Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 25: Lỗi Của Ai?



Ngày hôm đó vốn dĩ là một ngày rất đẹp, ít nhất là đẹp đối với Diệp Châu và Phí Anh. Hiếm khi nào có thể chăn ấm nệm êm nên hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ một mạch không màng trời đất. Diệp Châu trong cơn ngủ mê man còn theo thói quen mà thò tay vào trong áo cậu mà sờ nắn. Phí Anh trong người mỏi mệt nhưng cũng không cản hắn làm càn, như vậy lại ngủ ngon hơn.

Phí Dĩnh ngày đầu tiên đi làm thì quên trước quên sau cho nên bị ba Phí bắt tự mình về nhà lấy tài liệu. Lúc về tới thấy xe Diệp Châu đậu trong gara nhà mình thì trong tim bỗng nhiên giật thót.

"Thằng này không có mình ở nhà mà vẫn đến là có lý do gì mới được?"

Phí Dĩnh vẫn chưa thể gạt ra khỏi đầu những suy nghĩ của mình về mối quan hệ của hai người. Nhất là dạo gần đây anh cảm thấy họ rất khả nghi, giống như đang cố gắng che giấu bí mật nào đó. Hiện tại khi biết Diệp Châu đang ở đây không một tiếng động thì anh càng cảm thấy sợ suy nghĩ lúc trước của mình là sự thật.

"Diệp Châu, tao xin mày đừng giống như tao nghĩ. Phí Anh nó là em trai chúng ta, nhất định không được như vậy với nó đâu."

Tự trấn an bản thân xong thì Phí Dĩnh nhẹ nhàng trở vào nhà. Trong nhà không có ai khiến anh lại càng thêm nghi ngờ. Anh lại nhẹ nhàng lên lầu hướng thẳng phòng của Phí Anh mà đến. Đáng ra mọi ngày mỗi khi cùng Diệp Châu một chỗ thì Phí Anh sẽ rất cẩn thận mà nhắc hắn chốt cửa lại để tránh bị người khác bất ngờ đi vào. Nhưng thật xúi quẩy hôm nay cậu bị ốm cho nên chuyện này hắn căn bản cũng không có đầu óc nhớ tới.

Phí Dĩnh đứng phía ngoài cửa nắm chặt tay nắm cửa hít một hơi thật sâu sau đó mới lấy hết can đảm mở cửa. Cảnh tượng sau đó khiến bản thân anh còn muốn thở không được huống gì nếu như để mẹ anh nhìn thấy. Diệp Châu đang nằm trên giường của em trai anh, hắn còn rất thoải mái ôm cậu vào lòng mà ngủ. Biểu của hai người không phòng bị, không miễn cưỡng cảm tự nhiên giống như bọn họ đã yêu nhau từ rất lâu rồi.

Phí Anh trước tới giờ chưa từng cho bất cứ ai tỏ ra thân mật với mình chứ đừng nói là có thể tùy tiện ôm cậu ở trên giường. Điều này mặc dù anh từng có nghĩ nhưng mỗi ngày vẫn luôn cầu nguyện nó đừng trở thành sự thật. Bây giờ cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa, hai người bọn họ thực sự có quan hệ đó. Nhưng chuyện là từ lúc nào, vì sao lại trở nên như vậy và ai là người bắt đầu trước thì anh hoàn toàn không thể biết. Từng câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu khiến Phí Dĩnh không còn đủ sức đối mặt. Anh nhẹ nhàng dùng hết khả năng bình tĩnh của bản thân mà đóng lại cánh cửa phòng. Một thân thẫn thờ bước xuống nhà dưới ôm mặt kìm nén, chuyện này anh thực sự không biết phải giải quyết như thế nào. Là nói cho tất cả mọi người của hai bên cùng biết hay cứ như vậy che giấu. Vừa lúc đó cô giúp việc mới đi chợ về nhìn thấy anh thì tỏ ra bất ngờ.

"Cậu Dĩnh đã về rồi sao? Cậu Diệp Châu sáng sớm lúc cậu đi làm đã qua đây rồi, hiện tại đang ở trên phòng của Anh Anh. Chắc là cậu chưa gặp cậu ấy phải không? Để cô lên gọi báo cho cậu ấy một tiếng."

Vừa nghe cô giúp việc nói sẽ lên phòng Phí Anh thì Phí Dĩnh trở nên khẩn trương ngăn cản.

"Cô đừng lên đó, để cho Anh Anh ngủ, nó mệt rồi cần phải nghỉ ngơi."

"Vậy cậu Diệp Châu..."

Phí Dĩnh tay run run rót một ly nước uống lấy lại bình tĩnh sau đó cũng không tỏ thái độ mà trả lời.

"Diệp Châu thì vẫn là để cháu gặp riêng cậu ta. Cháu có rất nhiều thứ muốn hỏi cho nên cô cứ để tự cháu đi."

Nói xong thì cô giúp việc cũng xuống bếp làm việc của mình. Phí Dĩnh ngồi bần thần một lúc thì cũng đứng lên ra khỏi nhà. Anh lái xe đi được một đoạn cũng khá xa thì dừng lại tức giận đánh mấy cái vào vô lăng mà chửi.

"Mẹ nó! Thằng chó chết này."

Cơn giận kéo đến khiến Phí Dĩnh càng thêm nóng lòng muốn gặp Diệp Châu mà chất vấn. Anh rút điện thoại ra gọi cho hắn, qua một hồi chuông mà phía bên kia vẫn không bắt máy thì càng khiến tâm tình anh trở nên tồi tệ. Chuyện này nhất định không thể làm rùm beng được, nếu không tính Diệp Châu thì vẫn còn Phí Anh. Cậu là em trai của anh thì anh nhất định phải bảo vệ, tuyệt đối không thể gây ra điều tiếng gì được. Anh kiên nhẫn gọi lại thêm vài lần cho đến khi đầu bên kia có người nhận cuộc gọi mới thôi.

Diệp Châu không biết mệt mỏi thế nào mà ngủ đến không biết gì. Phí Dĩnh gọi bao nhiêu cuộc hắn cũng không hay biết. Mãi cho đến khi Phí Anh vì bị tiếng chuông điện thoại của hắn làm cho tỉnh ngủ mới ở trước ngực hắn lay lay.

"Anh mau dậy, chuông điện thoại của anh kêu nãy giờ rồi."

Diệp Châu mơ mơ màng màng quờ quạng tìm chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường. Hắn không cần nhìn xem là ai gọi cứ thế trả lời với một tinh thần hoàn toàn không phòng bị.

"Tôi nghe đây..."

"Phí Dĩnh đây, mày mau rời khỏi giường của Anh Anh đi, ngay lập tức!"

Diệp Châu bấy giờ mới tỉnh ngủ, nếu Phí Dĩnh nói như thế nghĩa là anh đã nhìn thấy hắn và Phí Anh ban nãy rồi. Hắn lúc này mới nhìn ra phía cửa mà tự trách bản thân không cẩn thận chốt cửa lại. Biết chuyện của hai người đã bị bại lộ thì hắn cũng thật điềm tĩnh mà trả lời Phí Dĩnh, không muốn làm kinh động tới người trong lòng hắn.

"Cậu biết rồi?"

"Đừng nói cho Anh Anh biết, cứ như vậy rời đi. Đến chỗ cũ mau lên, tao muốn nói chuyện với mày. Tao sắp không đủ kiên nhẫn nữa đâu, thằng khốn nạn."

"Tao biết rồi, bây giờ tao sẽ tới đó..."

Diệp Châu bần thần tắt điện thoại, trong lòng lại có chút lo sợ viễn cảnh sắp tới. Hắn trở mình ôm lấy Phí Anh nói những lời dặn dò mà đối với cậu thực sự nghe rất lạ lẫm.

"Bảo bối à, anh bây giờ có việc phải đi trước, em phải ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc để mau khỏi bệnh biết chưa."

Nói xong hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nứt nẻ của cậu rồi lại dỗ dành.

"Anh yêu em nhiều lắm đấy, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không buông tay em đâu."

Cậu mệt mỏi nhìn hắn, trong lòng lại dâng lên một cỗ ngờ vực mà hỏi.

"Có chuyện gì sao? Tự nhiên anh lại nói mấy câu kiểu đó."

Hắn hôn lên trán cậu, đưa tay vuốt vuốt hai bên gò má vẫn còn nóng đỏ mà cười cười.

"Không có, chỉ là anh nằm mơ thấy chuyện của chúng ta bị bại lộ cho nên anh lo sợ thôi mà. Đó cũng chỉ là mơ thôi, em yên tâm cho dù trời sập xuống anh cũng thay em chống đỡ. Em muốn đi anh nhất định dắt em đi, đến bất cứ đâu cũng có nhau."

Cậu sờ sờ trán hắn sau đó thì nhếch miệng cười khinh bỉ.

"Anh nằm mơ tỉnh dậy hóa điên luôn rồi à? Nói linh tinh cái gì thế? Ông trời không sập được và chúng ta cũng không phải chạy đi đâu cả. Nếu có dũng khí thì đứng ở đâu chẳng nắm được tay nhau phải không?"

"Ừ... đều nghe theo em. Bây giờ anh phải đi có việc rồi, đợi em khỏe lại anh sẽ mang em đi du lịch chịu không?"

Phí Anh gật gật đầu thay cho câu trả lời đồng ý, cũng rất tự giác mà hôn Diệp Châu một cái.

"Anh đi đây, một lát thằng Dĩnh về thì để nó chăm sóc cho em vậy. Nó vẫn là một thằng anh tốt, rất thương em đó bảo bối."

"Vâng..."

"Ôi ngoan quá đi mất! Anh thương em quá rồi phải làm sao?"

Diệp Châu thấy Phí Anh ngoan ngoãn như vậy thì không nhịn được mà nhào tới. Hắn há miệng cắn cắn day day hai bên má của cậu, thiếu đường muốn nuốt luôn vào bụng cho hả dạ.

"Anh đi đi...em cũng khỏe nhiều rồi. Anh đừng có cắn má em kẻo sau này có tuổi nó sẽ chảy xệ xuống như bột nhão."

Diệp Châu trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này vẫn quyết tâm ôm Phí Anh vào lòng hít hà mấy cái mới thỏa mãn. Sau hôm nay thì chắc phải cả tuần nữa mới có thể gặp cậu, vì chắc chắn một lát sẽ bị Phí Dĩnh đánh cho biến dạng mới thôi.

Ở trước mặt Phí Anh thì Diệp Châu tỏ ra như không có chuyện gì thế nhưng sau khi ra khỏi phòng cậu đem cánh cửa kia đóng lại thì ngay lập tức sắc mặt thay đổi. Hắn nhanh chóng lái xe đến địa điểm hẹn với Phí Dĩnh. Là một quán Bar nổi tiếng ở đây mà hắn cùng Phí Dĩnh lúc trước thường đàn đúm bạn bè. Nơi hai người gặp mặt là một phòng riêng biệt đảm bảo sẽ không có ai nghe được câu chuyện của bọn họ. Ngay khi hắn vừa mở cửa bước vào thì lãnh trọn một cú đấm của Phí Dĩnh đến lăn đùng ngã ngửa. Hắn bò dậy từ dưới sàn nhà đứng trước mặt anh giọng điệu có chút nhún nhường.

"Dĩnh, tao xin lỗi!"

Phí Dĩnh không kìm được mà vung tay đấm Diệp Châu thêm một cái nữa. Kết quả là hắn hoàn toàn không né tránh càng không có phản kháng khiến anh càng tức giận mà gào lên.

"Mày xin lỗi thì được cái gì? Xin lỗi rồi có trả em tao về như lúc trước được không? Thằng chó chết...khốn kiếp, mày đi chết đi!"

Diệp Châu nghe Phí Dĩnh buông lời chửi rủa mình thì vẫn một bộ dạng im lặng nhẫn nhịn. Nếu không phải là lỗi của hắn thì nhất định đã ăn miếng trả miếng từ ban nãy, tuyệt đối không có chuyện đứng im chịu trận như thế này. Chỉ cần chừng đó thôi cũng đủ hiểu là hắn đang thừa nhận mọi chuyện.

"Lý Diệp Châu, tao trước giờ vẫn luôn tin tưởng mày, coi mày là đứa bạn thân duy nhất mà tao có. Nhưng mà giờ mày nhìn đi, mày trả lại cho tao sự tin tưởng bằng cách này hả? Mày nghĩ cái thứ chó chết gì trong đầu mà lại lôi kéo Anh Anh như vậy?"

Diệp Châu bị đấm đến chảy cả máu mũi, gò má cũng sưng đỏ. Hắn nắm chặt hai bàn tay mình mà cúi đầu không trả lời. Hắn hoàn toàn không có cách nào biện minh cho mình được vì tất cả đều là do chính hắn gây ra. Phí Dĩnh thấy hắn từ lúc bước vào thì một bộ dạng im lặng chịu đòn thì tức đến không chịu được. Cái anh muốn đó là một lời giải thích từ chính miệng của hắn chứ không phải tự anh suy diễn rồi làm loạn. Nói rồi anh nhào tới nắm lấy cổ áo hắn tiếp tục đánh.

"Mày định im lặng tới bao giờ? Sao hả? Mày gây chuyện động trời rồi bây giờ tính câm luôn phải không? Mày nói cho tao biết vì cái gì, vì cái gì mà mày lại làm như thế? Mày biết rõ Anh Anh nó không biết yêu đương là cái chó chết gì cả, nó chỉ có biết học, học, học thôi. Nếu như có ai đó mỗi ngày đều dạy cho nó yêu đương nó sẽ theo thói quen mà làm theo. Mày biết nó thụ động trong chuyện tình cảm như thế mà mày vẫn cố tình để dụ nó đi theo mày à? Mày là cái loại người gì vậy? Nó đáng ra có khác gì là em của mày không mà mày làm như vậy? Mày trả lời đi thằng chó."

Phí Dĩnh sau khi biết chuyện thì thực sự rất đau lòng. Một người là bạn thân còn người kia lại là đứa em trai mà anh thương nhất. Mối quan hệ của bọn họ có khác gì người một nhà vậy mà bây giờ lại như thế này. Diệp Châu nằm dưới sàn nhà, trên mặt đã bầm tím đến thảm. Máu mũi vẫn không ngừng chảy dọc xuống hai bên mang tai mà thở dốc.

"Tao xin lỗi nhưng tao không thể từ bỏ được nữa rồi. Tao rất yêu Anh Anh, bây giờ mọi người có giết chết tao thì tao cũng không hết yêu Anh Anh được."

Phí Dĩnh ngồi thẫn thờ ở phía đối diện nhìn Diệp Châu, càng nhìn đến lại càng thấy đau lòng. Anh không hiểu rốt cuộc là vì cái cảm xúc gì mà lại khiến hai thằng đàn ông vốn không ưa nhau lại có ngày sa vào lưới tình đến nổi không cách nào dứt ra được. Rốt cuộc thì họ đã làm cách nào mà từ ghét bỏ có thể chuyển sang yêu đương như thế này.

"Đã bao lâu rồi?"

Diệp Châu đưa tay lên che đi đôi mắt đã sớm ướt của mình mà một lần nữa im lặng. Phí Dĩnh thấy hắn không chịu trả lời thì lại nổi điên quát.

"Tao hỏi mày đã bao lâu rồi? Nếu mày còn ngoan cố im lặng tao sẽ giết chết mày. Tao không sợ cái gì cả đâu, tao chấp nhận ngồi tù mọt gông cho nên mày đừng có thách thức sự nhẫn nại của tao."

"Gần ba năm rồi."

Phí Dĩnh gần như ngã ngồi, ba năm trong lời mà Diệp Châu nói đâu phải là ít. Lúc đó Phí Anh chỉ vừa qua hai mươi tuổi còn hắn thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học.

"Ba năm...huh là ba năm sao? Mày ăn phải thứ chó chết gì mà trở nên biến thái như vậy? Một mình mày sợ chưa đủ còn lôi thêm Anh Anh theo. Ba năm mày có biết là bao nhiêu không? Ba năm đó trong lời mày nói cả mày và Anh Anh đã đánh mất hết tất cả rồi đấy."

"Không phải! Ba năm đó là tình cảm của tao thôi, tất cả đều là do tao mà ra. Tao thực sự không biết Anh Anh rốt cuộc đã chấp nhận tao hay chưa. Em ấy chưa từng nói cũng chưa từng thừa nhận cho nên mày yên tâm đi. Nếu như chuyện này không thể giữ được thì tao sẽ chịu trách nhiệm một mình. Lỗi cũng là do tao, nếu Anh Anh chưa thừa nhận thì cứ xem như em ấy không phải loại người giống tao là được. Tội lỗi này tao nhận hết nên mày chỉ cần trút giận lên với tao là đủ rồi, em ấy đang ốm, đừng đánh..."

Phí Dĩnh nghe đến đây thì nhịn không được ngửa cổ lên chửi.

"Tao mà nỡ lòng đánh nó thì tao không bảo mày im lặng ra đây. Mày đừng có lên giọng đạo lý với tao như thể thánh sống vậy. Mày mà biết điều, biết suy nghĩ thì đã chẳng làm như thế đâu."

"Xin lỗi..."

"Mày muốn xin lỗi thì quỳ gối trước mặt ba mẹ tao mà xin lỗi. Uổng công họ tin tưởng mày mà mày cho mọi người ăn một đòn này thực sự rất đau. Mày có biết nếu như cha mẹ chúng ta biết họ sẽ thế nào không? Tao chưa cần nói đến mày, nói Anh Anh thôi, mày biết tính ba tao rồi đấy. Nếu như ông ấy biết chắc chắn sẽ đuổi nó ra khỏi nhà. Hoặc nếu như nặng nề hơn ông ấy có khi còn từ luôn cả nó. Nó từ nhỏ đã được bao bọc kỹ như vậy, lòng tự tôn của nó cũng rất lớn. Mày nghĩ xem bấy nhiêu chuyện đổ xuống đầu nó thì nó sẽ thế nào đây? Mày gánh được cho nó sao? Mày trả lời đi, mày gánh được hết không?"

Những điều này Diệp Châu và Phí Anh đã từng suy nghĩ qua nhưng vẫn lựa chọn cùng đi với nhau. Cậu cũng từng nói với hắn nếu lỡ may mọi chuyện vỡ lẽ thì cậu sẽ không thể đối mặt được mà nhất định phải chạy trốn. Lúc đó hắn và cậu sẽ cùng chạy trốn, bởi vì sợ nếu như đối mặt rồi sẽ không chịu được mà buông tay nhau. Hắn vẫn luôn muốn chạy trốn khỏi cuộc sống bức bách này. Muốn bắt đầu ở một nơi nào đó không ai biết cùng với cậu. Hắn sẽ làm những điều mà hắn muốn, gây dựng mọi thứ của mình và không cần phải nghe những lời che bai thất vọng của mọi người dành cho mình nữa.

"Tao có tiền, tao làm ra được tiền thì nhất định sẽ bảo vệ cho Anh Anh. Nếu không gánh được thì tao sẽ dẫn em ấy đi, tao không muốn xa em ấy đâu. mày là bạn của tao nên chắc là mày cũng hiểu tao mà phải không? Tao là một kẻ một khi đã yêu thì rất lụy tình, chỉ cần Anh Anh không từ bỏ thì tao dù có chết cũng không buông."

"Lý Diệp Châu, mày điên thật rồi."

"Xin mày đừng nói cho cha mẹ biết được không Dĩnh,. Nếu mày nói ra nhất định họ sẽ bắt tao và Anh Anh chấm dứt mối quan hệ này. Tao làm không được đâu, Anh Anh là lý do để tao cố gắng đến hiện tai. Mất em ấy tao sẽ mất tất cả, sẽ mất tất cả."

Phí Dĩnh thực sự không biết phải làm thế nào mới thỏa đáng. Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng đã chửi đến miệng khô lưỡi rát cũng không thay đổi được gì. Anh mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn mà với tay lên bàn lấy một lon bia ném qua phía Diệp Châu vừa tức giận vừa uất ức mà nói.

"Mày hốc đi!"

Một lon chưa đủ anh còn ném liên tiếp thêm mấy lon vào người hắn kêu bôm bốp.

"Mày hốc đi! Hốc cho sáng mắt mày ra. Tốt nhất hốc cho chết tức tưởi luôn cũng được. Mẹ kiếp! Tao cũng chỉ có một đứa em, nếu nó là con gái thì chúng mày yêu nhau liền lập tức gả. Nếu nó con gái, nó yêu mày, thương mày tao lại còn vui mừng lắm vì tao tin mày là một đứa rất tốt. Nhưng mà nó là đàn ông cơ mà, chúng mày yêu nhau rồi ai làm chứng, rồi ai ủng hộ? Người ta nhìn vào sẽ ghét bỏ, đến chết cũng không quên được những ánh nhìn khinh miệt đó đâu. Buông tha cho nó đi, trả lại cuộc sống lúc trước cho nó đi."

Phí Dĩnh nói xong thì tự tay mở một lon bia uống đến hừng hực lửa rồi hung hăng ném nó vào vách tường đến móp. Anh đã dành cả thời niên thiêu của mình để bảo vệ Phí Anh khỏi những kẻ xấu. Lúc nào cũng xem cậu như báu vật của cả nhà mà giữ đến không sứt mẻ. Vậy mà chỉ mấy năm mọi thứ lại trở nên thế này. Nói không sốc, không thất vọng không đau lòng thì chính là nói dối.

"Thật xấu hổ..."

Lúc cả hai còn mỗi người một góc mà nằm trên sàn nhà thì chuông điện thoại của Diệp Châu lại kêu. Hắn mở ra thấy người gọi đến là Phí Anh thì quên luôn mình vừa bị bạn thân đánh đến cả người không gượng dậy được.

"Anh nghe đây..."

"Anh đang ở đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Em cảm thấy trong lòng có cái gì đó rất bất an."

Khuôn mặt Diệp Châu lúc này đã bầm dập nhưng vẫn cố chịu đau mà trả lời Phí Anh. Ánh mắt hắn lại liếc qua chỗ Phí Dĩnh giống như cầu xin anh đừng lên tiếng. Có lẽ hắn không muốn cậu biết chuyện này, cũng không muốn cậu vì hắn mà lo lắng.

"Anh không có chuyện gì đâu nên em đừng lo, đã quá trưa rồi em uống thuốc chưa?"

"Em uống rồi nhưng mà thuốc đắng lắm, em muốn ăn bánh ngọt. Tối nay anh làm rồi mang qua cho em ăn."

Hắn một tay ôm mặt một tay cầm điện thoại áp vào bên tai trả lời cậu.

"Được rồi tối anh sẽ làm cho em ăn nhưng mà bây giờ em phải nghe lời ăn cái gì đi đã. Phải ăn no rồi uống thuốc vào như lời anh dặn đấy."

"Biết rồi...em cúp máy đây."

"Khoan đã... buổi tối anh làm bánh rồi nhờ người gửi qua cho em được không? Anh có công chuyện phải đi mấy ngày cho nên không đến được."

Diệp Châu cảm thấy đầu bên kia Phí Anh có vẻ như không được vui mà miễn cưỡng đồng ý. Nói xong thì cậu cũng tắt máy luôn. Hắn nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi tối đen thì gian nan nở nụ cười.

"Phí Dĩnh, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, chúng tôi bây giờ đã là người yêu. Tôi cũng giống như cậu, muốn bảo vệ Anh Anh bằng mọi thứ tốt nhất có thể. Tôi cũng biết nếu như mọi người biết chuyện thì sẽ rất khó khăn. Gia đình chúng ta cũng cần danh dự và mặt mũi nên khó khăn đó càng lớn hơn gấp bội. Tôi lúc trước một mình đơn phương rất khổ sở, mỗi ngày chỉ có thể đứng ở dưới cổng nhà cậu tới khuya muộn. Lúc đó tôi chẳng thể về nhà vì tôi cảm thấy chẳng có ai quan tâm tôi cả. Ngày tôi tốt nghiệp đại học tôi đã cố gắng nói cho mọi người biết nhưng mà hôm đó tôi vẫn một mình. Ba tôi cho dù không có cuộc họp nào quan trọng cũng không nỡ bỏ chút thời gian cho tôi. Mẹ tôi ngày đó cũng quên mất, bà ấy chọn đi cùng với hội bạn của mình mua sắm cũng không nỡ đến chúc mừng con trai mình tốt nghiệp"

Nói đến đây nước mắt Diệp Châu lại chảy xuống như đã đợi rất lâu rồi để được buông mình.

"Ngày hôm đó chỉ có duy nhất một mình Anh Anh nhắn tin cho tôi. Mặc dù khi đó em ấy tránh mặt tôi nhưng vẫn nhớ là ngày tôi tốt nghiệp mặc dù tôi không hề nói một tiếng nào. Anh Anh nhắn tin cho tôi nói tốt nghiệp vui vẻ nên ngày hôm đó tôi đã vui vẻ. Lúc đó tôi thực sự đã cố gắng từ bỏ, tôi mệt mỏi với tất cả moi thứ thậm chí còn ghét bỏ chính bản thân mình. Tôi đã muốn chết đi nhưng Anh Anh lại đưa tay kéo tôi lại. Chỉ duy nhất một mình em ấy cho tôi động lực để tiếp tục. Tôi yêu thích rồi lại càng cảm kích cái động lực mà em ấy dành cho tôi. Tôi muốn trở thành một ông chủ tiệm bánh chỉ để có thể mỗi ngày đều làm bánh cho em ấy ăn. Quãng đời sau này tôi chỉ muốn vì em ấy mà tiếp tục thôi, nếu mất đi động lực đó tôi thực sự sẽ chết. Anh Anh với tôi thực sự rất quan trọng."

Diệp Châu vừa nói vừa tự mình đem hai bàn tay mình cấu xé đến bật máu. Nói xong thì hắn nhịn không được nữa mà nằm xuống lấy tay che mặt mà khóc nức nở. Phí Dĩnh ở một bên cũng không chịu được mà đứng dậy bỏ về, nếu còn nán lại đây anh nghĩ bản thân mình sẽ thỏa hiệp. Biết đâu anh sẽ lại ôm thằng bạn chết tiệt này mà khóc cùng, vì vậy nên rời đi là tốt nhất.

"Tự mà giải quyết lấy đi, tao cũng không có khả năng một tay che trời. Nếu có ngày bại lộ, mày tuyệt đối không được bỏ em tao một mình. Nếu mày chạy trốn thì tao cho dù có nhảy xuống mười tám tầng địa ngục cũng bắt mày đi theo."