phí Dĩnh nhìn Diệp Châu một lượt từ đầu tới chân sau đó cười khẩy một cái rồi chuồn thẳng. Đợi cho Phí Dĩnh rời khỏi Diệp Châu mới vuốt mặt thở phào nhẹ nhõm.

"Thằng nghiệp chướng, sao nó cứ có thái độ kiểu đó vậy nhỉ? Không lẽ nó nhìn ra cái gì rồi à? Không phải đâu, thằng đó đến tận bây giờ còn chưa hẹn hò ai thì làm sao nhìn ra được chứ. Mình lại quá nhạy cảm rồi, thằng đó nó ngu mà nhỉ."

Diệp Châu ngồi thẩn thờ sau đó thì nhận được cuộc điện thoại từ nhà bảo là chiều nay ra sân bay đón anh trai hắn và Tô Duệ. Nghe tới cái trách nhiệm này khiến hắn càng thêm bực mình, đang yên lành thì người yêu cũ trở về chẳng hiểu lý do. Hắn đang nghĩ nếu như gia đình hắn muốn dùng Tô Duệ để trói buộc hắn thì hắn sẽ phản kháng tới cùng. Hắn không thể cứ như vậy nghe theo sự sắp đặt của người khác được. Với lại hắn bây giờ đối với Tô Duệ cũng không còn chút tình cảm nào, muốn hàn gắn thì là chuyện không thể.

"Chán muốn chết luôn, tự nhiên lại về đây làm cái gì không biết nữa."

Lúc Diệp Châu còn chán chường thì điện thoại rung lên báo hiệu có tin nhắn đến. Lúc mở ra nhìn thấy tên người gửi thì hắn muốn nhảy lên tới nóc nhà, hận không thể hét thật to. Phí Anh chủ động nhắn tin bảo hắn tới trường đại học đón mình. Hắn không đủ kiên nhẫn để nhắn tin lại mà lập tức gọi điện thoại cho cậu luôn.

"Em...em đang ở đâu, Phí Dĩnh nó bảo sẽ tới đón em."

"Tôi đang ở sân bóng sau trường đại học, anh Dĩnh sẽ không biết tôi ở đây cho nên anh đến ngay đi, tôi đợi."

"Ừ...ở đó đợi anh, anh sẽ tới liền."

Dứt lời Diệp Châu lấy vội chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi chạy như bay ra khỏi cửa tiệm. Phí Anh chủ động với hắn không phải lần đầu tiên nhưng mà chỉ cần nghĩ tới việc cậu muốn hắn đến đón thực sự khiến hắn hạnh phúc đến không tả nổi. Cả đoạn đường vừa lái xe vừa nghêu ngao hát trông đến là ấu trĩ. Thỉnh thoảng hắn ở trong xe còn rú lên giống như thực sự đang đến nơi giấu kho báu vậy.

Phí Dĩnh vậy mà vẫn chậm hơn Diệp Châu một bước vì bị em trai cho leo cây. Thời điểm anh tới trường đại học đón Phí Anh thì chỉ nhận được một tin nhắn của cậu nói là hôm nay cậu muốn đi đâu đó cho khuây khỏa có lẽ tối mới về. Dù sao cậu cũng đã hai mươi mấy tuổi có thể tự mình trở về không cần phiền đến người khác đưa rước. Phí Dĩnh đọc được dòng tin nhắn này thì cười đến méo xệch mà không làm gì được.

"Em trai quý hóa à, mày có thể nào nhắn sớm hơn một chút không hả? Đợi anh mày tới nơi rồi mới nhắn, quả nhiên là thứ nhân loại tàn nhẫn không độ được."

Nơi Phí Dĩnh đợi là ở phía trước cổng trường lại không biết ở phía sau lưng trường có hai người đang đứng đối diện nhau mà cười đầy ái muội. Diệp Châu nhìn Phí Anh nhưng không tỏ ra quá vồn vã mà vẫn đợi tâm ý của cậu. Hắn muốn nhường cho cậu quyết định sự tồn tại của đoạn tình cảm này.

"Em cười cái gì? Anh buồn cười lắm à?"

Phí Anh nhìn Diệp Châu xoắn xuýt như vậy thì lại không nhịn được mà tủm tỉm cười sau đó ngoắc tay về phía hắn vẫy vẫy.

"Lại đây!"

Diệp Châu có chút không chắc chắn về thái độ này của Phí Anh. Hắn có chút lo sợ thế nhưng vẫn là cố gắng trấn áp sự căng thẳng của bản thân mà bước đến. Phí Anh vẫn là một bộ dạng rất tự tin mà cười hắn, cậu vẫn đứng yên một chỗ kiên nhẫn đỡi người trước mặt đi về phía mình.

"Lúc trước anh bảo cái gì?"

"Hả? Anh bảo cái gì cơ?"

Diệp Châu bây giờ đúng là chẳng thể nhớ là mình đã nói cái gì vì tâm trí treo lơ lửng trên mây rồi. Phí Anh nhìn hắn sau đó rất miễn cưỡng phải nói ra mấy lời mà trước kia hắn từng nói.

"Cái mà lúc trước anh bảo anh yêu...yêu ai đấy."

"Anh Anh..."

Phí Anh đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì bản thân có lẽ đã quá chủ động. Thấy Diệp Châu cứ ngốc ngếch như vậy cho nên ánh mắt bắt đầu lảng tránh nhìn sang hướng khác bất đắc dĩ nói cho qua chuyện.

"Ừm...à chắc tôi nghe lộn, anh chắc là không có nói nên thôi bỏ đi vậy."

"Khoan...khoan đã!"

Hắn tiến lại gần cậu sau đó đưa tay nâng khuông mặt cậu gần như đối diện với chính mình mà thừa nhận thêm một lần.

"Anh...anh lúc trước từng nói.. nói là..."

Diệp Châu hồi hộp khiến Phí Anh cũng khẩn trương theo hắn. Hai mắt cậu chớp chớp mà hồi hộp chờ đợi cậu tiếp theo hắn nói. Có trời mới biết ngay lúc này cậu lại cảm thấy lồng ngực mình đang phập phồng dữ dội. Điều này cũng đủ chứng minh tình cảm của cậu đối với hắn cũng đạt đến mức gọi là yêu rồi.

"Anh nói là anh yêu em...là...là yêu giống như hai người yêu nhau. Hoàn toàn không phải là anh em cùng nhau lớn lên cũng không phải ngộ nhận. Anh là yêu đến mức muốn cùng em hẹn hò nói chuyện yêu đương giống như người ta. Anh biết lúc trước anh là thằng miệng chó, mỗi ngày đều nói những lời không ra gì. Nhân phẩm thối nát, xấu xa đê tiện cái gì anh cũng có hết. Nhưng mà...nhưng mà sau này anh hứa sẽ không như vậy nữa. Sau này sẽ không mỗi ngày tìm em sinh sự, sẽ không tranh giành với em, không lừa gạt tính kế với em. Sẽ không..."

Chắc là Phí Anh đã suy nghĩ nhiều lắm rồi cho nên ở thời điểm hiện tại mới không cần để ý tới xung quanh mà hôn Diệp Châu. Một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước cũng khiến hắn hóa ngốc. Yết hầu chuyển động lên xuống không có quy luật, hắn lại có ham muốn ngay tại đây hôn mềm mặt cậu ra mới vừa lòng. Phí Anh sau khi hôn xong thì cố gắng tỏ ra không mấy quan tâm tới cảm nhận của hắn thờ ơ mà nói.

"Thì đấy...tôi cảm thấy hôm nay trời...trời rất đẹp...đẹp lắm!"

Diệp Châu nhìn Phí Anh bối rối nhưng cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh thì nhịn không được nắm lấy tay cậu chạy ra khỏi sân bóng. Cậu vừa chạy theo phía sau hắn vừa khẩn trương hỏi.

"Anh kéo tôi đi đâu?"

"Đi đến nơi chỉ có hai chúng ta, anh cảm thấy chúng ta nên có không gian riêng tư rồi."

Diệp Châu mang Phí Anh trở về tiệm bánh của mình. Sau khi vượt qua được ải dòm ngó của nhân viên thì hai người giống như không đợi được mà bám dính nhau xiêu vẹo về phòng của hắn.

"Diệp Châu, anh định làm cái gì?"

"Anh không làm cái gì cả, chỉ hôn thôi, anh thề!"

"Anh lúc nào cũng thề, thề là nguyện vọng kiếp trước của anh phải không?"

Hắn không nói gì mà mặt mày tiu ngỉu nhìn cậu trông rất thảm. Hắn vẫn chưa thể quên được cái lần hắn làm cậu tức giận đến mức xa lánh hắn suốt mấy tháng trời.

"Một lần kia khiến em không vừa lòng anh thực sự hối hận rồi. Nhất định sẽ không có làm cái gì khác đâu, em bảo anh dừng anh tuyệt đối không dám động thêm một cái."

"Vậy dừng..."

Hắn nhìn cậu vẻ mặt rất không tiền đồ mà dụi dụi đầu vào ngực cậu giả bộ.

"Không được! Nốt lần này thôi, anh hứa sẽ không có lần sau."

"Lý Diệp Châu, anh thực sự trơ trẽn tới mức này luôn hả?"

"Được rồi đừng nóng, theo ý em...chúng ta dừng. Lời của em vẫn là nhất anh không kháng cự, quyền sinh quyền sát đều đặt vào lòng bàn tay em."

Phí Anh bắt đầu cảm thấy bản thân thực sự yêu thích con người này. Một người không quá hoàn hảo nhưng lại khiến cậu cảm thấy hòa hợp vô cùng. Chỉ có điều bọn họ đều là nam cho nên bất kể là ở đâu cũng không thể thoải mái mà cận kề.

"Anh không cần phải chiều theo ý tôi, chỉ cần chiều theo ý của chúng ta là được rồi."

Diệp Châu vẫn nằm ở một bên ôm Phí Anh đến chặt cứng, hắn lại vì câu nói này mà mơ hồ. Hắn căn bản không được rõ ràng ý tứ trong lời mà cậu vừa mới nói ra nên lại ngu ngốc hỏi lại.

"Ý em là sao anh thực sự không hiểu lắm."

Phí Anh xoay người, gương mặt gần kề đối diện với Diệp Châu. Ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt hắn hít một hơi can đảm mà nói.

"Ý tôi... là chúng ta..."

Phí Anh đem bàn tay mình áp lên má của Diệp Châu sau đó thổi thổi vào đôi mắt đang mở to kinh ngạc kia cười cười.

"Anh giỏi lắm, khốn nạn như vậy mà bẻ cong tôi rồi. Nhưng mà anh là người thích tôi trước nên tính ra anh vẫn là kẻ thua cuộc, anh bại trận rồi."

Diệp Châu mở lớn hai mắt kinh ngạc, hắn không dám tin mấy lời thế này lại được thốt ra từ miệng Phí Anh. Hắn thực sự không dám nghĩ đến tâm ý của hắn sẽ được cậu đáp trả. Phí Anh mà hắn biết chính là một người rất xem trọng danh dự của bản thân và cái tôi cũng cực kỳ lớn.

Lúc này Phí Anh lại nhổm dậy nằm úp sấp lên trên người Diệp Châu, chính là cái tư thế mà từ lúc còn bé cậu vẫn thường hay làm. Có điều lúc đó hắn thấy cậu ngứa mắt cho nên một cước đạp bay, hiện tại có muốn cũng phải quỳ gối xin xỏ mới được cậu đồng ý. Cái này thật đúng cho câu nhân quả nhãn tiền, hắn vậy mà mê đắm cậu đến từng cử chỉ. Hắn đặt môi ở trên đỉnh đầu cậu mà gặm gặm mấy sợt tóc đến si mê mà mở lời.

"Em thực sự đồng ý mối quan hệ này phải không? Chúng ta có thể hẹn hò yêu đương đúng không?"

"Chứ anh nghĩ tôi nói cái gì?"

Hắn đem cậu ở trên người mình ôm chặt thêm một chút, giọng điệu càng thêm khẩn khoản.

"Không phải, anh sợ anh nghe nhầm, anh sợ mình đang nằm mơ. Sợ tỉnh dậy mọi thứ sẽ giống như cũ, em lại xa lánh anh."

Phí Anh lười biếng nằm trên người Diệp Châu vu vơ nói ra mấy câu. Cậu bây giờ giống như muốn đánh bay hình tượng tao nhã mà hắn cất công xây dựng từ nãy tới giờ.

"Anh cũng biết sợ cơ à? Là tên nào vỗ ngực bảo không sợ trời không sợ đất?"

"Là anh nói, vỗ ngực cũng là anh."

"Vậy sao còn nói là anh sợ? Anh diễn màn yếu đuối mong manh cho ai xem hả? Tôi chán chết anh luôn cái đồ bại trận."

Hắn khẽ cúi xuống mà hít một hơi thật sâu trên tóc cậu sau đó thì cười đến là mãn nguyện.

"Lúc trước khác, bây giờ khác. Anh cái gì cũng không sợ nhưng hiện tại lại sợ mất em. Anh chấp nhận thua cuộc vì anh thực sự đã thua em không còn manh giáp. Em bây giờ có thể làm chủ cuộc đời của anh nhưng mà đã bước vào thì phải có trách nhiệm. Đừng bỏ anh đi mất, anh xin em đó, đừng bỏ rơi anh."

"Sến sẩm quê mùa, dẻo miệng thế hèn gì một năm anh thay mấy cô người yêu. Nhiều người xếp hàng đợi thế sao anh còn chạy theo tôi làm gì?"

Diệp Châu vỗ vỗ trên lưng Phí Anh sau đó rất thành thật mà trả lời.

"Không biết nữa, lúc trước muốn đuổi em đi ra xa nhưng mà bây giờ lại muốn chạy theo. Anh cũng không lí giải nổi nhưng mà em phải tin anh, anh thực sự rất thích em."

"Thích thôi hả?"

"Không...nhiều hơn thế nữa, em không thể hình dung ra được đâu."

Suy nghĩ một lúc thì Phí Anh cũng quyết định thử xem bản thân cậu rốt cuộc hình dung ra tình cảm của Diệp Châu nhiều đến thế nào. Cậu đưa ngón tay vẽ vẽ trên ngực hắn vài vòng sau đó ngỏ ý muốn cùng hắn trao đổi một chút.

"Anh không muốn biết vì sao tôi bảo anh tới đón tôi à?"

"Anh chỉ nghi ngờ nhưng không dám chắn chắn. Anh sợ nếu tự tin nói ra mà không đúng nhất định sẽ xấu hổ."

"Nói đi! Tôi không trêu anh thì anh xấu hổ cái gì? Hiện tại anh ôm tôi không buông còn không biết xấu hổ."

Hắn hít hít mấy cái lấy tinh thần sau đó mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình.

"Có phải em cũng biết tình cảm của em đối với anh là gì có phải không? Anh biết trước nay em là người rất coi trọng danh dự, nếu không phải vì em muốn thì nhất định sẽ không cùng anh dây dưa cùng một chỗ."

"Ừ... nói tiếp đi tôi vẫn đang nghe."

Diệp Châu lại hôn lên đỉnh tóc Phí Anh, đem những mong mỏi chờ đợi bấy lâu mà gói gọn trong một câu.

"Em cũng yêu anh đúng không?"

"Đấy là tự anh nói, tôi không có nói."

Vẫn là cái bản tính cố chấp này của Phí Anh khiến Diệp Châu suýt mấy lần nổi điên lên đè người. Nhưng bây giờ cái vấn đề chính miệng cậu thừa nhận hay là không cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là hắn biết cậu cũng dành tình cảm cho hắn tương tự như hắn dành cho cậu là đủ rồi.

"Em vẫn keo kiệt một câu nói với anh, nhưng mà anh biết hết đó."

"Tôi chưa nói thì không tính được đâu, anh đừng mơ."

Nói rồi Diệp Châu trở mình đè Phí Anh phía dưới thân mình mà hôn. Phí Anh vốn dĩ đoán trước được hắn sẽ như vậy cho nên cũng không có tỏ ra bất ngờ. Dây dưa một lúc cậu như chợt nhớ ra điều gì thì cưỡng ép hắn dừng lại rồi hỏi.

"Lúc trước anh nói, trước khi hôn tôi anh chưa từng hôn ai là anh nói dối phải không?"

Hắn không nghĩ tới cậu vẫn để chuyện này trong lòng. Đã qua lâu thế rồi cậu vẫn còn ghi trong lòng, hiện tại đang nồng nhiệt cậu lại muốn cùng hắn so đo.

"Cái đó...anh quên rồi."

"Thôi đi! Anh cũng đâu cần lừa tôi làm gì vì tôi biết thừa rồi. Lúc anh theo đuổi Tô Duệ đâu phải tôi không biết. Lúc đó anh mới mười sáu tuổi đã yêu đương cuồng nhiệt. Anh bảo anh chưa hôn qua, đến con chó chạy trên đường còn muốn phỉ nhổ vào mặt anh huống gì là tôi."

Diệp Châu nhìn Phí Anh một lúc sau đó thì bật cười. Hắn cảm thấy vui khi mà những chuyện trong quá khứ của hắn cậu đều nhớ rõ. Điều đó chứng minh cậu thực sự rất để tâm tới hắn.

"Anh xin lỗi! Lúc đó em hỏi anh thì anh lại cảm thấy bản thân mình không xứng cho nên mới nói dối. Chỉ là sau khi hôn em lần đầu anh thực sự không có hôn bất cứ ai nữa."

"Thật không? Tôi cho anh nói thêm một lần."

Hắn nuốt nuốt nước bọt sau đó tự vả vào mồm mình một cái phân trần.

"Thực ra anh có hôn Thái Tuyết một lần. Anh xin thề chỉ một lần duy nhất sau đó thì chỉ đi hẹn hò bình thường thôi."

"Tên khốn nạn nhà anh, tôi đây nụ hôn đầu đều rơi vào tay anh rồi đấy sau này anh liệu mà cư xử. Anh cũng biết bản tính chiếm hữu của tôi rất mạnh. Tôi không muốn đồ của tôi lại chạy sang nhà người khác. Chẳng hạn như...cái này..."

Nói rồi Phí Anh miết nhẹ lên môi Diệp Châu ngụ ý đánh dấu chủ quyền. Nghe cậu tuyên bố như vậy hắn nổi hết cả da gà nhưng mà trong lòng lại cực kỳ vui sướng. Hắn đem mấy ngón tay của cậu nhẹ nhàng mà cắn cắn mấy cái trông rất ái muội.

"Vậy cứ như vậy giữ anh thật chặt vào đừng cho anh chạy. Anh mà chạy thì lôi về trói lại đánh cho gãy chân luôn."

"Là anh nói đó, sau này tôi làm thật anh đừng có bảo tôi ác. Tôi bình thường không muốn thôi chứ để tôi điên lên tôi không ngán bất cứ ai đâu. Kể cả là em gái dưới khóa, chị gái khóa trên hay bạn gái cùng khóa mà rắp tâm tính kế với anh tôi đều xử cho bằng sạch. Đó là cái giá anh phải trả khi mà dám dụ dỗ tôi đi vào con đường này. Nhớ cho kỹ, chỉ cần anh phản bội tôi liền giết anh."

Diệp Châu có những cách thỏa hiệp thực sự quyến rũ vô cùng. Hắn không cần phải tốn quá nhiều sức chỉ cần ám muội một chút thì đối phương sẽ ngay lập tức mềm lòng. Phí Anh cũng không nằm ngoài số đó, cậu luôn bị sự quyến rũ của hắn đánh gục nhưng vẫn cố gắng tỏ ra khôn ngoan. Thậm chí còn cự tuyệt giống như thực sự không cần thiết. Mà việc này Lý Diệp Châu lưu manh lại chẳng hề hay biết. Hắn thực sự tin rằng Phí Anh vẫn còn giữ muốn khoảng cách với mình cho nên hành động rất có chừng mực. Hắn không hình dung được tâm ý của cậu nhiều đến thế nào cho nên vô tình khiến cậu cảm thấy không vừa lòng.

"Tôi còn thi hai ngày nữa, sau khi thi xong tôi muốn đi du lịch."

"Anh đưa em đi, chúng ta tìm nơi thật riêng tư tâm tình."

Giữa trời ban ngày nóng đến như vậy mà hai con người này vẫn không chịu buông nhau ra. Nhất quyết dính chặt một chỗ, không những vậy còn ôm đến không chừa một kẽ hở.

"Anh hứa rồi đó, không được nuốt lời đâu."

"Anh hứa, không nuốt lời."

Phí Anh trải qua ngày đầu thi cử mệt mỏi thì cũng lờ mờ muốn ngủ. Cậu ở trong lòng Diệp Châu ngọ nguậy tìm một chỗ dựa thật thoải mái mà thưởng cho mình một giấc nghỉ ngơi.

"Anh ôm tôi ngủ, không được rời đi đâu cả. Tôi ngủ rất thính, anh mà đi là tôi biết cả đấy."

"Được rồi ngủ đi, anh ôm cho em ngủ."

Nói xong thì Phí Anh cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Hơi thở dần trở nên đều đặn, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ khiến Diệp Châu ở một bên cười đến ôn nhu.

"Học hành mệt mỏi đến mức ngủ ngáy nữa. Anh mà rời đi em có khi cũng không biết đâu, đồ ngốc!"

Đúng như lời Diệp Châu nói, hắn rời đi mà Phí Anh vẫn không hề hay biết. Không phải hắn cố tình mà thực sự hắn không thể không rời đi được.

"Anh hai anh đợi một chút em bây giờ liền chạy tới đón anh."

"Còn Tô Duệ nữa, con bé cũng về cùng. Nó suốt ngày cứ nhắc mày hoài đó, mau đến đây đi không người ta đợi."

Diệp Châu tỏ ra không mấy vui vẻ với lời mà Diệp Phong vừa nói. Nói đúng ra là hắn bắt đầu cảm thấy thật phiền phức. Chưa đầy nửa tiếng hắn đã có mặt ở sân bay, thời gian hắn đợi họ ra tới nơi thì cũng mất gần hai chục phút khiến hắn càng thêm sốt ruột. Vừa nhìn thấy bóng dáng hai người thì hắn lập tực nhăn nhó.

"Hai người rề rà quá, nào mau lên xe em đưa về. Em còn đang gấp lắm không đợi được đâu."

Diệp Phong thấy Diệp Châu cứ gấp gáp như đang ngồi trên đống lửa thì tò mò hỏi.

"Có chuyện gì mà gấp như vậy?"

"Có người đang đợi em cho nên em không thể đi quá lâu được. Nào nhanh lên, sắp trễ giờ rồi."

Tô Duệ từ nãy đến giờ cảm thấy Diệp Châu ngó lơ mình thì có chút không cam tâm mà lên tiếng.

"Diệp Châu, em về rồi."

"Ừ... anh biết rồi, mau lên xe đi, người kia của anh đang đợi anh về."

Câu nói này triệt để tạo ra một bức tường ngăn cách giữa Diệp Châu và Tô Duệ. Diệp Phong ở một bên chứng kiến hai người bọn họ xa cách thế cũng thấy bối rối giùm.

"Thôi không nói nữa, chúng ta mau về thôi. Tô Duệ đi đường xa cũng mệt rồi."

Diệp Châu đưa hai người trở về nhà mình sau đó lại lái xe một mạch trở về tiệm bánh. Cả đoạn đường hắn cứ lo Phí Anh tỉnh dậy giữa chừng mà không có hắn bên cạnh nhất định sẽ không vui. Rất may là việc hắn lo lắng cũng không xảy ra, khi hắn về tới thì vẫn thấy cậu ngủ say. Tướng ngủ của cậu lúc say thực sự xấu, cứ như vậy mà quay một vòng trên giường. Hắn tới bên cạnh đặt cậu nằm ngay ngắn lại sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh mà ôm cậu vào lòng.

"Xin lỗi đã bỏ em lại một mình."

Phí Anh nằm ở trong lòng Diệp Châu giống như đã nghe được điều mà cậu mong muốn thì nở một nụ cười nhẹ. Cậu làm như vô tình mà vòng tay qua người hắn ôm chặt đến không chừa một khoảng trống.

Hạnh phúc có lẽ đã thực sự bắt đầu rồi.