Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 40: Hoa Thiên Điểu



Ở một căn phòng khác cách phòng của Phí Anh và Diệp Châu không xa cũng có hai con người vật lộn với đêm cũng không kém. Phí Dỉnh cả ngày đi ngoài đường mệt mỏi lại còn kén cơm kén canh nên đêm xuống liền có cảm giác mất sức.

"Anh Phong!"

"Làm sao?"

"Em cứ cảm thấy nhức mỏi sao ấy, ngủ không được."

Diệp Phong biết là Phí Dĩnh đang muốn làm nũng như ngày còn nhỏ nên anh cũng chẳng vạch trần. Hai anh em nhà họ Phí tính tình có chút giống nhau, ai cũng đanh đá nhưng mà Phí Dĩnh lại phải ý thức rằng mình là anh lớn cho nên không mấy khi thể hiện ra như Phí Anh. Cũng may từ khi còn nhỏ cậu lại luốn được Diệp Phong chiều cho nên bản chất trong người cũng không mất đi.

"Ban nãy anh xoa bóp cho rồi mà vẫn chưa đủ à?"

"Chưa mà, còn nhức lắm, chân cũng nhức nữa."

"Nằm xích lại đây một chút, anh xoa bóp cho một chút rồi anh ngủ. Anh cũng mệt rồi!"

Phí Dĩnh nghe Diệp Phong nói mệt rồi thì cũng không dám làm phiền nữa nên từ chối. Nhưng mà cậu có từ chối thì anh cũng không từ bỏ ý định sẽ chăm sóc cho cậu. Thế là anh chỉ cần dùng lực một chút liền kéo được kẻ thích làm nũng là cứng đầu kia lại gần mình.

"Sau mà muốn anh xoa bóp cho thì phải nói thẳng ra chứ không có lươn lẹo nói quanh co đâu biết chưa."

"Em xin lỗi! Em không nghĩ là anh cũng mệt, em vô tâm quá!"

"Cái đó không quan trọng, nhưng mà mày đau bệnh thì anh lo đấy. Sau này chuyện đau bệnh thì không được phép nói dối!"

"Vâng!"

Diệp Phong cũng khá mệt nhưng mà anh vận cố gắng xoa bóp lưng cho Phí Dĩnh. Cho đến khi hai mắt anh không thể mở nổi nữa thì công việc này cũng kết thúc.

Phí Dĩnh biết Diệp Phong ngủ rồi nhưng mà trong lòng cậu vẫn cứ cảm thấy áy náy vô cùng. Trong đêm tối cậu men theo âm thanh hít thở kia mà xoay người nằm đối diện với anh. Trong lòng chơt có những suy nghĩ thật khác người nhưng mà cậu cũng không cảm thấy nó lạ lẫm.

"Không hiểu vì sao em cứ luôn ghen tị với chị Tiểu Nhiệm. Em cũng sợ sẽ có ngày nào đó em sẽ mất đi một người anh đối với em tốt như người nhà. Em sợ anh lập gia đình rồi thì sẽ không còn thương em như bây giờ nữa nhưng em vẫn muốn anh kết hôn và sống cuộc đời tốt đẹp như những người thành đạt khác. Em thấy em tham lam quá chừng nhưng mà em thưc sự đã suy nghĩ như vậy."

"Ngủ đi! Giữa đêm mà nằm tâm sự cái gì vậy?"

"A! Tự nhiên xấu hổ ghê!"

"Nửa đêm mà cứ lầm bẩm làm anh khó ngủ đó. Mau ngủ đi không là anh đạp mày xuống đất nằm bây giờ."

Diệp Phong nói vậy thôi nhưng mà trên miệng đã nở một nụ cười trong đêm tối rồi. Còn Phí Dĩnh thì xấu hổ thật tại vì cậu cũng chưa từng tâm sự một mình mà bị phát hiện bao giờ. Lần này có chút sơ xuất cho nên bị anh lớn chọc ghẹo rồi.

Hay cho câu tiểu biệt thắng tân hôn khi mà sáng ngày hôm sau mọi người ai nấy đều có mặt đông đủ ăn bữa sáng thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng hai con người kia đâu. Hai vị chủ nhà rất lấy làm lạ vì bình thường Phí Anh dậy rất sớm. Tuy cậu không thể chuẩn bị bữa sáng cho họ nhưng cậu dậy sớm để chạy ra đồng xem sương đêm có ảnh hưởng đến hoa màu hay không. Phí Anh chính là yêu thích công việc hiện tại lắm cho nên rất chú tâm vào từng tiểu tiết nhỏ. Có điều hôm nay là một buổi sáng ngoại lệ, mặt trời đã lên rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng cậu.

"Phí Dĩnh! Cháu là anh ruột của Phí Anh à?"

"Dạ vâng! Cháu là anh ruột của nó."

"Ừm...vậy mà hai chúng ta cứ tưởng Diệp Châu mới là anh của thằng bé."

Cả Phí Dĩnh lẫn Diệp Phong nghe xong câu này thì đơ hẳn, hai người len lén nhìn nhau rồi mạnh ai nấy ăn cơm. Tối hôm qua bọn họ có giới thiệu rõ ràng với chủ nhà rồi, cũng không nghĩ là sau một đêm hai người bác này lại nhanh quên như vậy. Nghĩ trong đầu như vậy cho nên Phí Dĩnh e dè nhìn hai người sau thì cũng rất thành tâm mà giới thiệu lại thêm một lần.

"Cháu là anh ruột của Anh Anh, còn anh Phong là anh ruột của Diệp Châu. Cháu và Diệp Châu là bạn thân cùng tuổi ạ."

Bác gái chủ nhà nghe Phí Dĩnh giới thiệu lại thì vỗ vỗ tay chồng mình mà cười đến vui vẻ.

"Thấy hai đứa nó thân nhau như anh em một nhà nên hai bác có chút thắc mắc thôi. Diệp Châu lại đối xứ với Phí Anh rất đặc biệt nên chúng ta nghĩ hai đứa nó là anh em ruột."

Diệp Phong từ nãy tới giờ không dám mở miệng nói một câu nào. Anh có cảm giác nếu như anh nói nhất định sẽ đẩy mọi thứ đi xa hơn một chút chứ không phải dừng lại ở hai chữ anh em.

Phí Dĩnh cũng không khá hơn là bao, trong lòng anh âm thầm gào thét vì cái gọi là đặc biệt chăm sóc kia, gào muốn đỏ cả ruột gan. Ngày lúc này anh muốn chửi thằng bạn cấu xa của mình sau đó đem hết thảy chuyện tày đình của hai người bọn họ ể hết cho chủ trang trại nghe. Anh thực sự muốn ngay tại đây có thể lập thành một cái hội để mà kể tội hai người.

"À chúng cháu thân nhau như anh em một nhà, nhưng mà hai đứa nó từ nhỏ đã quấn quýt nhau vậy rồi."

Diệp Phong thấy Phí Dĩnh nói dối rành rọt không va vấp như vậy thì cũng nhanh nhảu bồi thêm mấy câu.

"Thằng Dĩnh nói đúng đấy ạ, hai đứa nó từ nhỏ đã yêu thương nhau như vậy. Ba mẹ cháu còn hận không thể đem Anh Anh về nhà nuôi, còn ba mẹ thằng Dĩnh cũng đồng dạng như thế, họ rất mong mỏi được đem Diệp Châu về nuôi."

Phí Dĩnh hai mép giật giật nhìn anh lớn phụ họa quá trớn thì cười đến đỏ cả hai mắt.

"Vâng! Chính là như thế."

Hai vị chủ nhà nghe bọn họ kể về thời thơ ấu thì cười đến vui vẻ, nhưng vui gì thì vui vẫn không quên việc chính. Họ bắt đầu hỏi hai tên tội đồ kia có phải vì lâu ngày gặp lại mà thức khuya hàn huyên cho nên sáng nay không thể dậy được.

"Dạ chắc là vậy rồi, hai bác thông cảm."

Một nhà bốn người đang ngồi ăn thì Diệp Châu đi ra. Vừa thấy hắn cả Phí Dĩnh lẫn Diệp Phong đều không hẹn mà cùng nhìn về phía sau hắn nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy Phí Anh đâu.

"Anh Anh đâu? Nó vẫn chưa dậy sao?"

Diệp Châu hai tai đỏ lên mà nhìn mọi người đầy vẻ e dè sau đó thì gãi gãi đầu mà nói.

"Anh Anh không...không được khỏe lắm, em ấy bảo mọi người ăn sáng trước đi đừng đợi."

Phí Dĩnh khóe môi giật giật định chửi rồi nhưng nghĩ sao đó nên kìm chế lại mà gằn giọng.

"Mày ngồi xuống đây, ngay bên cạnh tao đây này."

Diệp Phong tuy là cũng có hơi xấu hổ vì em trai lại ở trong nhà người ta mà làm mấy chuyện đen tối. Nhưng cơ bản là anh đã là người hoàn toàn trưởng thành cho nên thái độ và cử chỉ cũng phải khác hẳn mấy thanh niên vừa mới khập khiễng đặt một chân qua ranh giới giữa trẻ con và trưởng thành kia.

Thấy Phí Dĩnh có ý muốn nổi điên thì Diệp Phong nhìn Diệp Châu ra dấu cho hắn làm theo lời của Phí Dĩnh đi. Diệp Châu được anh trai mình đánh động thế thì cũng ngoan ngoãn làm theo, hắn vừa đặt mông xuống thì đã bị bạn thân cạnh khóe.

"Đêm qua hàn huyên lâu lắm hay gì mà sáng nay nó đã mệt rồi?"

Không những hai tai mà cả khuôn mặt Diệp Châu đều đặc biệt đỏ, đỏ lan xuống tận cổ. Hắn nuốt nuốt mấy cái cho cuống họng đỡ khô cứng lại vì hồi hộp sau thì không chọn trả lời mà chỉ gật gật đầu.

"Mẹ...."

"Dĩnh..."

Chưa kịp chửi thì Phí Dĩnh đã bị Diệp Phong cắt lời, dù sao thì nơi này cũng là nhà người khác không thể tùy tiện mà chửi bậy được. Hơn nữa hai bác chủ nhà cũng thật quá tuổi bậc cha mẹ họ rồi nên họ vẫn phải tôn trọng họ một chút mới được.

Hai vị chủ nhà nói là đã lớn tuổi nhưng mà nhìn biểu cảm của ba người bọn họ cũng có chút tinh ý mà hiểu ra một chút chuyện. Thế nhưng họ chọn cách vui vẻ và chấp nhận chứ không mấy để tâm tới.

"Diệp Châu chắc là thương Phí Anh lắm nhỉ?"

Một câu này khiến Diệp Châu căng cứng cả người, ánh mắt hắn giống như không dám nhìn thẳng vào hai người họ mà lảng tránh.

"Anh Anh là...cháu xem em ấy như...như người nhà."

"Ra là vậy, nhưng mà nếu chúng ta thực tâm thương một người thì cứ như vậy thương thôi. Không phải máu mủ ruột thịt nhưng nếu thương thì cứ hết lòng. Thực ra cuộc đời của mỗi chúng ta đừng nên tự trách mình thương một người quá nhiều. Thứ đáng sợ nhất chính là cho đến một ngày nào đó muốn thương người đó nhiều thêm một chút cũng không còn cơ hội. Cơ hội cho chúng ta không có nhiều, cũng có thể chúng ta đôi lần đánh mất cơ hội của chính mình mà không hề hay biết. Nhưng nếu đã chọn thương ai đó cả một đời thì cứ như vậy thương một đời. Chúng ta không có quá nhiều lần mấy năm để bắt đầu lại, một lần rồi lại hai lần ép buộc người khác chắc chắn sau này nhìn lại sẽ cảm thấy hối tiếc. Hối tiếc vì trải qua bao nhiêu năm cố chấp bản thân lại nhận ra mình chẳng còn cơ hội để một lần dang tay bảo bọc những lỗi lầm của họ nữa."

Một lời nhắn nhủ ý nghĩa rộng lớn như thế khiến Phí Dĩnhvà Diệp Phong không hiểu được rốt cuộc bác chủ nhà này đang muốn nói tới cái gì. Duy chỉ có Diệp Châu là hiểu được những lời này thực sự là dành cho hắn và Phí Anh. Hắn run run mà nhìn bác gái nọ lại bắt gặp ánh mắt biết nói kia, đó là ánh mắt đồng cảm và động viên rất lớn. Hai người đáng tuổi cha mẹ bất chợt lại dành cho hắn một nụ cười hiền lành khiến hắn không nhịn được mà bật khóc.

"Diệp Châu! Sao mày khóc? Ban nãy tao có nói gì mày nặng nề đâu? Mày bị gì vậy?"

Diệp Châu chỉ là kìm không được mà khóc, thấy mọi người hỏi han thì hắn cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu vừa khóc vừa cười đến run cả người.

"Không có! Chỉ là tự nhiên bị như vậy thôi, ăn cơm đi đừng để ý tới tao."

Nói rồi Diệp Châu xin phép đứng lên đi ra ngoài cho khuây khỏa, hắn cũng không thể ngồi trong bàn cơm mà khóc như vậy được. Ít ra hắn cũng biết giữ ý tứ lánh đi chỗ khác để cho mọi người ăn được bữa cơm sáng trọn vẹn.

"Xin lỗi mọi người, cháu ra ngoài trước một chút, xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng."

Phí Dĩnh thấy hắn rời đi thì giữ hắn lại rối rít.

"Mày sao vậy?"

"Kệ nó đi, cho nó thoải mái một chút, mày lo ăn cơm đi."

Diệp Phong lên tiếng rồi nên Phí Dĩnh cũng không hỏi cùng tra tận Diệp Châu nưa mà thả cho hắn rời đi. Tuy nhiên anh ăn cơm cũng vẫn không thấy ngon miệng lắm.

Diệp Châu sau khi trở ra phía bên ngoài thì giống như bị ám ảnh chiếc máy cày kia hay sao đó mà hắn leo lên trên đấy ngồi. Ngồi suy ngẫm lại những lời mà hai bác chủ nhà nói ban nãy khiến hắn càng cảm thấy có chút mông lung. Nếu như đó chỉ là những lời nói vu vơ không nhằm vào hắn thì có phải ban nãy hắn bật khóc như vậy sẽ khiến mọi người khó chịu. Hoặc nếu như mọi thứ giống như hắn nghĩ, họ đã nhìn ra được mối quan hệ của hắn và Phí Anh thì vì lý do gì lại dễ dàng đồng thuận như thế. Loại quan hệ này ngay cả cha mẹ hắn còn chẳng có lấy một chút mủi lòng chấp thuận.

"Rốt cuộc thì thế giới này nhìn chúng ta bằng bao nhiêu ánh mắt đây Anh Anh."

Mãi cho đến gần trưa Phí Anh mới có thể tỉnh dậy, cảm giác vật vã sau một đêm bị Diệp Châu ăn tới tận ngọn đúng là không tả được. Tuy là không chật vật như lần đầu tiên của bọn họ nhưng mà cũng rất lâu rồi mới làm lại cái loại sự tình này cho nên có chút không quen lắm. Nói chung là ở bên dưới vẫn có cảm giác đau không ít, cậu nằm thừ ở trên giường mà nhìn mọi thứ bằng cảm giác bất lực vô cùng.

"Sao lần nào mình cũng bị đè vậy nhỉ? Rõ ràng là nằm dưới cảm giác không tốt chút nào."

Lúc Phí Anh còn mơ màng suy nghĩ thì cửa phòng bất ngờ bị mở ra. Trái với suy nghĩ của cậu, người bước vào không phải là Diệp Châu mà là bác gái chủ nhà. Bỗng nhiên cậu cảm thấy xấu hổ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ này mà cật lực che giấu đi bối rối.

"Cháu xin lỗi Hôm nay cháu có chút mệt nên không thể dậy sớm ra đồng. Đợi buổi chiều cháu lại ra làm, tuyệt đối không lười biếng."

Bác gái chủ nhà nhìn Phí Anh khẩn trương như vậy thì cười cười. Trên tay bà còn cầm theo một khay thức ăn nhẹ cùng một ly sữa nóng.

"Mệt thì cứ nằm yên đi, ta cũng đâu bắt cháu làm chứ. Mọi ngày đã chăm chỉ không chịu nghỉ ngơi rồi, bây giờ ta cho phép cháu nghỉ cho nên cứ thoải mái đi."

Phí Anh cảm thấy hai người nơi này quả thực rất ấm áp. Mấy tháng ở đây có khi cậu cũng sớm đã xem họ là người nhà, mà chính họ cũng luôn yêu thương cậu nhẹ nhàng như vậy. Trong lòng sinh ra một loại cảm kích khó tả, cậu hướng bác gái kia mà tỏ vả rất chân thành.

"Cảm ơn bác gái! Hai người đối xử với cháu thực sự tốt, cháu không biết như thế nào trả ơn cho nên sau này sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ. Việc gì cháu cũng có thể làm nên hai người cứ sai cháu làm."

"Cháu là công tử nhà giàu sao? Ta nhìn qua cũng thấy cháu không phải con nhà nông, nhất định là một cậu ấm đã từng được nuông chiều bảo bọc. Vậy thì vì sao lại đến nơi này sống cô độc một mình? Còn nữa những người anh em của cháu, đặc biệt là Diệp Châu..."

Vừa nghe bác chủ nhà nhắc tới Diệp Châu thì Phí Anh cả người chấn kinh, cậu sợ người khác phát hiện ra nên khẩn trương mà cướp lời.

"Không phải đâu! Thực sự không phải như bác nghĩ. Cháu với Diệp Châu chỉ là anh em bình thường thôi, hoàn toàn không có gì cả đâu."

"Thằng bé ngốc! Ta nào đâu đã nói cái gì sao cháu lại khẩn trương như vậy chứ? Nhưng mà cho dù có là cái gì cũng không sao mà, miễn hạnh phúc là được."

"Bác gái..."

Bác gái chủ nhà đưa bàn tay đã có chút nhăn nheo mà xoa xoa đầu Phí Anh đầy cưng chiều.

"Đừng giấu chúng ta, ngay từ ban đầu cả ta và bác trai sớm đã nhìn thấy cháu và Diệp Châu là một cặp rồi. Nhưng mà chúng ta chọn cách chấp nhận chuyện này, là chấp nhận chứ chẳng đồng tình. Chấp nhận bỏ qua những ý nghĩ tồi tệ về hai đứa để hai đứa tự mình đi tiếp có lẽ tốt hơn. Chúng ta không đồng tình vì ta hiểu nỗi lòng của tất cả cha mẹ trên thế giới này. Cha mẹ nào cũng muốn những đứa con của mình có được hạnh phúc, một hạnh phúc bình thường như bao người. Họ sẽ mong muốn con mình sau này sẽ không phải sống một cuộc đời tách biệt không có cộng đồng. Họ cũng muốn đem lại cho chúng nhiều thứ tốt đẹp hơn là một ánh nhìn kỳ thị."

Phí Anh vì mấy lời này mà nước mắt thi nhau chảy, cậu chưa từng nghĩ sẽ có bất cứ ai ngoài kia sẽ nói với mình những lời thế này. Cậu chưa từng dám đem những người xa lạ đánh đồng với gia đình của mình. Gia đình còn không nguyện ý đồng cảm thì làm gì có ai chịu đồng cảm. Nhưng giờ thì khác, những lời này chính là sự đồng cảm cùng chấp nhận, là đồng cảm chấp nhận chứ chẳng đồng tình. Cậu nghĩ nếu gia đình của cậu và Diệp Châu cũng như thế thì tốt biết mấy. Không đồng tình cũng được, không hài lòng cũng được nhưng ít ra cũng cho phép họ được gần nhau. Cậu ước họ có thể đồng cảm với sự tự ti, những khiếm khuyết và cảm xúc của họ một chút cũng tốt lắm rồi.

"Gia đình không chấp nhận cháu như thế nên cháu bỏ đi. Ba mẹ cháu họ nói họ chấp nhận bỏ một đứa con như thế này, cả ba mẹ anh ấy cũng thế. Họ không chấp nhận cho chúng cháu còn đánh anh ấy đau lắm."

"Nếu không còn chỗ để về thì ở lại đây với chúng ta cũng được mà. Chúng ta không ghét cháu cũng không ghét người kia của cháu."

Phí Anh lấy tay lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt mình sau đó thì cảm ơn rối rít.

"Cảm ơn bác gái! Cháu thực sự không biết phải nói gì mới phải nhưng mà cháu thực sự cảm ơn hai người rất nhiều. Thực sự cảm ơn!"

"Đừng khóc nữa, xem như ta chuộc lại lỗi lầm với con trai quá cố của ta đi. Bây giờ ngồi dậy ăn một chút gì đó rồi uống sữa cho mau khỏe. Diệp Châu, thằng bé đó có lẽ rất thương cháu. Là thương bằng tâm can của nó đấy, nó chính là một người đàn ông tốt có thể dựa vào."

"Bác gái..."

Nói xong bác gái chủ nhà chủ đỗng đứng lên rời khỏi, lúc ra đến cửa bà không quên nhìn Phí Anh mà nói thêm.

"Con trai của ta cũng từng như cháu, cũng từng rất khổ sở mong chúng ta chấp nhận. Nhưng lúc đó chúng ta sống chết không đồng ý cho chúng, hiện tại có muốn quay lại để đồng ý cũng không được. Muốn nói cho nó biết chúng ta muốn một lần nữa được quay lại những năm tháng nó còn trên cõi đời này là chúng ta đồng ý. Muốn nói chúng ta tôn trọng tình yêu của nó, muốn nói nhiều lắm nhưng đều đã muộn rồi. Nó căn bản chẳng thể nào nghe thấy cũng không nắm giữ được tình yêu cả đời của mình. Phí Anh! Con nghe ta nói, cho dù có khăn đến bao nhiêu cũng đừng tự mình tìm đến cái chết. Chúng ta cũng từng giống như cha mẹ của các cháu, đều là vì muốn các cháu được sống cuộc đời không tì vết nên mới cật lực phản đối. Ta tin sẽ có ngày họ chấp nhận cả thôi, mọi thứ trên đời đều có cách giải quyết cả. Một năm họ không chấp nhận thì đợi hai năm, hai năm cũng không được thì năm năm, mười năm. Cứ như vậy trải qua một đời miễn vẫn còn có thể bên cạnh nhau là được rồi."

Cánh cửa phòng đóng lại nhưng giống như mở ra cho Phí Anh một cánh cửa mới. Cánh cửa của sự hi vọng và tin tưởng, cậu tự mình cười đến ngây ngốc mà âm thầm cảm ơn cuộc đời cuối cùng cũng không ruồng rẫy cậu.

"Ước gì con có thể đợi được đến ngày ba mẹ có thể chấp nhận chuyện tình cảm của con. Ba mẹ có thể không đồng tình nhưng nguyện ý chấp nhận khuyết điểm của con là đủ rồi. Con thực sự rất muốn trở lại làm Phí Anh của trước kia nhưng mà con làm không được. Không phải con không cố gắng mà là con không thể quay đầu được nữa"

Ba người bọn họ nán lại nông trại nơi Phí Anh ở mộ tuần. Mỗi ngày Diệp Châu đều rất tận dụng thời gian mà ở bên cạnh bám dính lấy cậu. Phí Anh từ sau cái hôm nói chuyện với bác gái kia thì hành động với hắn cũng thoải mái hơn một chút. Có điều cậu không nói cho hắn biết là chuyện của bọn họ sớm đã bị hai người nhìn ra ngay từ lúc đầu. Cậu thực lòng muốn nhìn một Diệp Châu vừa ấm áp lại vừa biết điều như thế này. Chính là thích nhìn hắn vì cậu mà giữ kẽ với tất cả mọi người, lúc nào cũng đem cậu bảo hộ chu toàn không để một ai nhìn ngó tổn thương.

Trong mấy ngày này thì Phí Dĩnh cùng Diệp Phong xin phép được đi đây đi đó xa xa một chút xem như một chuyến du lịch thực thụ. Hai người trả lại không gian riêng tư không người dòm ngó cho hai người bọn họ. Dự định ngày cuối sẽ trở lại đây đem Diệp Châu trả về lồng sắt.

Ngày cuối cùng Phí Anh mới đem Diệp Châu tới một khu vườn bé xíu của mình. Nơi này chỉ có vỏn vẹn mấy mét vuông được cậu bao lồng rất kỹ lưỡng. Hắn nhìn qua thì thấy chỗ này mọi thứ màng lưới cậu che chắn đặc biệt hơn những chỗ khác thì tò mò hỏi.

"Nơi này đặc biệt như vậy có phải em lại nghĩ ra cái loại giống cây gì phải không?"

Phí Anh nheo nheo mắt vào lồng lưới mà nhìn mấy cây con đang lún phún mọc trên nền đất ẩm mà ngoắc ngoắc tay với hắn cùng nhìn.

"Anh có thấy cái gì không?"

Diệp Châu cúi người bò xổm trên nền đất đưa mắt qua kẽ lưới mà nhìn, nhìn mãi cũng không thấy cái gì thì ngại ngùng mà trả lời.

"Anh không nhìn thấy."

"Sao lại không nhìn thấy? Nó đã mọc thành cây con bé xíu rồi kia kìa. Mắt anh có vấn đề gì không vậy?"

Diệp Châu cố gắng nhìn lắm nhưng cũng không thể nhìn ra được cái loại cây con mà Phí Anh nói rốt cuộc mọc ở phía nào nữa.

"Em yêu! Anh thực sự không thấy."

Phí Anh cũng quỳ bò trên đất mà trố mắt nhìn qua khe lưới, tay rất không lương thiện mà vỗ một cái rõ mạnh lên lưng Diệp Châu trách cứ.

"Công sức em tìm tòi để trồng ra nó đấy, em thử bao nhiêu lần rồi mà hiện tại mới nhú lên được chút xíu. Anh còn không ráng nhìn cho ra đi, ngày mai anh rời khỏi đây rồi còn gì."

"Được rồi để anh nhìn thêm một chút. A! Hình như anh thấy rồi, nó bé chút xíu hà. Đâu nào...một...hai...ba...ừm có bảy cây à?"

Phí Anh phấn khích quá mà hai tay bám vào lồng lưới day day, miệng không ngừng bô bô.

"Em gieo xuống nhiều lắm mà đúng là nó chỉ mọc lên bảy cây kìa, anh nhìn hay lắm."

"Nhưng mà nó là giống gạo mới à? Hay là đậu gì mới? Anh nãy giờ cũng không biết em đang trồng loại gì trong đó đâu."

Phí Anh rất vui vì công sức nghiên cứu của mình đã thành công bước đầu thì nắm lấy vai áo Diệp Châu giật đến nhiệt tình.

"Gạo gì chứ, cũng không phải đậu. Nói chung là nó không phải hoa màu, anh cũng không ăn được."

Diệp Châu nghe Phí Anh nói vậy thì cũng không kịp nghĩ ra rốt cuộc mấy cây con be bé trong đấy là cái gì thì gãi đầu hỏi.

"Không phải mấy loại đó thế thì là cái gì mới được?"

"Lại đây em nói nhỏ cho anh nghe."

Diệp Châu nghe lời Phí Anh mà nhích sang một chút áp tai vào gần miệng cậu chờ đợi câu trả lời.

"Em chỉ nói cho anh biết thôi, cũng chưa chắc nó sẽ phát triển như em mong muốn."

"Nếu chưa chắc chắn thì anh sẽ không tiết lộ cho ai đâu, sẽ cho em thật nhiều thời gian nghiên cứu."

Cậu nhịn không được thơm lên má hắn một cái sau đó mới thì thầm vào tai hắn câu trả lời.

"Là hoa đấy."

"Hoa à? Hoa gì cơ? Anh có biết không?"

"Anh sao mà biết được, em còn chưa dám chắc sau khi nó trưởng thành sẽ cho ra mày sắc như thế nào. Em chỉ nghe người ta kể về truyền thuyết của một loài hoa tượng trưng cho chúng ta. Em cảm thấy thích nó và muốn tạo ra nó ở nhiều phiên bản hơn."

Diệp Châu thấy Phí Anh nói hăng say như vậy thì cũng rất chăm chú nghe. Có điều hắn vẫn không muốn cậu vì quá mải mê theo đuổi những thứ quá khó khăn, như vậy sẽ rất mệt mỏi.

"Nhưng mà em sao lại tự mình tìm khó khăn thế? Ở ngoài kia cũng có tất nhiều lài hoa đẹp, nếu em thcih1 thì có thể đem hạt guống về rồi trồng chúng."

Phí Anh nhìn Diệp Châu với vẻ mặt đầy quyết tâm, một lần nữa đưa mắt vào trong lồng lưới nhìn đến chăm chú.

"Em vốn dĩ muốn tạo ra thật nhiều phiên bản cho nó, muốn nó tồn tại thật nhiều trên thề giới để đi đến bất cứ đâu chúng ta cũng có thể dễ dàng nhìn thấy chúng. Anh không biết đâu, em thực sự bị truyền thuyết về nó làm cho thích đến phát điên lên rồi."

Diệp Châu đem ngón tay búng một cái thật nhẹ lên trán Phí Anh mà cười cười.

"Tâm huyết như vậy thế rốt cuộc nó có ý nghĩa gì? Là về tình yêu à?"

Có một câu chuyện tình yêu lãng mạn và cảm động đằng sau loài hoa này. Họ kể về hai người cùng nhau vượt qua bao khó khăn gian khổ mà sống. Vì vậy nó có nghĩa là lòng trung thành, nó còn tượng trưng cho sự son sắt của tình yêu và lời hứa bên nhau mãi mãi. Bông hoa như một chú chim đang sải cánh bay trên bầu trời bao la. Nó còn là loài hoa tượng trưng cho sự tự do, sự bay nhảy, có thể làm những điều mình mong muốn. Em cảm thấy ý nghĩa của nó tất thích hợp với chúng ta. Nghĩ mà xem, chúng ta hiện tại có phải là muốn được thoát ra khỏi dị nghị, thoát ra khỏi vỏ bọc của những chàng trai để sống đúng với con người thật của mình. Sống một cách tự do tự tại để ngoài tai những định kiến. Sống với những tình yêu đồng giới thật hạnh phúc."

Diệp Châu áp bàn tay mình lên má Phí Anh, ánh mắt lại chứa vài phần ôn nhu.

"Anh hiểu mà, anh sẽ ủng hộ em đến cùng. Thất bại cũng không sao, anh sẽ dành cho em cả một đời để tạo ra được loài hoa mà em thích."

"Anh không hỏi em tên của nó là gì à?"

Diệp Châu lén lút hôn một cái lên trán Phí Anh rồi nhỏ giọng nói.

"Anh biết!"

"Anh biết thật sao?"

Phí Anh nhìn Diệp Châu đầy thâm tình mà hỏi, đổi lại hắn cũng nhìn cậu như đang nhìn thấy một nửa đôi cánh của mình.

"Anh và em, chúng ta sẽ như những bông hoa Thiên Điểu. Cho dù thế nào cũng sẽ vượt qua mọi dị nghị mà cùng nhau đến nơi hạnh phúc và giành lấy tự do của mình."