Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 22: Tình Địch Mới



Ngày cuối tuần đúng như kế hoạch, nhà họ Lý làm một bữa cơm gia đình mừng Diệp Phong trở về. Có điều mang tiếng là bữa cơm gia đình nhưng thực sự không khác gì bữa tiệc, số người được mời đến cũng đông đúc hơn hẳn so với hôm nhà họ Phí mừng Phí Dĩnh về. Điều này làm cho anh trai của Phí Anh bắt đầu cảm thấy tủi thân.

"Đều là ăn mừng mà bên nhà bác Lý lại long trọng hơn, rõ ràng mọi người hắt hủi con."

Mẹ Phí ngồi một bên xem đứa con trai lớn giả bộ ủy khuất thì lại thập phần ngứa mắt.

"Con với Diệp Châu đến khi nào mới chịu trưởng thành đây hả? Nhìn xem hai đứa còn thua cả Anh Anh, em con nó nhỏ tuổi nhất mà đâu có lố bịch như con đâu."

Phí Dĩnh liếc mắt sang nhìn Phí Anh sau đó lại nhìn về phía mẹ của mình gân cổ lên cãi.

"Anh Anh nó từ bé đến lớn đều được om trong nhà cho nên nó điềm đạm như vậy là đúng rồi. Với cả nói gì thì nói con vẫn tốt hơn thằng nghiệp chướng kia, ít ra con không có đào hoa lăng nhăng như nó, con bây giờ còn chưa có ý định yêu đương đây này mẹ sao có thể so sánh."

Phí Anh ngồi một bên đang chăm chú đọc sách lại bất chợt khựng lại bởi vì câu nói của Phí Dĩnh. Đúng như những gì mà anh trai cậu nói, Diệp Châu có một thứ tật xấu khiến cậu rất khó có thể chấp nhận hắn thực sự đó là thói trăng hoa trong quá khứ. Tô Duệ kia thì không tính làm cái gì bởi vì đó là tình đầu của hắn. Thế nhưng sau khi chia tay thì hắn có đến cả mấy chục mối tình, mà mối tình nào cũng khua chiêng gõ trống chỉ sợ người khác không biết hắn sát gái. Nghĩ tới là muốn nóng mặt cho nên cậu dứt khoát đứng lên không muốn ở đây tiếp tục nghe mẹ và anh trai bàn thêm nữa. Thấy cậu đột nhiên đứng dậy thì Phí Dĩnh lại bắt đầu mơ hồ.

"Đang nói chuyện vui mà mày đi đâu vậy?"

"Em đi lên phòng đọc sách, ở đây mẹ với anh nói chuyện em không tập trung được."

Mẹ Phí nghe cậu nói vậy thì lấy tay đập vào chân Phí Dĩnh kêu cái bộp.

"Để cho em lên đi, ở đây nói chuyện nó không đọc sách được là đúng rồi con còn hỏi cái gì nữa?"

Phí Dĩnh thấy mẹ Phí nói vậy thì cũng không tò mò thêm nữa.

"Cứ như ông cụ non vậy, thế tối nay có qua nhà bác Lý ăn cơm không?"

Phí Anh bởi vì máu nóng đang sôi cho nên không ngần ngại mà trả lời ngay.

"Em không qua đâu, tối nay em bận rồi."

"Mày thì bận cái gì? Mới thi xong mà."

"Em bận ở nhà ngủ, không muốn đi!"

Câu trả lời này người ngoài nghe thấy thì chắc chắn nghĩ rằng bản thân Phí Anh có tị hiềm gì cho nên mới không chịu đi. Hoặc căn bản là ghét bỏ Diệp Châu đến nỗi nếu chạm mặt liền ăn không được cơm. Mẹ Phí nhìn đưa con trai út chậm rãi trở lên phòng mà có chút hoang mang.

"Dĩnh này, có phải em con nó ghét Diệp Châu đến mức hết thuốc chữa rồi phải không? Nó trước nay cũng chưa từng từ chối qua nhà họ Lý ăn cơm mà."

Phí Dĩnh nhìn Phí Anh từ từ bước lên lầu mà hai mắt tỏ vẻ tinh tường nói.

"Con nghĩ là hai đứa nó bị bệnh chứ có gì đâu mẹ. Từ nhỏ tới lớn đâu phải mẹ không nhìn thấy mỗi lần hai đứa nó gặp nhau là đòi chém đòi giết, căn bản không có ngày nào sống yên biển lặng. Nếu như bây giờ hai đứa yêu nhau nó mới hết hồn kinh dị chứ tị hiềm vầy là bình thường mẹ lo cái gì."

Mẹ Phí lại đập mấy cái lên người Phí Dĩnh quở trách.

"Con đó, nói như vậy mà cũng nói được, hai đứa mà yêu nhau là ba mẹ chết cho nó vừa lòng."

Phí Dĩnh tự nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh trong người, cái cảm giác đánh hơi được nhưng không tìm ra được nó cực kỳ nhạy cảm.

"Thôi kệ nó đi mẹ, nó không đi thì thôi chúng ta đi đợi ăn xong vét cơm thừa về cho nó ăn cũng được. Cho chừa cái thói kiêu căng đi."

"Con lúc trước cưng chiều em bao nhiêu giờ thì cứ như vậy mẹ còn tưởng con học theo Diệp Châu bắt nạt Anh Anh của mẹ đấy. Mẹ mà biết con với Diệp Châu bắt nạt em là mẹ không tha cho con đâu."

Anh im lặng không nói gì thêm mà trong lòng ai oán gào thét.

"Cả thế giới này đều bất công với tôi, Anh Anh toàn là bắt nạt tôi."

Buổi tối hôm đó thì bữa tiệc nho nhỏ nhà họ Lý cũng diễn ra. Vì nhân vật chính là Diệp Phong cho nên Diệp Châu cũng không cần thiết phải có mặt đúng giờ. Hắn lo lắng ở trước mặt mọi người cha mẹ hắn sẽ nói chuyện của hắn với Tô Duệ. Dù hắn không đồng ý nhưng cũng không thể ở trước mặt bao nhiêu người làm cha mẹ mất mặt được. Vì thế cho nên hắn quyết định đợi cho đến khi gần kết thúc mới quay trở về tránh điều không hay.

"Em có đang ở nhà anh không?"

Phí Anh nằm trên giường trùm kín chăn suy nghĩ về những lời nói buổi chiều của Phí Dĩnh thì ấm ức không thôi. Lúc nhận được điện thoại của Diệp Châu cậu cũng có chút bất ngờ xen lẫn với uất ức.

"Anh không phải đang ở nhà sao? Tôi hôm nay không có tới nhà anh."

"Sao lại không tới?"

Nghe giọng hắn qua điện thoại ôn nhu như vậy khiến tâm tình cậu cũng dịu đi không ít.

"Không muốn đến, nơi đó có người tôi không muốn gặp ở nhà tốt hơn. Anh vẫn chưa về nhà sao?"

"Anh vẫn chưa, ở nhà cũng có người anh không muốn gặp."

"Ừ..."

Phí Anh không biết phải nói thêm cái gì nữa cho nên cứ im lặng giữ máy như vậy. Qua một lúc ở đầu bên kia Diệp Châu lên tiếng.

"Anh qua chỗ em được không?"

Phí Anh nghe thấy lời đề nghị này thì có chút ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào. Nếu đồng ý cho Diệp Châu qua ngộ nhỡ ba mẹ cùng Phí Dĩnh về bất ngờ thì làm sao giải thích được. Bữa cơm quan trọng như vậy mà cả hai đều không có mặt hơn nữa lại cùng nhau ở một chỗ cho dù có nói thế nào cũng đều không thuyết phục.

"Thôi đừng qua đây, tôi sợ ba mẹ về thấy chúng ta sẽ nghi ngờ. Anh mau về nhà đi, dù sao hôm nay cũng là tiệc mừng anh Diệp Phong trở về. Tôi không đến thì có thể viện lý do nhưng còn anh thì khác, anh là em ruột của anh ấy cho nên không thể không có mặt được."

"Anh sẽ về nhưng không phải bây giờ."

Phí Anh cảm thấy vừa mừng vừa lo, mừng vì Diệp Châu vẫn rất cố gắng tránh mặt tình cũ tuyệt đối không để cậu phải chịu thiệt thòi. Thế nhưng cái quan trọng hơn đó chính là nếu cứ như thế này mãi chỉ e là không sớm thì muộn chuyện của bọn họ sẽ không thể giấu được.

"Anh nghe lời chút đi, đừng có làm mọi người nghi ngờ chúng ta."

"Anh đến đón em, chúng ta cùng về được không? Em không có mặt ở đó khó tránh khỏi sau này lời ra tiếng vào thêm thắt chuyện của anh với Tô Duệ. Anh muốn em tin anh, không muốn em ở một nơi cách xa anh đoán già đoán non."

Phí Anh nghe Diệp Châu nói vậy thì trong lòng ngập tràn một loại cảm giác tự hào cùng hạnh phúc. Hắn xưa nay nông nổi bốc đồng trong mắt người khác mà hiện tại lại có thể vì cậu mà suy nghĩ sâu xa đến như vậy, thực sự cảm động.

"Vậy để tôi tự đến, anh cứ về nhà trước đi chúng ta không thể đến cùng một lúc được."

Hắn im lặng một lúc rồi ở trong điện thoại nói với cậu giọng đặc biệt nhu tình.

"Anh hiện tại đang đứng ở dưới cổng nhà em, mau chuẩn bị anh đưa em về. Đến nơi chúng ta đi cách xa nhau là được, mau lên anh đợi em."

Phí Anh nghi hoặc tiến ra phía ban công nhìn xuống. Quả nhiên Diệp Châu đang đứng ở dưới cổng nhà, cứ như vậy ngẩng đầu lên vừa nói trong điện thoại vừa nhìn cậu cười mặt đầy ý gian.

"Cho anh lên một lát được không?"

Cậu nhìn hắn rồi nói vọng lại vào trong điện thoại.

"Anh bị điên à? Đứng ở dưới đó đi, nếu anh lên đây tối nay chúng ta có khi một hột cơm cũng không ăn được."

Hắn nghe lời cậu không đòi hỏi nữa mà đứng ở dưới chu môi ra hôn gió. Cậu rõ ràng là rất vui vẻ vì những hành động này của hắn nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bài xích.

"Tên điên!"

Qua một lúc thì Phí Anh cũng chậm rãi ra phía ngoài cổng với Diệp Châu. Biểu cảm của hai người ám muội đến mức nếu như có ai đó vô tình đi ngang qua không cần hỏi cũng có thể suy đoàn được hô đích thị là nhân tình.

"Anh nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp như tôi bao giờ à?"

"Thì nhìn em thôi, vậy cũng không cho nữa. Nào mau lên xe, anh đưa em về ra mắt."

Nghe hắn nói xong thì cậu liền giơ chân đạp cho hắn một cái quở trách.

"Anh thôi cái kiểu xem tôi là con gái đi, tôi bị dị ứng đó."

Hắn cưới hề hề sau đó nhanh nhảu hôn lên môi cậu một cái rồi biến vào trong xe nhanh như một cơn gió.

"Em đừng mắng anh nữa, anh biết anh sai rồi. Nào mau lên xe chúng ta về."

"Khoan đã!"

"Gì thế? Em có chuyện gì sao?"

Cậu hất hất mặt với hắn đang ngồi bên ghế lái mặt cực kỳ kiêu ngạo.

"Tay tôi đau, không mở cửa xe được."

Nói xong thì Phí Anh quay đầu sang hướng khác giả bộ lơ Diệp Châu. Thấy cậu có ý làm nũng như vậy thì tâm tình hắn vui sướng lạ thường. Hắn bày ra vẻ mặt rất thiếu đứng đắn mà mở cửa xe chạy qua phía bên ghế phó lái mở cửa cung kính vô cùng.

"Em yêu! Mời em lên xe!"

Phí Anh chả hiểu thế nào mà lại giống hệt như mấy tiểu thư đài các liếc Diệp Châu một cái đầy kiêu hãnh sau đó khoái chí mà ngồi vào. Thấy hắn vẫn còn ở ngoài vịn cánh cửa nhìn trông thật giống một tên nô tài thì cậu không nhịn được mà ngoắc tay.

"Lại đây!"

Diệp Châu cúi đầu đưa nửa người vào phía trong xe, khuôn mặt gần như áp sát mặt Phí Anh đầy tiếu ý.

"Anh cảm thấy tình cảnh này rất tình thú...thật muốn hôn em một cái."

"Phí lời!"

Vừa dứt lời Phí Anh nắm cổ áo Diệp Châu kéo hắn vào một nụ hôn, lúc dứt ra còn mang theo một vẻ mặt tà mị vô cùng.

"Thưởng cho anh đó, một lát đừng có ở trước mặt tôi mà liếc mắt với tình cũ."

Hắn ái muội chủ động hôn lên môi cậu một cái sau đó miết miết ở cánh môi mềm mại kia khẽ đáp ứng.

"Đều nghe theo em."

Hai người một đường cùng nhau trở về Lý gia, lúc cách nhà còn khoảng vài bước Phí Anh lại trở nên khẩn trương vô cùng.

"Anh hay tôi vào trước đây?"

Hắn rướn người qua tháo dây an toàn cho cậu tiện thể hôn lên thái dương cậu một cái ấu yếm.

"Em vào trước đi, chịu khó đi bộ một chút vào đến nơi ngồi vào ăn rồi thì nhắn tin cho anh."

"Ừm...em biết rồi."

Phí Anh nói xong thì mở cửa định xuống xe thì lại bị Diệp Châu níu lại. Cậu không biết hắn rốt cuộc còn muốn dây dưa cái gì ở trước cổng nhà thế này thì có chút cáu.

"Anh làm gì vậy, giờ này còn lôi kéo nữa."

Hắn nhìn chằm chằm vào cậu sau đó mới nhẹ nhàng thốt lên.

"Nếu không nói ngay bây giờ anh sợ em sẽ quên mất. Ban nãy em xưng em với anh như vậy anh thực sự rất thích. Sau này lúc chỉ có hai đứa, chúng ta cũng xưng hô như thế đi."

Phí Anh nhìn đến diệp Châu mà trong lòng lại có chút xấu hổ. Thực ra bản thân cậu thực sự cũng muốn cùng hắn xưng hô như thế nhưng lại sợ không hợp thời. Trước nay cậu vốn đã xưng hô lỗ mãng với hắn đến quen miệng rồi.

"Được không em? Mình xưng hô thế được không?"

Cậu cúi đầu không nhìn hắn sau đó dứt khoát mở cửa xe ra ngoài, miệng đồng thời cũng phát ra một tiếng nhỏ như mèo kêu.

"Được!"

Lúc Phí Anh vào tới thì mọi người ai nấy đều sững sờ. Ai cũng đinh ninh là cậu sẽ không qua thế nhưng bất thình lình lại xuất hiện nơi này. Phí Dĩnh mới là kẻ kích động nhất vì sự xuất hiện bất ngờ của em trai, vừa nhìn thấy cậu liền không kiềm được mà hô.

"Anh Anh qua đây, sao bảo không qua?"

Cậu cúi đầu chào người lớn tuổi trong nhà sau đó mới hướng Phí Dĩnh mà trả lời.

"Em muốn ăn cơm nên em qua, anh tính không cho em ăn?"

Bị em trai phản công Phí Dĩnh đành phải nuốt cục tức mà tiếp tục ăn phần mình. Phí Anh sau khi nhìn qua một lượt thì thấy bên cạnh chỗ của Tô Duệ còn chừa ra một ghế thì tăm tia ngay. Không cần hỏi cũng biết vị trí đó dành cho ai, cậu mặc kệ lời mời gọi mà dứt khoát tiến đến vị trí đó ngồi xuống khiến Tô Duệ và mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.

"Phí...Phí Anh chỗ này là của anh Diệp Châu."

Nghe lời này nói ra từ miệng Tô Duệ thì Phí Anh lại nhịn không được sự ghanh tị trong lòng mà liếc một cái sắc bén.

"Anh ta về trễ thì ngồi chỗ khác, chị không cho tôi ngồi đây à?"

Tô Duệ bị cậu hỏi khó như vậy thì cũng ấm ức nhìn quanh tìm kiếm sự trợ giúp. Ai cũng biết là bữa cơm hôm nay họ còn muốn nhân dịp này tác hợp cho cô cùng Diệp Châu. Nhà họ Lý còn đặc biệt chừa ra vị trí bên cạnh cô cho hắn, vậy mà từ đâu lại lòi ra một kẻ phá đám. Tuy là rất khó chịu nhưng Tô Duệ vẫn cố gắng tỏ ra hiền lành mà đồng ý cho Phí Anh ngồi bên cạnh mình.

"Em ngồi đi! Lâu lắm rồi mới gặp lại không nghĩ là em lại khác như vậy đó."

Phí Anh rất tự nhiên gắp đồ ăn trên bàn rồi cũng thật tự nhiên mà trả lời Tô Duệ.

"Sao tôi lại không thấy mình khác đi vậy nhỉ?"

Diệp Phong nãy giờ ở một bên chứng kiến thì có chút mơ hồ đến dở khóc dở cười. Anh cho rằng Phí Anh này càng lớn lại càng khó gần và xa cách cho nên những lời nói ra cũng thâm thúy vô cùng.

"Tô Duệ nói đúng đó, Anh Anh thay đổi nhiều quá, lúc trước đâu có xéo xắt như vậy đâu."

Ba Lý thấy vậy thì cũng tỏ ra thức thời mà giải vây cho Phí Anh.

"Mấy đứa này sao lại hùa nhau bắt nạt Anh Anh như vậy hả? Không phải nó bị thằng hư đốn kia kiếm chuyện sinh sự suốt nên mới trở nên như thế hay sao? Nhắc mới nhớ, giờ này mà nó còn chưa chịu mò mặt về nữa, một lát phải cho nó một trận mới được."

Phí Anh nãy giờ lo để ý tới tình cũ của Diệp Châu mà quên mất giao kèo ban nãy. Hắn nghe lời cậu như vậy hiện tại chắc là đợi đến ngủ quên luôn rồi. Nói đoạn cậu lấy điện thoại ra nhắn cho hắn một tin báo cáo tình hình đã ổn, bảo hắn có thể đi vào rồi. Tin nhắn vừa gửi đi thì bên ngoài cổng đã có tiếng còi xe ô tô. Quả nhiên hắn thực sự kiên nhẫn đợi lâu đến như vậy đều là vì cậu, nghĩ đến đó liền tự mình mỉm cười.

Diệp Châu lúc vào đến nơi thì ánh mắt đầu tiên là tìm Phí Anh. Nhìn thấy cậu ngồi kế Tô Duệ thì trong tâm hắn lại vui vẻ không thôi. Tiểu tử này là đang ghen vậy nên mới cố ý ngồi ở đó để chặt đứt hết các khả năng dây dưa với tình cũ của hắn đây mà.

"Thưa cả nhà con mới về."

"Cái thằng hư đốn này, biết hôm nay cả nhà mở tiệc mừng anh mày về mà mày còn la cà tới giờ này mới chịu về là sao hả?"

Diệp Phong ở một bên vừa nhìn Diệp Châu vừa xoa dịu ba Lý.

"Thôi ba, đang ăn cơm mà. Còn Diệp Châu nữa mau vào rửa tay đi rồi ra ăn cơm với mọi người."

Diệp Châu gãi gãi đầu sau đó cũng lẻn lẻn sau lưng ba Lý mà đi vào. Sau khi vệ sinh xong xuôi hắn quay trở ra thì rất tự nhiên kéo ghế tới bên cạnh Phí Anh ngồi. Mẹ Lý cùng mẹ Phí thấy vậy thì sốt ruột.

"Anh Anh đổi chỗ cho Diệp Châu để anh ngồi cạnh chị Duệ đi."

Một cỗ ấm ức dâng lên tới cổ họng Phí Anh nhưng không cách nào nói ra được đành phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn mà đổi chỗ cho hắn ngồi cạnh Tô Duệ. Còn về phần Tô Duệ thì vui như mở cờ trong bụng, âm thầm chắc nịch rằng lời của người lớn người như Phí Anh căn bản không dám phản kháng cho nên cố tỏ ra vẻ nhân hậu mà nói.

"Anh Anh ngồi ở đây cũng được mà, mọi người cứ tự nhiên đi ạ."

Nghe Tô Duệ nói vậy thì hai bà mẹ lại cảm thấy thiệt thòi cho cô quá cho nên vội vàng bác bỏ ngay.

"Không được! Tự nhiên để thằng bé ngồi giữa hai đứa làm gì? Anh Anh còn không mau đứng lên chừa cho anh đi."

"Không sao thật mà hai bác."

Người ta bảo nếu như cố tỏ ra cao thượng để lấy lòng người khác thì tốt nhất nên diễn một lần thôi, còn nếu như cứ muốn nhập tâm hoài thì đôi khi lại phản tác dụng. Cao thượng với ai chứ cao thượng kiểu này với Phí Anh thì xác định ăn trái đắng.

"Chị Duệ muốn con ngồi đây cơ mà, cảm ơn chị nhiều nha!"

Vẻ mặt này, ánh mắt trêu tức này của Phí Anh ngoài Tô Duệ ra thì không ai cảm nhận được. Vẻ mặt cô ta đột nhiên thiếu tự nhiên hẳn, nụ cười cũng có chút gượng gạo mà nhìn Diệp Châu. Tiếc thay cô ta đã cố gắng tỏ ra ủy khuất nhưng hắn cũng không nguyện ý đem ánh mắt nhìn đến mình mà lại dồn vào Phí Anh. Anh mắt kia của hắn không thể nhầm lẫn được, chính là ánh mắt dịu dàng của kẻ đang yêu.

"Mày ăn cái này đi."

"Không ăn đâu, anh đừng có đưa qua đây."

Hai người ở trước mặt người khác thì vẫn luôn là như thế, luôn tỏ ra bản thân không yêu thích đối phương thậm chí là ghét bỏ. Thế nhưng nếu chịu để ý một chút mới thấy suốt cả bữa cơm này Diệp Châu bị vẹo xương cổ mất rồi. Hắn không thể nhìn thẳng mà nhất quyết nhìn về phía oan gia của mình.

Cả nhà gian khổ trải qua bữa cơm chào đón Diệp Phong quay về sau đó lại cùng nhau quây quần nói chuyện. Quay đi quay lại đã thấy Diệp Châu lặn mất tăm hơi khiến ba mẹ Lý lại thêm bực bội

"Cái thằng không ra gì, thò mặt về được mợt lúc lại trốn biệt tích rồi."

Nói xong họ lại nhìn về phía Tô Duệ đang ủy khuất ngồi bên cạnh mà trấn an.

"Thôi con đừng để ý, Diệp Châu xưa nay đều ngỗ ngược như vậy mà, nó chắc là còn giận con chuyện lúc trước đấy. Sau này con cứ ở đây, ngày ngày gặp mặt nhau chắc chắn sẽ hàn gắn được thôi. Dù sao ba mẹ con cũng gửi gắm con cho chúng ta rồi đều sẽ không để con chịu khổ."

Tô Duệ tranh thủ được lòng thương của ba mẹ Lý thì càng tỏ ra tội nghiệp mà buồn bã nói.

"Không sao đâu ạ, dù sao thì năm đó con cũng bởi vì bất đắc dĩ mới phải rời đi không nghĩ sau này gặp lại anh ấy lại đối với con như thế. Mấy ngày nay anh ấy tránh mặt con cũng đã quen rồi, anh ấy thậm chí còn cố tình thân thiết với Phí Anh như vậy để né tránh con nữa."

Lời này nói ra khiến ba mẹ Lý có chút gì đó không hài lòng về Phí Anh. Họ đều cho rằng bản thân cậu đã lớn rồi nhưng vẫn còn chưa chịu hiểu chuyện. Chắc chắn là vì ghét Diệp Châu cho nên cố tình phá hoại chuyện tốt của hắn và Tô Duệ.

"Anh Anh cũng thật là, chả ra làm sao cả."

Tô Duệ xin phép đi lên phòng nghỉ ngơi trước, vừa quay lưng đi cô lộ ra nụ cười nhếch nửa miệng đến là thâm hiểm.

"Phí Anh chết dẫm, đừng tưởng tôi không biết ban nãy hai người là cùng nhau đến, còn nhắn tin cho anh ấy báo cáo sao. Non nớt như cậu muốn qua mặt được tôi thì tôi không phải là Tô Duệ rồi."

Sau khi rời khỏi nhà thì Diệp Châu đem Phí Anh tới tiệm bánh của mình, lúc này cũng là thời điểm nhân viên ra về hết. Hắn cẩn thận khóa cửa tiệm rồi cùng cậu tận hưởng không gian riêng.

"Em hôm nay ghen đến như vậy luôn sao? Còn chiếm chỗ của anh nữa."

Cậu há miệng cắn cắn yết hầu của hắn sau đó lườm một cái sắc lẹm.

"Anh là đang trách em làm kỳ đà cản mũi phải không? Không cho anh ngồi gần chị ta anh liền oán trách như vậy?"

Hắn không nói gì mà trực tiếp hôn cậu đến hít thở không thông.

"Anh bỏ ra coi, ngạt thở quá."

"Tối nay ngủ lại đây với anh, đừng về nhà."

Cậu nghe hắn đề nghị như vậy thì có chút khẩn trương nhưng chung quy vẫn là không muốn bọn họ thân mật quá đà cho nên liền từ chối.

"Em phải về, nếu không về em chẳng biết lấy lý do gì để xin ngủ qua đêm bên ngoài cả."

Hắn cúi đầu cắn cắn mấy cái trên vành tai cậu mà thì thầm.

"Em lớn rồi mà, cũng nên có chút tự do chứ. Anh bây giờ thiếu em liền không thể ngủ nổi cho nên mỗi lúc gặp nhau đều phải ôm đến không muốn buông. Em chính là thuốc phiện, anh nghiện rồi không cai được."

Phí Anh ôm lấy gương mặt Diệp Châu nhìn thật chăm chú. Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại bắt chước câu ban nãy hắn nói mà học lại, một chữ cũng không thiếu.

"Anh chính là thuốc phiện, em nghiện rồi không cai được."

"Anh yêu em."

Có điều Diệp Châu vẫn không bao giờ biết được câu tiếp theo Phí Anh sẽ nói là gì. Chỉ đến lúc cậu thốt ra ngoài miệng hắn mới thực sự muốn vỗ cho mình một phát vào giữa mặt cho khỏi phải ảo tưởng nữa.

"Em không cai được ở đây thì về nhà cai, anh mau đưa em về. Chúng ta không thể ngủ cùng nhau, em không tin tưởng anh sẽ để yên cho em ngủ. Em thực sự muốn tình cảm của anh dành cho em đừng gắn liền với ham muốn cho nên đừng đòi hỏi ở em điều này. Tình cảm của em dành cho anh chắc không nhiều đến mức có thể cùng anh làm tới mức ấy đâu."

Diệp Châu biết mình sai khi mà năm lần bảy lượt đều tự sinh ra cảm giác ham muốn ở Phí Anh cho nên chỉ biết im lặng. Đợi một lúc hắn mới tự giác đứng bật dậy chìa tay ra kéo cậu đứng lên khỏi giường, vẻ mặt đầy tình nguyện mà nói.

"Nào đưa tay đây, anh dẫn em về nhà."