Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 34: Bại Lộ



Sau khi cùng Diệp Châu làm loạn ở cửa tiệm thì Phí Anh cũng gnoan ngoãn trờ về nhà. Cậu tốt nghiệp đại học rồi nhưng mà vẫn chưa muốn dấn thân vào con đường sự nghiệp vậy nên cũng muốn cho bản thân hưởng thụ một chút. Lúc trước Diệp Phong có hứa với cậu là sua khi cậu tốt nghiệp đại học sẽ cùng cậu đi du lịch. Nhưng xem ra cái tình hình này thì chuyện cùng nhau đi du lịch khó mà thực hiện được rồi. Cậu bất chợt lại nghĩ có khi nào chuyến đi sắp tới lại là hành trình bỏ nhà ra đi của hai người.

Phí Anh vừa nghĩ tới đó thì nhận được điện thoại của Diệp Châu. Nghe hắn nói xong thì cậu lạnh cả sống lưng vì cái miệng tiên tri của mình ghê gớm quá. Diệp Châu thế mà thúc giục cậu cùng hắn chạy trốn. Hắn nói đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa, bây giờ chỉ cần đợi ngày thuận lợi sẽ đến một nơi không ai có thể tìm thấy bắt đầu sống cuộc đời mới. Cậu cảm thấy dường như hắn thích những nơi yên tĩnh như thế nhưng lại không thể giải thích được vì sao lúc trước hắn lại nổi loạn đến vậy.

Thực ra Phí Anh chưa từng nghĩ tới mọi thứ khi bị bại lộ sẽ ghê gớm đến mức nào. Chỉ là cậu tin vào những lo lắng của Diệp Châu cho nên quyết định phó thác mọi thứ cho hắn. Hắn xưa nay luôn tự hào rằng bản thân là người không mấy bận tâm tới ánh mắt và thái độ của kẻ khác. Hiện tại chính hắn lại lo lắng tới mức gấp rút lo liệu mọi thứ để cùng cậu chạy trốn thì chắc là mọi thứ sắp tới sẽ kinh khủng lắm. Nghĩ đến đêì đó thì cậu nằm trên giường trùm chăn kín mít suy nghĩ thấu đáo một lần.

"Mình có nên cùng Diệp Châu chạy trốn hay không? Anh ấy có thực sự yêu mình tới mức sẽ ở bên cạnh mình cả đời hay là đến một lúc nào đó sẽ vì mọi thứ mà quay lưng với mình?"

Lăn qua lộn lại một vòng thì cuối cùng Phí Anh cũng quyết định nhắn cho hắn một tin nhắn.

<< Em tin anh lần này đấy >>

Diệp Châu nhận được tin nhắn này của Phí Anh thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng chuyện hai người cùng nhau rời khỏi chỉ là cậu nói qua loa thế thôi, hoặc là tình yêu của cậu đối với hắn chưa đủ lớn để cùng hắn cả đời chạy trốn. Cho đến tận bây giờ bản thân hắn vẫn còn cảm thấy việc yêu Phí Anh chính là một sự kì diệu. Điều này thậm chí còn chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của hắn ngày trước. Đừng nói là một phần trăm ngay cả một giả thuyết hắn còn chưa từng nghĩ tới nữa là đằng khác. Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hiện lên dòng tin nhắn ngắn củn mà chứa đựng sự tin tưởng của cậu dành cho hắn thì mỉm cười đầy mãn nguyện.

"Em nói đúng lắm, rồi sẽ có ngày anh phải để ý tới ánh mắt của người khác. Chỉ cần có thể bảo vệ tình yêu của chúng ta anh cái gì cũng đều có thể làm."

Ngày hôm đó mẹ Lý mang một tâm trạng cực kỳ nặng nề mà trở về nhà, vừa hay lại gặp ba Lý đang ngồi ở phòng khách. Tâm trạng của bà hiện tại quá tệ cho nên trong một thời gian ngắn không thể khôi phục lại tâm tình khiến ba Lý nhìn thấy cũng lo lắng hỏi.

"Mình làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"

Bản năng làm mẹ khiến mẹ Lý không cách nào nói ra sự thật với chồng của mình cho nên vẫn là cật lực che giấu.

"Tôi chỉ là hơi mệt một chút thôi."

"Hôm này mình đi gặp Diệp Châu kết quả thế nào? Cuối tuần này có về hay không? Nó bây giờ không còn coi ai ra gì cả, nhà ở đây cũng bỏ mặc không chịu về, nó rốt cuộc là đang giấu diếm chúng ta chuyện gì?"

Mẹ Lý thấy ba Lý đã bắt đầu để ý đến Diệp Châu thì trong lòng lo lắng không thôi cho nên vội vàng đứng ra nói đỡ cho hắn mấy câu.

"Mình à, con nó lớn rồi, hiện tại nó cũng đang tập tành kinh doanh cho nên có hơi bận một tí. Nếu mà mình muốn nó trở về vào cuối tuần thì trực tiếp gọi cho nó đi, tôi đây làm mẹ nhưng không cách nào cứng rắn với nó được cho nên cầu nó về thực khó khăn."

"Con với cái chả ra làm sao cả, nó định cứ như vậy bắt anh nó gánh hết trách nhiệm trong cái nhà này à?"

"Có gì chúng ta từ từ bảo nó, mình mà cứ nóng nảy có khi lại không có kết quả."

Ba Lý cầm tờ báo trên tay đặt mạnh xuống bàn giận dữ.

"Nó là con tôi chứ không phải ông trời mà bắt tôi phải thế này hay thế nọ. Tôi bảo một thì nó phải làm một nếu cãi lời thì cút ra khỏi nhà luôn, ở đâu mà có cái thứ con cái động một chút liền gang mồm ra chống đối như thế chứ. Tôi đây còn đang dễ dãi đấy, nó thử làm chuyện tày đình xem tôi có cho nó một trận tởn tới già hay không. Lâu nay mình nuông chiều nó quá cho nên nó tự tung tự tác không thèm coi ai ra gì cả."

Mẹ Lý nghe những lời răn đe này mà nổi hết cả da gà đành phải nhẹ nhàng mà vuốt.

"Sẽ không đâu nó trước giờ vốn như vậy mà, nhất định sẽ không làm chuyện gì tày đình đâu mà. Mình uống chút nước cho hạ hỏa đi để tôi từ từ bảo nó cuối tuần này về."

Nói rồi mẹ Lý nhanh chóng trở về phòng để tránh ngồi lâu sẽ bại lộ, vừa đi được vài bước thì ba Lý ở phía sau lưng lại nói lớn.

"Bảo nó cuối tuần này vác xác về cho tôi, nếu nó không về thì tôi san bằng cái tiệm bánh của nó luôn đấy."

"Tôi biết rồi mà."

Tô Duệ ở trong phòng của mình nghe ngóng được cuộc nói chuyện của ba mẹ Lý cho nên tâm tình có chút rối ren. Cô ta cảm thấy bực tức vì mẹ Lý tuy đã biết về mối quan hệ của họ rồi nhưng vẫn cố tình che giấu khiến mọi thứ cho đến tận bây giờ vẫn chưa có bất cứ một dấu hiệu nào khả quan.

"Bà già ngu ngốc, cứ như thế thì tôi còn phải đợi tới bao giờ?"

Tự mình đay nghiến một hồi thì Tô Duệ cũng quyết định làm theo kế hoạch của mình. Cô bỏ qua mặt mũi mà chủ động liên lạc với Dương Hạc.

"Anh nói có thể làm bất cứ điều gì vì tôi có phải không?"

"Duệ Duệ..."

"Đừng gọi tôi như vậy, tôi muốn anh trả lời câu hỏi vừa rồi."

Đầu dây bên kia Dương Hạc có chút ngập ngừng không rõ là đang suy nghĩ cái gì, sự trễ nải này của y khiến Tô Duệ không khỏi nóng nảy.

"Anh không muốn giúp tôi à?"

"Không phải nhưng mà em phải nói em muốn cái gì mới được. Nếu là hãm hại người khác anh sẽ không làm đâu."

Tô Duệ nhếch miệng cười một cái đầy khinh bỉ mà nói vào trong điện thoại.

"Vậy chuyện hôm đó anh cưỡng bức tôi thì không phải là hại người đâu nhỉ? Anh quên nhanh thế?"

"Hôm đó chẳng phải chúng ta đều rất hưởng thụ sao? Hiện tại em nói như thế có phải có hơi quá đáng hay không?"

Tô Duệ nghe Dương Hạc nói hôm đó chính bản thân cô cũng cùng một loại hưởng thụ với y thì trong lòng có chút chột dạ. Đúng là ngày hôm đó cô ta hưởng thụ nhưng sau đó lại trở mặt như thể cô ta chính là người bị hại. Nghĩ nhiều cũng không khiến mọi thứ quay lại được và cô ta còn cần tới y hỗ trợ cho kế hoạch của mình cho nên cố gắng mà nhịn xuống dã tâm của mình.

"Anh nghĩ thế nào thì là thế ấy đi, có điều tôi muốn anh giúp tôi một chuyện."

"Là chuyện gì mới được?"

"Giúp tôi kết hôn với Diệp Châu."

"Duệ Duệ chuyện này không thể, anh không thể giúp được. Diệp Châu tính tình thế nào không phải em không biết, hiện tại cậu ta đã như thế rồi em sao có thể cùng cậu ta kết hôn."

Tô Duệ cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp lại lời của Dương Hạc.

"Anh ta không muốn nhưng ba anh ta muốn thì anh ta cũng phải làm theo, anh cũng biết tiếng tăm của Lý Chính Chu mà phải không. Diệp Châu hiện tại còn chưa bị vạch trần cho nên mới kiêu căng như thế, đoán xem nếu bí mật của anh ta bại lộ thì ông ta sẽ làm cái gì?"

"Em đừng cố chấp nữa mà buông tha cho họ đi. Làm như thế sẽ chẳng ai có được hạnh phúc cả đâu."

Tô Duệ bóp chặt chiếc điện thoại cầm trên tay chỉ hận không thể nào thu phục được cái bản tính ngu dốt kia của Dương Hạc.

"Anh lương thiện cho ai xem hả? Được rồi anh muốn lương thiện phải không? Vậy ngay ngày mai anh ở trước mặt ba mẹ tôi nói anh cưỡng bức tôi đi để xem ai lương thiện với anh?"

Đầu dây bên kia Dương Hạc im lặng không trả lời, Tô Duệ nhận thấy y đã có chút hoang mang cho nên thừa cơ hội mà thúc đẩy.

"Chỉ cần tôi mang bầu thì sẽ có thể kết hôn rồi, nhà họ Lý chính là không thể nào đối với gia đình tôi không chút nể mặt cho nên Lý Diệp Châu sống chết cũng phải thuộc về tôi."

Dương Hạc nghe xong giống như chết đứng tại chỗ, y không thể ngờ người mà y sống chết chờ đợi hiện tại lại tâm kế đa đoan như thế. Tự hạ thấp bản thân mình chỉ vì muốn giành giật lấy thứ đã không còn thuộc về mình nữa thật sự quá ngu ngốc. Y thật sự muốn bản thân mình chưa từng động tâm thì hay biết mấy, chẳng giống như bây giờ thỏa hiệp thì mang tội mà không thỏa hiệp thì không đành lòng. Cuối cùng sau một hồi im lặng y cũng lên tiếng đáp trả.

"Em muốn anh giúp như thế nào?"

Tôi với anh cũng đã làm chuyện kia rồi nên từ giờ về sau chúng ta cứ tiếp tục như vậy đi. Chúng ta làm tình nhân, anh chỉ cần làm cho tôi có bầu là được rồi."

Dương Hạc nhắm chặt hai mắt cả người đều phát run vì lời đề nghị kia của Tô Duệ.

"Em thực sự phải làm tới nước này hay sao? Anh không muốn làm công cụ để em lợi dụng để phá hoại người khác."

"Tôi không phải phá hoại, tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về tôi mà thôi. Nếu anh không giúp thì tôi tự làm một mình, không có anh thì cũng có đầy người muốn làm tình nhân của tôi đấy. Hơn nữa họ còn là người lạ không cần phải dây dưa rắc rối."

"Em đang nói điều gì vậy? Em điên rồi!"

Tô Duệ thấy Dương Hạc phản ứng mãnh liệt như thế thì bỗng nhiên cười lớn.

"Hay lắm Dương Hạc, anh cũng có ngày lớn tiếng với tôi như thế à? Tôi nói thế thì sai ở chỗ nào? Anh không giúp tôi thì tôi tìm người khác. Huống gì tôi đã không còn trinh tiết nữa tôi giữ mình để làm cái gì đây? Anh nói xem tôi hà cớ gì phải giữ mình?"

"Được! Anh đáp ứng em nhưng anh thực sự vẫn muốn em có thể quay đầu lại."

Tô Duệ sớm đã rơi nước mắt vì chính sự cố chấp của bản thân mình. Cô ta cũng không biết từ bao giờ mà lại tự mình đối xử tệ bạc với chính mình như vậy.

"Dương Hạc, em muốn làm lại từ đầu nhưng mà em không cam tâm. Em không cam tâm nhìn thứ thuộc về em lại rơi vào tay người khác. Em phải có Diệp Châu, em không thể để anh ấy thuộc về người khác được. Không ai hiểu em hết, ai cũng muốn ép em đi đến đường cùng."

"Đừng khóc nữa, chỉ cần em nhớ anh vẫn đợi em là được. Coi như chúng ta đều là kẻ xấu đi, em giết người còn anh giúp em phóng hỏa xóa dấu vết. Có điều nếu em mang thai con của anh thì sau khi em kết hôn có thể giao đứa bé lại cho anh hay không? Em không muốn thứ của em rơi vào tay người khác anh cũng vậy. Em là của anh nhưng anh vì em có thể chấp nhận để em đi nhưng con của anh thì không được, anh không muốn nó gọi người khác là ba đâu. Trong chuyện này không ai ép buộc em cả, là em tự mình tìm lấy."

"Xn lỗi!"

Dương Hạc thực sự muốn nói với Tô Duệ thêm mấy câu điều kiện nhưng y nhận thấy hai người hiện tại vẫn chưa có gì ngoài cái lần ở khách sạn đó thì cũng chẳng còn gì nữa. Những chuyện sau này có lẽ đợi cho đến khi Tô Duệ thực sự mang thai mới có thể nói tiếp.

"Tắt máy đ! Anh không muốn nói chuyện nữa."

Cuộc nói chuyện kết thúc, tuy là có chút xấu hổ vì bản thân chủ động nhưng nghĩ đến chuyện sắp sửa đạt được mục đích thì Tô Duệ nhanh chóng lấy lại được vẻ bình tĩnh như ban đầu. Cô ta đối với Dương Hạc không phải là không có tình cảm thế nhưng lại không thể không biến y trở thành công cụ để mình lợi dụng. Phụ nữ khi đã yêu rồi thì sẽ trở nên tâm kế đa đoan còn đàn ông thì ngược lại, một khi đã yêu rồi thì trở nên ngu ngốc đến lạ thường, vì người mình yêu mà loại chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp được. Nghĩ đến đó Tô Duệ lại không nhịn được hồi tưởng về quá khứ, về cái khoảng thời gian mà ôc ta và Diệp Châu còn hẹn hò.

"Em nhớ năm đó anh cũng từng vì em mà rơi nước mắt, anh đã từng chạy theo hơn chục cây số chỉ để tặng cho em một bông hoa hồng tỏ tình. Em khi đó còn ngoan cố không chịu nhận nhưng bây giờ em biết em sai rồi. Em rất thích hoa hồng, em lại càng muốn anh đeo nhẫn vào tay em nói lời cầu hôn như anh đã hứa kia. Diệp Châu! Em không muốn trờ thành người thế này nhưng mà em không thể không làm."

Những nuối tiếc về một tình yêu đẹp trong quá khứ khiến Tô Duệ không khỏi cảm thấy căm hận thực tại. Sự ghen tức cùng với lòng thù hận ngày càng ăn sâu vào tâm trí khiến cô không thể khống chế được dã tâm muốn làm ác trong mình. Cô đợi lúc mẹ Lý hoàn toàn ở trong phòng nghỉ rồi thì mới dùng một số khác mà nhấn gửi mấy bức hình cô chụp lén Diệp Châu và Phí Anh qua điện thoại của ba Lý. Điện thoại báo hiệu đã gửi đi thành công thì vẻ mặt Tô Duệ càng trở nên ngoan độc mà nghiến răng.

"Phí Anh! Để tao xem thử ai có thể bảo vệ cho mày."

Tô Duệ sau khi gửi đi thành công mấy bức ảnh thì ngồi ở trong phòng gần như nín thở mà nghe ngóng động tĩnh. Qua một lúc lâu cô nghe tiếng ly tách vỡ nát dưới nhà thêm vào đó là tiếng la lớn vô cùng giận dữ của ba Lý thì biết bản thân mình thực sự đã phóng lao theo lao rồi. Cô ta lại vờ như không hay biết gì dùng chiếc điện thoại ban nãy đồng dạng gửi lại mấy bức ảnh đó vào điện thoại của mình. Nhận thấy mọi thứ đều đã xong xuôi thì đem chiếc sim vừa rồi bẻ nát cùng với chiếc điện thoại kia giấu trong ngăn dưới cùng của vali đồ của mình.

Tô Duệ thỏa nghe tiếng li tách vỡ trong lòng cảm thấy thực thõa mãn vô cùng mà đeo tai nghe vào. Cô ta lôi từ trong ngăn bàn ra hộp thuốc an thần đã sử dụng một ít cố tình mở nắp cho cả hộp thuốc như vô tình rơi xuống sàn nhà. Nhìn những viên thuốc kia rơi trên sàn nhà mà khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên. Sau đó cô ta uống vào một viên rồi leo lên giường nhắm mắt an tĩnh ngủ giống như chuyện bên ngoài kia một chút cũng không liên quan tới mình. Giống như bản thân cô cũng là bị một ai đó cố tình gửi tới những bức hình này, vì quá uất nghẹn mà tự mình tìm đường chết. Sẽ rất nhanh thôi những con người cổ hủ ngoài kia sẽ cho rằng kẻ làm chuyện đó chẳng ai khác ngoài một Phí Anh vốn dĩ đã chẳng còn mấy vừa mắt của họ.

"Diệp Châu! Anh đừng trách em, có trách thì trách tâm tính của anh lệch lạc. Em chỉ là muốn anh trở về với cuộc sống bình thường mà thôi, Phí Anh kia chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh rồi."

Tối hôm đó nhà họ Phí náo loạn chỉ vì mấy bức ảnh không rõ người gửi, mẹ Lý còn chưa kịp đặt lưng xuống giường đã phải lồm cồm bò dậy chạy xuống nhà dưới trấn an người chồng của mình.

"Gọi nó về ngay cho tôi!"

"Mình ơi mình bình tĩnh đi, chuyện gì cũng còn có đó từ từ rồi giải quyết được không? Tôi xin mình!"

Ba Lý không kim được giận dữ mà một lần nữa quát.

"Gọi nó về đây ngay! Nó có chết cũng phải lôi nó về đây cho tôi, con với cái không chừa mặt mũi cho cha mẹ. Cáo loại con trời đánh đó thì để tôi trị cho nó một trận. Nó còn không tỉnh ra thì tôi sẽ giết chết nó, con cái khốn nạn!"

Mẹ Lý thấy ba Lý bạo phát như vậy thì run rẩy tay chân mà gọi cho con trai lớn vừa khóc vừa nói không rõ tiếng.

"Diệp Phong! Con mau gọi cho em con về nhà, xảy ra chuyện lớn rồi."

Diệp Phong đang lái xe về nhà thì nhận được cuộc gọi của mẹ Lý. Giọng điệu gấp gáp xen lẫn tiếng khóc lóc, hơn nữa còn tiếng chửi bới của ba Lý khiến anh càng không khỏi khẩn trương mà hỏi.

"Có chuyện gì vậy mẹ? Đã xảy ra chuyện gì?"

Mẹ Lý nhìn ba Lý đang trút giận lên đồ vật trong nhà thì càng hoảng sợ hơn, hai tay run rẩy cầm chiếc điện thoại gian nan mà nói.

"Diệp Châu cùng với...với Phí Anh..hai đứa nó...lén lút qua lại đều bị ba con biết cả rồi. Mau...mau goi em con về chúng ta từ từ khuyên giải. Nói với em con một lát trở về đều ở trước mặt ba con nhận lỗi nếu không..."

Mẹ Lý chưa kịp nói xong thì ba Lý đã tiến lại giật chiếc điện thoại mà quát.

"Bảo nó về ngay cho tao! Hôm nay tao phải đánh chết cái thứ nghiệt chủng đó."

"Ba bình tĩnh chút đi, chắc chắn có gì hiểu lầm ở đây rồi. Diệp Châu với Anh Anh...không...không thể nào như thế được."

Ba Lý không nghe bất cứ lời giải thích nào mà vẫn như cũ hét vào trong điện thoại.

"Mang nó về đây ngay! Về ngay lập tức!"

Nói xong ba Lý tắt máy rồi tiện tay ném chiếc điện thoại vỡ tan tành. Mấy người giúp việc trong nhà cũng không ai dám đi ngủ, ai cũng biết vị lão gia này cực kỳ nghiêm khắc cùng khó tính nếu như hai cậu chủ có làm điều gì sai trái thì nhất định sẽ không thoát khỏi trận đòn thập tử nhất sinh rồi. Chú Ngô nhìn thấy mẹ Lý khóc đến không đứng vững thì tiến lại đỡ bà ngồi xuống ghế nhỏ nhẹ mà nói.

"Phu nhân...cậu Diệp Châu xảy ra chuyện gì?"

Mẹ Lý xua tay ý không muốn nói ra chuyện cho nên chú Ngô cũng không hỏi thêm gì nữa mà rót một ly nước tới đặt vào tay bà rồi khẽ nói nhỏ.

"Phu nhân mau uống một chút nước, chuyện gì cũng từ từ giải quyết. Lão gia nóng nảy như vậy e là cậu chủ lành ít dữ nhiều rồi, có cần tôi gọi người tới khuyên bảo ngài ấy nói đỡ vài lời hay không?"

Mẹ Lý nhìn chú Ngô sau đó nước mắt không ngừng chảy mà lắc lắc đầu. Chuyện xấu hổ thế này bà làm sao có mặt mũi mà tìm đến người khác khuyên giải.

"Vẫn là để nó chịu tội đi, cầu mong sự hà khắc của ông ấy có thể thức tỉnh được nó."

Chờ qua một lúc phải đến hơn nửa tiếng thì Diệp Phong cũng về tới. Ai nấy trong nhà khi nhìn thấy anh cũng đều thấp thỏm không yên mà ngó ra phía sau xem Diệp Châu có theo về hay không.

"Nó đâu?"

Diệp Phong nhìn trong nhà không thiếu một ai mà tâm trạng người nào cũng thực nặng nề thì nuốt nuốt mấy cái sau đó mới chậm chạp mà trả lời.

"Diệp Châu nó nói sẽ tự lái xe về, em nó đi ngay phía sau con."

"Ba, mẹ con về rồi!"

Diệp Châu vừa mới từ ngoài cửa vào nói được một câu như thế liền bị ba Lý ném thẳng tách trà bằng sứ vào người hắn rơi xuống đất vỡ tan khiến ai cũng sợ hãi. Mẹ Lý thấy vậy thì chạy lại ôm lấy hắn mà khóc lóc đến thảm.

"Có gì mình từ từ nói đừng như vậy mà."

"Diệp Châu! Con mau nhận lỗi với ba con đi đừng ngang bướng nữa."

Ba Lý thấy Diệp Châu vẫn ngoan cố đứng đó thi gan với mình thì quát lớn.

"Quỳ xuống!"

Thấy Diệp Châu vẫn cứng đầu không chịu nhận lỗi thì Diệp Phong ở một bên tỏ ra vô cùng lo lắng mà huých huých tay hắn nhắc nhở.

"Hiện tại nghe lời ông ấy đi, nếu không nhất định sẽ bị phạt rất nặng. Nghe lời anh đi đừng có ngang bướng nữa."

Diệp Châu nắm chặt hai tay mình mà đáp trả.

"Mọi người còn chưa nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã vô cớ đối với con hành động như vậy là sao? Con không quỳ! Bản thân con cảm thấy con không làm gì sai cả."

Ba Lý nghe hắn trả treo như thế thì máu nóng lại dồn lên tới não, ngay lập tức quay sang chú Ngô sai lệnh.

"Lấy cho tôi cái roi da trong thư phòng, mang đến đây ngay lập tức!"

Mẹ Lý nghe thấy ba Lý sai người mang roi da ra để phạt hắn thì ngã ngồi xuống đất ôm lấy chân Diệp Châu mà khóc.

"Con ơi là con! Con làm sai thì con mau quỳ xuống xin lỗi đi mà, đừng như vậy nữa ông ấy sẽ đánh con chết mất thôi."

"Diệp Phong! Con mau khuyên bảo em đi."

"Diệp Châu! Anh nói mày có nghe không?"

Diệp Châu nghe tới ba Lý sẽ dùng roi da để trị mình thì trong lòng run rẩy không ít. Hai mươi mấy năm sống trên đời hắn chỉ duy nhất bị một trận roi da này quật vào người mà muốn sốt đến cả tuần không dậy được. Cái cảm giác đó hắn từng thề thốt sẽ không bao giờ nếm lại thêm một lần nào nữa bởi vì nó quá đáng sợ. Nhưng mà ngay từ lúc Diệp Phong tới nói với hắn quay trở về nhà ngay vì ở nhà xảy ra chuyện thì hầu như chưa một ai nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không biết bản thân mình rốt cuộc làm gì sai mà ai cũng bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi.

"Có ai nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Con đã làm cái gì mà phải bị ba phạt? Không ai nói cho con biết hà cớ gì bắt con phải quỳ?"

Ba Lý nghe Diệp Châu nói xong thì tức mình tiến tới tát cho hắn mấy cái vào mặt. Ông ta đánh cho đã tay rồi sau đó đem chiếc điện thoại của mình mở ra những bức hình ban nãy ông nhận được dí sát vào mặt hắn.

"Mày nhìn đi! Nhìn cho kỹ vào, mở mắt cho to ra mà nhìn xem mày đã làm cái gì?"

Diệp Châu vừa nhìn thấy mấy bức hình kia thì như chết đứng. Hắn không biết là ai đã cố tình theo dõi hai người bọn hắn để chụp những bức hình này. Hắn nhìn thấy chúng thì nhận ra ngay thời điểm ai đó chụp được bọn họ hình như đã qua rất lâu rồi. Chính là cái ngày Phí Anh bị bệnh bọn họ đã ở gara xe của tiệm bánh làm ra loại hành động này. Biết bản thân mình không thể giấu diếm được nữa thì hắn gần như không thể nào mở miệng ra thanh minh được chỉ có thể khó khăn mà nói.

"Ai đã gửi cho ba mấy bức hình này?"

Ba Lý hai mắt trợn lên trông hung dữ vô cùng mà túm lấy cổ áo hắn mà chửi.

"Mày không làm thì ai có thể chụp được? Mày không cần biết là ai gửi, ngay tại đây mày nói đi, có phải mày là cái loại này hay không? Nói ngay!"

Diệp Châu cả người đều run, môi hắn mím chặt cúi đầu xuống đất không nói không rằng mà quỳ gối xuống trước mặt ba Lý tự thú.

"Con xin lỗi! Con chính là như thế."

Ba Lý lúc này vẫn còn giữ lại được một chút bình tĩnh mà nắm cổ áo hắn kéo dịch cả người lên.

"Vậy nghĩa là mày với Phí Anh?"

"Vâng!"

"Mất dạy! Khốn nạn! Hôm nay tao cho mày chết."

Vừa dứt lời ba Lý liền lao ngay đến chỗ chú Ngô đang đứng giật lấy chiếc roi da trên tay ông rồi tiến tới chỗ Diệp Châu toan tính trừng phạt hắn. Ngay lúc này mẹ Lý thấy chuyện khó mà cứu vãn thì vội vàng quỳ xuống khiến tất thảy người làm trong nhà cũng như vậy mà quỳ xuống theo.

"Con nó làm sai thì từ từ khuyên nó, mình dùng thứ này đánh nó không chịu được đâu, tôi xin mình!"

Người làm trong nhà thấy vậy thì cũng đồng thanh mà tiếp lời mẹ Lý mà cầu xin.

"Lão gia xin bớt nóng giận."

Những tường những lời cầu xin này có thể đợ cho hắn trận này thế nhưng khi mọi người còn chưa kịp ngẩng đầu lên thùi tiếng vụt mạnh trên da thịt đã phát ra. Diệp Châu bất thình lình bị đánh như vậy thì không kịp phòng bị mà ngã người sang một bên nằm co rúm. Mẹ Lý thấy vậy thì hoảng sợ mà ôm lấy hắn kêu gào.

"Mình dừng tay đi! Mình đánh mạnh quá rồi, tôi xin mình! Tôi cầu xin mình!"

"Diệp Phong, mau nói với ba con đi."

Diệp Châu vì một cái quật này mà đau đến ôm đầu chảy nước mắt. Ngay chỗ bị roi đánh xuống vải áo đều đã tưa rách để lộ ra mảng da thịt trầy đến rỉ máu. Mẹ Lý run rẩy lấy tay mà xoa lên vết thương của hắn vừa hướng người làm trong nhà kêu.

"Mau đi lấy thuốc tới đây! Nó chảy máu rồi, mau lên không con tôi chết mất."

Ba Lý không quan tâm tới những tiếng van xin kêu gào xung quanh mình mà chỉ chăm chăm vào đứa con trai đốn mạt của mình mà quát.

"Không ai được đi đâu hết, ai dám đi lấy thuốc tôi liền đánh người đó."

Diệp Phong từ nãy đến giờ vẫn là không dám lên tiếng thế nhưng chứng kiến mẹ mình cùng em trai ôm dính dấp một đoàn dưới sàn nhà thì không đành lòng mà lên tiếng.

"Ba bình tĩnh đi, có chuyện gì thì cùng nhau ngồi lại tìm cách mà. Một roi da này đánh xuống Diệp Châu đã tởn tới già rồi, ba dừng tay lại đi ba."

"Mày đi qua bên kia! Tao đang dạy cho nó tỉnh ra, chừng nào còn có người đứng ra bênh vực chống đỡ cho nó thì ngày đó nó còn sa ngã. Tao sinh nó ra được thì cũng giết chết nó được."

Diệp Châu cả người đã vã mồ hôi nhưng vẫn ngoan cố quỳ thẳng lưng trước mặt ba Lý chịu trách nhiệm về tất cả những gì mình gây ra.

"Lỗi là của con ba muốn trách phạt sao thì tùy, nhưng mà nếu ba bảo con đang u mê không chịu tỉnh ra thì con xin lỗi phải nói với ba điều này. Con hiện tại rất tỉnh táo và con biết con đang làm cái gì."

Nghe thấy Diệp Châu mở miệng thì ai nấy cũng đều nghĩ là hắn sẽ thành tâm hối cải hướng ba Lý nói lời ngoan ngoãn thuận ý ông một chút. Ai mà ngờ hắn vậy mà ăn một roi như trời giáng vậy mà còn có sứng phản kháng hơn nữa là tự mình tìm tới đường cùng. Ba Lý sau khi nghe xong mấy lời này của hắn thì chính thức bạo phát mà liên tiếp đánh thêm mấy roi vào người hắn khiến hắn có muốn bò cũng không bò nổi.

"Mày còn dám nói nữa không? Còn dám nói nữa không? Nhà họ Lý sắp sửa vì mày mà tan tành hết cả danh dự rồi đây này. Loại con khốn kiếp như mày thực muốn đánh cho mày chết."

"Ba có đánh chết con thì con cũng không thay đổi được đâu."

Diệp Châu đau đến mức nhắm chặt cả hai mắt lại mà cố gằng hít thở, nước mắt cũng vì vậy mà trào ra ướt đẫm. Mấy đầu ngón chân, ngón tay cũng quắp lại vào nhau chứng minh hắn thực sự sắp sửa chịu không nổi nữa rồi. Hắn muốn nói ra rất nhiều để cho tất cả mọi người đều hiểu được tâm ý cùng cảm xúc của hắn nhưng giờ phút này đầu lưỡi gần như tê cứng không thể nói được.

Qua một lúc Diệp Châu cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mờ đi cho đến khi hắn không còn biết một cái gì nữa. Hắn chưa kịp nói một câu nào để bảo vệ cho người mà hắn thương đã trực tiếp ngất đi. Cả cuộc đời hắn từ bé cho tới lớn đây có lẽ là lần mà hắn chịu đòn kinh khủng nhất. Ngày trước cùng lắm chỉ bị hai ba roi là đã khóc lóc xin tha mạng, còn bây giờ hắn vì sợ chính mình không giữ được lời hứa với Phí Anh mà ăn hơn mười cái roi. chiếc roi da này rất đáng sợ, cho dù có khỏe mạnh tới đâu cũng chẳng thể nào chịu đựng được.

Mẹ Lý thấy Diệp Châu bị đánh đến ngất đi thì không kìm được mà chạy tới đánh tới tấp vào người chồng mình mà ai oán.

"Nó mà có mệnh hệ gì ông cùng đừng hòng yên với tôi."

Ba Lý nhìn thấy Diệp Châu như vậy trong lòng cũng lo lắng nhưng bản tính nghiêm khắc ngấm vào máu khiến ông càng trở nên lạnh lùng hơn mà nói.

"Nó không chết được đâu, cái loại con hư đốn như nó còn sống dai lắm. Nó còn chưa báo cha báo mẹ đủ thì nó chưa chết được đâu, đừng có mà hùa theo nó."

"Đồ tàn nhẫn! Ông định giết chết con mình mới vừa lòng à?"

Mẹ Lý vừa nói vừa nấc đến nghẹn, bản thân bà không cách nào chấp nhận được loại tình cảm của Diệp Châu và Phí Anh. Thế nhưng nếu mà tàn nhẫn như ba Lý thì bà làm không được. Bản năng làm mẹ không cho phép bà tàn nhẫn đến như vậy.

"Diệp Phong! Mau mang em con đến bệnh viện, nó làm sai là lỗi của nó nhưng mà lão già này nhẫn tâm như vậy mẹ cũng không cần đâu."

"Mẹ đừng nói nữa, để con mang Diệp Châu đi bệnh viện. Mẹ ở nhà đi, hai người từ từ nói chuyện, con nghĩ là chúng ta cần cho nó thời gian. Chuyện hôm nay đến nước này một câu giải quyết cũng không có mà cứ như vậy trút lên người nó, đợi nó bình phục lại rồi hai nhà nói chuyện phải trái."

Diệp Phong nói xong thì cùng với chú Ngô mang Diệp Châu đến bệnh viện, trong nhà hiện tại chỉ còn mấy cô giúp việc cùng cha mẹ hắn. Sau khi người làm đều đã lui xuống hết thì ba Lý mới hướng mẹ Lý tra hỏi.

"Mình đã biết lâu rồi có đúng không? Tôi bấy lâu nay đã thấy mình có thái độ khác lạ với Phí Anh có phải là vì mình đã biết?"

"Tôi..tôi không có."

"Mình đã biết chuyện của hai đứa chúng nó bao lâu rồi?"

Mẹ Lý còn đang không biết phải chống chế với chồng mình như thế nào thì đã nghe tiếng cô giúp việc la lên thất thanh.

"Ông bà chủ không xong rồi, cô Duệ...cô Duệ.."

Thấy người làm hốt hoảng như vậy thì cả hai người đều khẩn trương mà hỏi.

"Duệ Duệ làm sao mau nói"

"Tôi vừa lên đấy định vào trong dọn dẹp gọi mại mà cô ấy không trả lời. Thấy cửa không khóa nên tôi mới đẩy cửa vào xem thử thì thấy trên sàn nhà vương vãi đầy thuốc an thần. Cô Duệ hình như dùng thuốc an thần tự vẫn rồi."

Vừa nghe thấy Tô Duệ tự vẫn thì hai người lập tức chạy lên, đúng như những gì mà người giúp việc nói, cô ta nằm yên tĩnh trên giường không có động tĩnh gì. Trên tay còn cầm chiếc điện thoại nhấp nháy đèn báo hiệu có tin nhắn tới. Dự cảm có điều chẳng lành mẹ Lý liền đi tới lấy chiếc điện thoại trên tay cô ra xem quả nhiên Tô Duệ cũng được người ta gửi đến những bức hình tương tự. Không cần nghĩ nhiều mẹ Lý ngay lập tức nghĩ ra người tâm kế đứng sau chuyện này chắc chắn là Phí Anh. Bởi vì ngay từ ban đầu bà nhìn thấy cậu đối với Tô Duệ là ganh tị và đố kị đến bất chấp. Hơn nữa cậu và Diệp Châu đang trong một mối quan hệ không tránh khỏi khả năng muốn hất bay Tô Duệ ra khỏi để tránh cản trở mình.

Ba Lý đứng trước cửa phòng của Tô Duệ mà tức giận không thôi.

"Tôi cứ thắc mắc vì sao tối nay nhà chúng ta ồn ào như vậy mà không thấy con bé, không ngờ là nó lại nghĩ quẩn như thế. Lỡ nó có mệnh hệ gì chúng ta làm sao ăn nói với nhà họ Tô đây."

Bên ngoài người làm đã gọi tới xe cấp cứu đưa Tô Duệ đến bệnh viện, mẹ Lý đến lúc này mới vỡ lẽ ra một điều rằng bản thân bà vì sợ Diệp Châu bị trách phạt cho nên mới cố gắng che giấu nhưng thật không ngờ lòng tốt của bà lại bị Phí Anh lợi dụng để tính kế với Tô Duệ. Hơn nữa trong suy nghĩ của bà bây giờ sự ích kỷ của Phí Anh không những khiến Tô Duệ tuyệt vọng mà ngay cả Diệp Châu cũng chịu không ít dày vò.

"Tôi đã dung túng sai người mất rồi, Phí Anh nó không phải là đứa trẻ lương thiện mà chúng ta vẫn nghĩ."

Ba Lý còn chưa biết rốt cuộc là tai họa gì đang ập xuống nhà họ Lý mà chỉ trong vòng một buổi tối đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Hiện tại nghe mẹ Lý nói như thế thì càng thêm nóng nảy mà hỏi.

"Mình rốt cuộc là đang nói cái gì?"

Mẹ Lý nước mắt chảy dài hướng ba Lý oán hận mà nói.

"Người gây ra tất cả mọi chuyện là Phí Anh, tất cả đều là lỗi của nó. Chính nó đã phá nát cuộc đời của Diệp Châu, nó muốn phá nát gia đình này rồi."