Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 47: Thêm Một Lần Tuyệt Vọng



Một đêm này quả thực rất dài, dài tới nỗi nó đã làm cho mọi thứ thay đổi. Từ những điều vốn tưởng rất tốt đẹp nhưng chỉ trong một đêm này mà vỡ nát hết thảy. Tình yêu, ước muốn lẫn sự tin tưởng đều cứ như vậy không một lý do lại trở nên vô cùng mâu thuẫn. Cố chấp chạy theo con tim mình đến cuối cùng lại nhận về toàn những tổn thương. Giá như cuộc đời này có thể nhắm mắt ngủ một giấc quên hết đi thì tốt biết mấy.

Phí Anh vừa trải qua một cú sốc lớn nhất trong cuộc đời mình, chuyện Diệp Châu phản bội cậu mà qua lại với Tô Duệ còn tệ hơn chuyện cậu và hắn xác nhận yêu nhau lúc trước. Cậu cảm thấy cuộc đời mình thay đổi vì hắn quá nhiều, mà đa số đều là trượt dài xuống vực sâu không thấy đáy. Mỗi ngày đều cố chấp yêu để rồi nhận về một kết cục mà bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm thấy hả hê vô cùng.

Giống như Phí Anh vẫn thường nói, cậu có thể tin Diệp Châu vô điều kiện nhưng Tô Duệ kia thì không bao giờ. Ngồi một mình trong căn phòng tối cậu mới tự mình suy nghĩ về rất nhiều chuyện. Cậu nghĩ về lúc bắt đầu để Diệp Châu vào trong tầm mắt mình, nghĩ về khoảng thời gian sống chết không muốn buông tay nhau. Nghĩ thật nhiều cuối cùng cũng tự tìm ra cho mình một lý do để chống đỡ lại tất cả mọi thứ bất hạnh xung quanh mình. Phí Anh cố gắng thưởng cho mình một giấc ngủ sau một đêm dài khóc đến lả người, trong cơn mơ màng cậu vẫn không quên được chuyện vừa xảy ra, một lòng vẫn muốn kẻ phản bội kia phải trả giá.

"Lý Diệp Châu! Tôi sẽ cho anh cả đời này đều day dứt, anh muốn vứt bỏ tôi cũng đừng hòng. Tôi không cho phép anh xem tôi như món hàng dự bị. Tôi không cho...không cho..."

Vì quá mệt mỏi mà Phí Anh cuối cùng cũng thật tâm nhắm được đôi mắt lại giống như cậu mong muốn. Cậu tạm thời quên đi những đau đớn kia mà dứt khoát tận hưởng một giấc ngủ không mộng mị.

Về phần Diệp Châu, sau khi trải qua một giấc ngủ dài không biết trời đất là gì thì cả người đều trở nên thất thần. Hắn chẳng hiểu làm thế nào mà hiện tại hắn cùng Tô Duệ lại nằm cùng nhau ở trên giường, hơn nữa giữa hai người bọn họ thậm chí không có gì che chắn cả.

Diệp Châu cả người run rẩy không dám động đến một tấc da thịt của người nằm bên cạnh mình. Hắn cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, thế nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi ký ức giữa hai người bọn họ, rằng làm thế nào mà tạo ra được cái dạng tình cảnh này.

Diệp Châu hiểu rất rõ bản thân mình nhất định sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này. Thời gian qua hắn dường như đã có sự bài xích khá rõ ràng về tinh thần lẫn thể xác với những người khác. Mặc dù là trong giấc ngủ mộng mị hắn cũng sẽ không cho phép người khác chạm đến mình. Đó dường như đã là một thói quen mà hắn cố tình dưỡng thành sau rất nhiều sự thất vọng đến từ gia đình. Hắn sẽ không vì bất cứ điều gì mà đối với Phí Anh làm ra loại hành động này. Hắn quen thuộc mùi hương của cậu, rằng chỉ có mùi hương đó hắn mới có thể an tâm mà ôm người vào lòng. Hắn bắt đầu rơi vào hoảng loạn, không biết bản thân rốt cuộc đang làm cái gì nữa.

"Mình đang làm cái gì thế này, nhất định là có gì hiểu lầm rồi, mình không thể nào như thế được."

Tô Duệ còn chưa biết rằng Diệp Châu đã tỉnh thì rất tự nhiên mà quay qua ôm lấy hắn khiến hắn giật mình mà hất tay cô ra. Bị từ chối bất ngờ khiến cô ta vội vàng mở mắt nhìn hắn, biểu cảm uất ức vô cùng.

"Diệp Châu!"

Diệp Châu không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Duệ. Thái độ của hắn mang theo đến chín phần hoài nghi đây là một cái bẫy mà cô ta giăng sẵn chờ hắn nhảy vào. Nhận thấy thái độ của hắn có chút không thiện cảm nên cô ta vội vàng diễn đến là nhập tâm. Chưa đầy một phút nước mắt đã bắt đầu rơi giống như bản thân cô vừa rồi phải chịu sự uất ức nhiều lắm vậy. Nói rồi cô lấy tay thu chăn về che kín cơ thể của mình mà nức nở.

"Diệp Châu! Sao anh lại tỏ thái độ với em như vậy? Chúng ta...chúng ta..."

"Chúng ta? Chúng ta làm sao?"

"Đêm qua...chúng ta...anh đã..."

Tô Duệ chưa kịp nói hết ý của mình thì Diệp Châu đã cắt ngang lời cô nói. Thái độ quyết liệt của hắn giống như thực sự muốn phủ nhận toàn bộ vậy.

"Anh hiểu bản thân anh hơn ai hết, chúng ta thực chất không có xảy ra chuyện gì có đúng không? Là chủ đích của em hết đúng không? Kể cả chuyện em giúp anh rời khỏi nhà cũng là chủ đích của em?"

Nghe Diệp Châu nói như vậy thì Tô Duệ khóc càng dữ dội. Cô ta lúc này chỉ có thể một lòng đòi chết để chứng minh cho hắn thấy giữa bọn họ thực sự đã xảy ra loại chuyện kia.

"Diệp Châu! Anh thực sự xem em là loại người gì? Không lẽ anh cho rằng em cố tình làm như thế hay sao? Em vì lý do gì phải cố gắng níu kéo một người tâm tính đã thay đổi rồi cơ chứ? Nếu anh bị một người phụ nữ khác mê hoặc thì em sẵn sàng cùng cô ta đối đầu, nhưng mà anh thích đàn ông mà. Em cho dù có làm cái gì đi nữa thì anh cũng đâu còn cảm giác với em. Em cũng không phải là người có thể tùy tiện hạ thấp bản thân mình như vậy."

"Tô Duệ! Em thành thật đi. Em vẫn chưa hề có ý định từ bỏ phải không?"

Thấy Diệp Châu xưng hô có phần xa cách thì Tô Duệ càng được nước lấn tới. Hắn thậm chí còn không ngại muốn vạch trần thì lời nói của cô ta càng tăng thêm vài phần oan ức cùng cam chịu.

"Ngày hôm qua anh bị cậu ta bỏ rơi anh đã tuyệt vọng đến thế nào anh có nhớ không? Là ai đã ở bên cạnh anh? Chẳng phải là em sao? Anh đã làm gì với em anh không nhớ?"

"Anh không nhớ, chuyện giữa chúng ta anh hoàn toàn không có ấn tượng. Nói cho anh biết đây thực chất chỉ là trò đùa thôi phải không?"

Thấy Diệp Châu càng trở nên tỉnh táo thì Tô Duệ lại có chút sợ hãi. Đến nước này thì cô ta chỉ còn cách ép hắn phải thừa nhận chuyện tối qua mà thôi. Cô trừng mắt lên nhìn hắn, ánh mắt giống như đang thực sự căm phẫn mà nhìn một kẻ sở khanh tồi tệ. Cảm thấy trừng thôi chưa đủ, Tô cô ta còn mạnh tay mà tát hẳn vào bên mặt của hắn một cái đau điếng mà gằn giọng.

"Nếu anh cứ cố chấp không chịu thừa nhận thì để em nhắc cho anh nhớ đêm hôm qua chúng ta đã làm cái gì?"

Diệp Châu lấy tay áp lên phần má vừa bị Tô Duệ tát, ánh mắt lại lạnh đi vài phần mà nói.

"Đừng nói nữa, anh không muốn nghe. Anh không phải là người vô trách nhiệm, chuyện mà anh gây ra anh nhất định ghi nhớ. Những chuyện anh không làm thì có chết cũng đừng bắt anh nhận."

Tô Duệ lại thẳng tay giáng thêm một bạt tai vào phía mặt bên kia của Diệp Châu, giọng điệu, lời nói còn trở nên nặng nề hơn lúc nãy vài phần.

"Đêm hôm qua anh đã cướp đi lần đầu của em. Em biết là anh chỉ nghĩ về Phí Anh thế nhưng sao lại có thể tàn nhẫn gọi tên cậu ta khi đang tìm kiếm cảm giác trên người em? Bây giờ anh lại không thừa nhận, anh xem hiện tại chúng ta đang là cái dạng gì rồi? Anh có thể yêu cậu ta em không trách anh, anh có thể vì ham muốn mà tìm kiếm cảm giác trên người em, em cũng không oán trách. Vậy tai sao anh lại nhất định phải nói với em những lời này, giống như anh đang nghi ngờ sự khoan dung của em vậy. Anh có thể thay đổi tính hướng yêu người cùng giới, nhưng không thể nào lại thay luôn cả tâm tính của mình. Chúng ta đã từng yêu nhau, hơn ai hết anh hiểu rõ em là loại người gì, vậy mà bây giờ anh lại nói ra những lời phũ phàng như vậy. Diệp Châu! Rốt cuộc trong mắt anh em là cái gì?"

Diệp Châu vì những lời này mà trở nên bất lực, hắn hoàn toàn tin tưởng bản thân mình không bao giờ làm chuyện đồi bại này với Tô Duệ. Nhưng hắn lại càng không thể tìm ra nổi một lý do gì để chứng minh giữa hai người bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, và rằng đây chỉ mà một sự lừa dối.

Diệp Châu tin bản thân mình nhưng mà trớ trêu thay tất cả mọi người ngoài kia chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tin lời hắn nói. Bây giờ hắn có nói gì thì cũng đều là ngụy biện cùng viện cớ, hoàn toàn không có lấy một chút gì đáng tin trong mắt mọi người cả. Thậm chí nếu có ai làm chuyện gì đó sai trái rồi đổ lên người hắn có khi mọi người cũng thật tâm tin tưởng và xem đó là điều dĩ nhiên vậy.

Diệp Châu bất lực mà nhìn Tô Duệ, một câu cũng chẳng buồn nói nữa. Hắn biết Tô Duệ đang cố gắng lừa hắn nhưng lại không hiểu tại sao cô lại chọn cách này để ép buộc mình. Hắn thực sự sợ hãi tất cả những người xung quanh, mỗi ngày họ đều cố gắng để ép buộc và làm tổn thương hắn và người mà hắn yêu. Họ giống như đồng lòng muốn đem đoạn tình này dẫm nát mới vừa lòng.

"Em mặc đồ vào đi, đừng làm như vậy ở trước mặt anh."

"Diệp Châu! Anh thực sự không tin em sao? Có phải anh muốn em dùng tới cái chết để chứng minh mới vừa lòng?"

"Đừng dùng tới cái chết để ép buộc người khác, anh ghét lắm! Em thật sự rất giống mẹ anh, cả đời chỉ có thể vin vào sự quan trọng của bản thân mình với một người để ép họ làm theo ý mình. Bởi vì bà ấy là mẹ của anh, là người sinh ra anh cho nên anh phải cúi đầu nhún nhường. Còn em, em không là gì của anh cả, chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi. Anh không còn cảm giác với em hay nói cách khác là chẳng còn cảm giác với bất kỳ người phụ nữ nào. Vì thế cho nên anh không có lý do gì để cùng một người phụ nữ quan hệ xác thịt. Nếu anh không có cảm giác ha muốn thì nhất định không bao giờ đụng đến dù chỉ là một đốt tay. Đừng nói là lúc tỉnh táo, ngay cả lúc anh tuyệt vọng nhất, mơ hồ nhất cũng chưa bao giờ đem người phụ nữ khác suy nghĩ tới chuyện này. Anh là một người tỉnh táo ngay cả trong giấc ngủ của mình em không biết sao? Anh thực sự không muốn cùng em nói chuyện như thế này, nhưng em lại không cùng anh hợp tác mà nhất định muốn tạo ra một vở kịch. Lẽ nào việc em không muốn rời khỏi nhà anh là vì đợi tới ngày hôm nay sao? Nếu thật tâm muốn chết thì cứ như vậy chết, đừng nói với anh. Nởi vì những lúc anh thực sự muốn chết anh cũng chưa từng nói cho ai biết."

Tô Duệ lặng thinh nghe Diệp Châu vạch ra chân tướng thì cả người đều run rẩy. Hắn nói đúng, cô ta cố chấp ở lại nhà họ Lý chính là vì đợi tới ngày hôm nay. Là đợi được tới ngày bắt Diệp Châu phải trả giá vì không giữ lời hứa với mình, và lý do quan trọng hơn đó là vì gia đình cần cô ta ở trong nhà bọn họ. Dù sao thì cô ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị hắn phát hiện ra ngay sau đó rồi. Có điều cô làm việc này không phải chỉ vì bản thân mình cho nên vẫn phải nhẫn nại một chút, quyết tâm giả chết để đạt được mục đích cuối cùng.

"Anh thực sự không chịu tin tưởng em sao?"

"Đừng cố gắng nói thêm nữa."

Diệp Châu từ chối nhìn Tô Duệ sau đó với lấy chiếc áo vứt bên cạnh định mặc vào. Ngay khi hắn vừa đưa tay vào thì nghe thấy mùi hương khác liền ngay lập tức bỏ nó đi. Hắn bất đắc dĩ nhẫn nhịn đem chiếc áo đó quàng vào che cho Tô Duệ còn mình thì quấn chiếc chăn mỏng đến phía tủ quần áo lấy một bộ đồ khác đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

"Anh không nhìn, em mặc đồ vào đi một lát anh đưa em về."

Tô Duệ rõ ràng là không thể nào nghĩ tới được tình huống như thế này sẽ xảy ra. Cô ta có cảm giác như mình hoàn toàn chưa hiểu hết về con người của Diệp Châu. Một người như hắn vậy mà ý thức được hành động của chính mình trong giấc ngủ. Điều đó vô tình khiến cô ta trở nên bối rối trước hành động biết nhưng giả vờ không biết của hắn. Đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, chỉ cần người nhà họ Lý tin cô ta là được. Diệp Châu cho dù có biết rõ đây chỉ là một sự lừa dối cũng không cách nào kháng cự được, vì bản thân hắn còn một Phí Anh cần hắn bảo vệ.

"Phí Anh! Cho dù mày có được tình yêu của Diệp Châu nhưng thứ mà tao có lại là sự chấp thuận của tất cả mọi người. Cả đời này mày cũng đừng mơ tưởng sẽ được như ý nguyện."

Tô Duệ dường như nhìn thấy kết cục của chính mình cùng Diệp Châu rồi. Hắn đã không hề tin tưởng chuyện đêm qua là thật, cũng có nghĩa là kể từ giây phút này hắn đối với cô ta hoàn toàn xa cách. Thái độ của hắn kể từ lúc tỉnh dậy đã chứng minh điều đó rồi, nhưng hắn vĩnh viễn cũng không thể nào bắt tất cả mọi người xung quanh nghĩ giống như hắn được. Họ chỉ có thể nhìn được bề nổi của sự việc, còn hắn từ lâu đã chẳng còn một chút niềm tin đối với gia đình mình nữa. Hiện tại hắn xa cách và hắt hủi cô ta thì càng tốt, càng chứng minh cho tất cả thấy hắn vì Phí Anh mà chống đối lại tất cả. Hắn càng chống đối thì mọi tội lỗi đều cứ như vậy đổ lên người Phí Anh, rồi cũng sẽ có ngày chính tay hắn nhấn chìm người hắn yêu xuống đáy vực, vậy thì còn gì tàn nhẫn hơn đây.

"Đừng trách em, có trách thì trách anh và nó đều là những kẻ cố chấp. Một mình chống lại tất cả rốt cuộc cũng chỉ thu về kết cục bi thảm mà thôi. Nếu không thể có được thì em thà tự tay mình hủy hoại là tốt nhất."

Diệp Châu nhắm mắt đứng dưới vòi nước ở trong phòng tắm của mình để nghĩ về mọi thứ và hắn cảm thấy một dự cảm chẳng lành sắp xảy ra. Chuyện của hắn cùng với Tô Duệ đêm qua hắn hoàn toàn có thể khẳng định chỉ là lừa dối. Nhưng cả thế giới này thì chẳng bao giờ vì lời khẳng định của hắn mà nguyện ý cho hắn một con đường tốt đẹp. Giống như chỉ đợi hắn ngã xuống liền thi nhau dẫm nát.

"Anh không muốn em phải nhận hết những lỗi lầm chẳng thuộc về mình. Anh phát hiện ra anh càng chứng minh thì họ càng ghét em nhiều thêm một chút. Anh càng vùng vẫy lại càng đẩy em tiến gần với đau khổ cùng tận. Bất cứ ai cũng có thể không tin anh, nhưng em nhất định phải tin anh, nhất định đừng quay lưng với anh."

Diệp Châu ôm lấy đầu mà khóc, nước mắt hòa theo dòng nước xối thẳng một đường từ đỉnh đầu xuống như thực tâm muốn nhấn chìm hắn dưới tận đáy sâu của vực thẳm. Vì người mình yêu hắn không thể không nhẫn nhịn, nhưng hắn sắp không thể nhẫn nhịn được mọi thứ xung quanh mình nữa rồi. Mọi thứ đều đối với hắn đầy toan tính, bất cứ ai cũng đối với hắn giống như một điều kiện cần để đạt được mục đích vậy.

"Rốt cuộc sự tồn tại của tôi có ý nghĩa gì với mọi người vậy?"

Sau khi tắm rửa xong xuôi Diệp Châu quay trở ra, trên mặt hoàn toàn không có bất cứ biểu cảm gì, thậm chí một cái liếc mắt cũng không thèm đả động.

"Em định sẽ nói gì với mẹ của anh?"

Tô Duệ nhìn Diệp Châu đối với mình triệt để thấu hiểu như vậy thì bật cười. Chưa bao giờ cô cảm nhận được rõ ràng cảm giác thất bại trong tình yêu như thế này.

"Anh muốn em nói cái gì với mẹ? Hay là anh muốn em cả đời này đều phải giữ im lặng? Chuyện giữa chúng ta là thật không phải là giả, anh nghĩ anh lạnh nhạt tạo áp lực cho em thì mọi thứ sẽ quay trở về lúc ban đầu sao? Diệp Châu! Em muốn anh chịu trách nhiệm với em, là chịu trách nhiệm cả một đời."

Diệp Châu không nhìn Tô Duệ mà quay lưng bước ra phía cửa, giọng điệu càng trở nên trầm lạnh hơn bao giờ hết.

"Miệng cũng là của em, tâm tính cũng là của em. Mẹ anh tin tưởng em như vậy thì em muốn nói thế nào thì là thế ấy. Em có thể nói bất cứ điều gì em muốn miễn đừng làm liên lụy tới Phí Anh là được."

Nói xong Diệp Châu tự mình rời khỏi trước để mặc Tô Duệ một mình đứng sững sờ trong phòng. Nước mắt cứ thế mà rơi ướt đẫm đôi gò má mà nhớ lại ngày trước cô chẳng phải là người như thế này. Ngày trước Tô Duệ mà Diệp Châu yêu chính là một cô gái lương thiện đúng với cái tên của nó. Cô ta đã từng là một người không biết đố kỵ và ganh tị với người khác bởi vì cô ta có gia thế tốt, học thức và cả diện mạo xinh đẹp mà những người con gái khác ao ước. Chính ngay lúc này cô ta cũng thực sự cảm thấy mình thay đổi quá nhiều rồi, không còn là một Tô Duệ của năm mười mấy tuổi kia nữa.

"Vì cái gì mà tôi phải thay đổi? Chẳng phải là chính tôi cũng bị mọi người ép buộc hay sao? Cớ sao chỉ mình tôi phải mất đi mọi thứ còn người khác thì không?"

Tới gần buổi trưa Diệp Châu mới cùng Tô Duệ trở về nhà. Tất cả đang chờ đợi hắn giải thích hay sao đó mà hiện tại cả ba mẹ Lý đều có mặt đông đủ. Vừa thấy hắn ba Lý liền nhấp một ngụm trà sau đó hướng hắn tra hỏi.

"Đi đâu cả đêm hôm qua giờ mới mò mặt về? Có phải mày lại đi tìm Phí Anh nữa có phải hay không?"

Diệp Châu mặt không biểu cảm cũng không nguyện ý trả lời, chỉ lặng lẽ cúi chào rồi đi lên lầu. Ba Lý thấy hắn có phần không xem lời nói của mình ra gì thì ném luôn cái ly trên tay xuống đất quát.

"Thằng mất dạy, mày từ khi nào đối với mọi người trong nhà có thái độ hỗn láo như vậy? Có phải mày mê mẩn nó đến mức ngu luôn rồi phải không?"

Diệp Châu không trả lời cũng không quay lưng lại mà hắn đứng im một chỗ bất động nghe những lời mắng chửi đã trở nên quá quen thuộc với mình. Tô Duệ cảm thấy nếu như không nhân cơ hội này nói rõ một chút chỉ e là một chút nữa Diệp Châu nhất định sẽ bị ăn đòn. Mà nếu như hắn bị đánh quá nhiều nhất định sẽ sinh lòng căm ghét với cô ta càng nhiều thêm.

Có thể trong mắt Diệp Châu cô ta hiện tại đã chẳng còn một chút niềm tin nào nhưng đối với nhà họ Lý thì khác, có khi chỉ cần một lời nói của cô bây giờ lại làm mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Nghĩ như vậy thì cô ta lập tức chạy lại chỗ ba mẹ Lý mà vuốt ve một chút. Anh mắt cô ta liếc nhìn hắn dò xét ý tứ sau đó thì lựa lời dễ nghe nhất mà nói.

"Mọi người hiểu lầm rồi ạ, hôm qua anh ấy không phải đi tìm Phí Anh đâu. Anh ấy cùng cháu ra ngoài, vả lại cả đêm hôm qua chúng cháu đều ở cạnh nhau, hoàn toàn không có chuyện hai người họ gặp nhau như bác nghĩ đâu mà. Bác trai đừng mắng anh ấy nữa."

Mẹ Lý nghe Tô Duệ nói vậy thì không hỏi lại Diệp Châu mà trực tiếp nhìn cô ta gật gật đều ý muốn hỏi điều cô nói có phải là sự thật. Tô Duệ đối với câu hỏi này của mẹ Lý thì cũng gật đầu đáp lại một cách chắc nịch, ngầm thừa nhận bọn họ đêm qua thực sự đã nảy sinh quan hệ kia.

"Sao hai đứa không nói sớm chứ? Làm chúng ta cứ nghĩ Phí Anh lại ở sau lưng chúng ta lôi kéo Diệp Châu nữa. Nếu hôm qua nó ở với con thì tốt quá rồi, tình cảm nuôi dưỡng chín muồi thì tất nhiên là kìm lòng không được."

Mẹ Lý vì chuyện mà Tô Duệ nói đâm ra vui vẻ, vừa ăn trái cây vừa cười đến mãn nguyện. Ba Lý ở bên nghe thấy chuyện này thì mặt mày cũng giãn ra không ít. Nếu Diệp Châu ở cùng với Tô Duệ thì quả thực không có gì phải trách cả, có khi cũng nên tính toán tới hôn lễ là vừa rồi. Có điều khi nghe bọn họ lại cố tình đổ hết trách nhiệm lên đầu Phí Anh thì Diệp Châu không nhịn được quay người lại mà nói.

"Kể từ bây giờ bất kỳ ai cũng không được nói Anh Anh như vậy. Con là con, Anh Anh là Anh Anh, hà cớ gì con không ra gì thì lại đổ hết tội lỗi lên người em ấy?"

Ba Lý vẫn chưa nguôi được định kiến trong lòng, cú phát giận ban nãy chưa kịp lắng xuống đã bị Diệp Châu trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa. Hiện tại lại muốn bùng phát thêm một lần.

"Mày bây giờ còn muốn già mồm cãi láo nữa có phải không? Chúng mày ở sau lưng người lớn học đòi đú đởn rồi gây ra tai họa như vậy, chúng ta nói nó vài câu thì mày nhảy dựng lên như thế à? Thứ của mày đúng là càng nhìn càng không thể vừa mắt nổi, cút lên phòng đi!"

Diệp Châu đưa ánh mắt về phía Tô Duệ mà liếc một cái đầy lạnh lùng sau đó bỏ lên phòng của mình đóng chặt cửa. Hắn vừa rời khỏi tầm mắt thì ba Lý lại không hài lòng mà mắng thêm một câu.

"Đúng là thứ ăn hại, tôi cho nó ăn học tử tế, nuôi nó không bỏ đói ngày nào, muốn cái gì được cái đó mà bây giờ nó quay lưng lại với tôi chỉ vì một thằng chả ra gì kia đấy."

"Kìa mình, con nó đã không nói nữa thì thôi đi mình hà cớ gì phải nóng nảy như vậy. Nó cả đêm qua ở cùng với Duệ Duệ thì có lẽ nó cũng đã suy nghĩ thấu đáo hơn một chút rồi. Cho nó thêm một chút thời gian cân bằng đi, tôi nghĩ nó sẽ sớm nhận ra con đường đúng đắn phải đi thôi mà."

Tô Duệ ngồi bên cạnh mẹ Lý khép nép mà thỏ thẻ nói.

"Hai bác cứ cho anh ấy thời gian đi ạ, cháu tin là anh ấy sẽ sớm nhận ra được tâm ý của hai người thôi mà."

Ba Lý càng thấy Tô Duệ như vậy thì càng cảm thấy Phí Anh thật đáng chê trách. Nếu như không có cậu nhảy vào phá đám thì nhà họ Lý có phải là chẳng có sóng gió như bây giờ. Diệp Châu cũng có thể thuận theo gia đình mà yên bề gia thất rồi.

"Nhà bên kia đúng là chẳng biết dạy con cái kiểu gì, tôi bây giờ chẳng thể nào ngồi với bên đấy nói chuyện tử tế được. Họ đổ lỗi cho nhà chúng ta không biết dạy con, mà mình nhìn thấy đấy rõ ràng là Phí Anh nó vẫn luôn cố tình tìm đến con nhà mình cơ mà. Hừ! Càng nghĩ tôi càng tức chết!"

Bởi vì Diệp Châu không có mặt cho nên mọi lời đều trở nên vô nghĩa. Có chửi thì hắn cũng chẳng nghe thấy cho nên qua một lúc thì đâu lại vào đấy. Mọi người ai nấy đều làm việc riêng của mình, mẹ Lý vì trong lòng nảy sinh chút nghi ngờ cho nên mới lôi kéo Tô Duệ vào phòng của cô hỏi han một chút.

"Duệ Duệ mau nói cho ta biết, đêm hôm qua Diệp Châu thực sự ở cạnh con phải không?"

"Vâng thưa bác! Chúng cháu đã ở cạnh nhau đêm hôm qua."

Tô Duệ vừa nói vừa tỏ ra ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ Lý khiến bà càng thêm sốt ruột.

"Ở cạnh nhau một đêm, có phải..."

"Bác gái...cái này...cái chuyện này thực sự rất xấu hổ..."

Thấy biểu cảm của Tô Duệ như vậy thì mẹ Lý chắc chắn tới hơn một nửa là bọn họ đã phát sinh quan hệ rồi. Bà tỏ ra vô cùng khẩn trương mà nắm lấy tay cô giống như thực sự biết ơn người con gái trước mắt mình vậy.

"Vậy nghĩa là hai đứa đã làm cái kia rồi có phải không, mau nói cho ta biết."

Tô Duệ không trả lời mà cúi mặt gật gật đầu, hai gò má đỏ ửng lên thực sự trông càng e thẹn biết bao. Biểu cảm này khiến ai nhìn vào cũng đều nhìn ra người con gái này chắc chắn đã trải qua lần đầu với người mình yêu cho nên không giấu nổi hạnh phúc.

"Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta nhất định sẽ không để con chịu thiệt thòi, Diệp Châu nó có phúc lắm mới có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý vì nó giống như con. Yên tâm đi, sẽ sớm có ngày nó cũng sẽ trở lại như lúc ban đầu thôi. Phí Anh nó có cố gắng mấy thì cũng không bao giờ cho nó một gia đình hoàn chỉnh được, đàn ông thì nhất định phải cần tới phụ nữ để cùng nhau xây dựng hạnh phúc mới được."

"Vâng ạ! Cảm ơn bác đã yêu thương cháu như vậy, dù sao thì cháu cũng đã trao cho anh ấy cuộc đời cháu rồi cho nên sau này nhất định sẽ vì anh ấy mà cố gắng một chút. Chỉ mong mọi người không chê trách."

Mẹ Lý vui vẻ mà ôm lấy Tô Duệ an ủi.

"Sao lại chê trách cơ chứ, như vậy là tốt nhất rồi. Hai đứa có thể sớm kết hôn rồi sinh cháu cho chúng ta bống bế thì còn gì bằng. Ai ôi! Cháu của ta nếu được thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ nó thì thực sự sẽ là một thiên thần, ta thật mong chờ đến ngày đó."

Tô Duệ cười bẽn lẹn cúi đầu, giả vờ nói mấy câu đầy ngại ngùng.

"Bác gái! Chúng cháu chỉ mới trải qua một lần, vẫn còn chưa có cưới hỏi gì cả lỡ như mang bầu trước thì quả thực cháu không dám nhìn mặt cha mẹ, nhìn mặt mọi người."

"Con bé ngốc này, chúng ta nhất định sẽ bắt Diệp Châu chịu trách nhiệm với con. Còn nếu như con mang bầu thì đó đúng là chuyện tốt, chúng ta không để ý trước sau thì con còn lo cái gì? Hiện tại Diệp Châu nó tâm tính có chút xáo trộn, vẫn là nên có một đứa con là tốt nhất."

"Vâng! Cháu hiểu rồi ạ, cảm ơn bác đã không chê cháu không biết giữ thân."

Mẹ Lý vuốt vuốt tóc của Tô Duệ mà cười cười.

"Thật là! Cháu cũng là không giữ thân với con trai của bác chứ đâu phải ai khác đâu, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. À mà hôm qua nó...nó có để vào bên trong không hay là cho ra ngoài? Nếu mà nó không cho ra ngoài thì đừng uống thuốc tránh thai, cứ để tự nhiên đi biết đâu chúng ta sẽ có tin vui thì sao, không cho phép uống thuốc đâu đấy."

Tô Diệ là lại một lần nữa vào vai diễn của mình thật tốt. hai gò má lại ửng hồng mà bẽn lẽn gật đầu sau đó đáp lời như đang thừa nhận.

"Vâng ạ! Cháu sẽ nghe lời bác."

Hai người nói chuyện một lát thì mẹ Lý cũng rời khỏi trong tâm trạng vui vẻ và phấn khởi vô cùng. Cái mà nhà họ Lý mong muốn đó là Diệp Châu có thể cùng phụ nữ nói chuyện yêu đương. Hơn nữa bây giờ nếu như hắn có chạy ra ngoài làm con gái người ta to bụng có khi đó lại là chuyện vui của cả dòng họ cũng nên. Những chuyện đó so với việc hắn cố chấp yêu đương với Phí Anh quả thật còn xa xa không bì kịp.

Tô Duệ sau khi rào trước tất cả mọi tình huống có thể xảy ra với mình thì tự tin hơn hẳn. Nhà họ Lý rõ ràng là chỉ cần không phải Phí Anh thì bất cứ thứ gì cũng đều có thể chấp nhận. Có lẽ cái mà họ mong mỏi nhất bây giờ có lẽ chính tin tức cô ta mang thai. Có thể họ muốn dùng đứa bé để giữ chân con trai họ lại, muốn hắn quay đầu. Cho dù lý do là gì đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng là cô ta đã hoàn toàn có được sự tin tưởng của hai người có tiếng nói nhất của nhà họ Lý, đương nhiên chỗ dựa này không hề nhỏ. Chỉ sợ sau khi họ biết cô ta mang thai sẽ hận không thể hái được cả ngân hà xuống đặt vào lòng bàn tay của cô. Nghĩ tới đó thì Tô Duệ không nhịn được mà thầm cười trong bụng.

"Mày thấy không Phí Anh? Cái mà mày vĩnh viễn không bao giờ thắng được tao đó là vì mày là đàn ông đấy. Lỗi không phải do tao mà là do mày không bao giờ có thể cho Diệp Châu một gia đình hoàn chỉnh. Quan trọng hơn đó là cả thế giới này chẳng một ai chấp nhận mày đứng bên cạnh Lý Diệp Châu cả."