Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển

Chương 5



Editor: Cua🌷

_

Muốn ta làm bước cuối cùng không?

“Em không tiêm thuốc ức chế?”

_

Ivan được đào tạo để trở thành người thừa kế cho nên khi nhắc đến cách bày trí binh lực, cậu lên tiếng rất rõ ràng trật tự, không chút mơ hồ. Thiếu niên dường như đã biến thành một người khác, tựa như một người bề trên cao quý, tỉ mỉ nói ra toàn bộ các vấn đề quân sự và quốc phòng của đế quốc Doss, không chút gì dấu giếm.

Cậu biết binh lực đối với Dean vô cùng quan trọng, bởi nó có liên quan trực tiếp đến an nguy của Alite, cậu không được phép che dấu, nếu đúng thì chính là không tin tưởng Dean. Mà về sau Dean cũng không tin tưởng cậu.

Ivan thẳng thắn nói: “Louis không phải một vị quân vương tốt, mọi chuyện hắn làm đều xuất phát từ dục vọng ích kỷ. Em sợ rằng hắn sẽ làm cho tài nguyên của quốc gia cạn kiệt dần…”

Cho dù Ivan không cầu cứu người bên ngoài thì sớm hay muộn đế quốc cũng sẽ tự diệt vong, hoặc bị đế quốc khác xâu xé biến thành thuộc địa. Ivan thực sự không muốn tận mắt nhìn thấy nơi mình sinh ra bị sụp đổ.

Dean đưa ra kết luận: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ tìm ra phương pháp tác chiến tốt nhất, cố gắng để không gây tổn hại đến người dân vô tội.”

Ivan yên lặng nhìn hắn.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn ngài vì đã suy nghĩ cho người dân đế quốc...”

“Chuyện nên làm.”

Dean còn phải làm việc, Ivan cũng không tiện quấy rầy. Sau khi cậu ra khỏi phòng liền thở dài một hơi. Chuyện cậu muốn nói thật ra là chuyện khác, đã qua một tuần nhưng Dean có vẻ không muốn chạm vào cậu, ngược lại còn duy trì khoảng cách. Cậu cứ nghĩ sau khi Dean đáp ứng liền sẽ... Việc này xảy ra đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của cậu...

Nhưng loại chuyện mất mặt như thế này làm sao một Omega như cậu có thể mở miệng nói được đây, thật sự rất xấu hổ.

Sau khi Ivan trở về phòng, mơ hồ cảm thấy thân thể có chút không khoẻ. Gần đây cậu tiếp xúc với Dean quá thường xuyên, vừa thảo luận xong vấn đề xuất binh nên giờ phải tăng thêm liều lượng thuốc, hiện tại cần dùng đến tận bốn liều thuốc ức chế.

Sau khi tiêm xong liều thứ ba, đột nhiên cậu ngừng lại, chợt nghĩ ra một ý tưởng.

Chi bằng tự mình đi dụ dỗ Dean……

Đêm nay, sau khi Dean kết thúc cuộc hội nghị thì cũng đã khá muộn. Hắn không gọi quản gia tới hầu hạ, dự định tắm rửa một chút rồi lên giường nghỉ ngơi. Nhưng không biết có phải do hắn nhạy cảm hay không, vẫn luôn ngửi thấy hương vị của Ivan, mùi hương càng lúc càng nồng khiến nửa người dưới của hắn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Hắn đã dục cầu bất mãn mức độ này rồi sao? Dean chậc một tiếng, đứng dậy khỏi bồn tắm, dòng nước như thác nước ào ào chảy xuống từ trên người hắn, lộ ra nửa người rắn chắc khỏe mạnh.

Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động khá lớn, không biết là vật gì rơi xuống.

Hắn quay đầu lại, không ngờ đó là Ivan. Cho nên không phải là ảo giác của hắn, Ivan thật ra vẫn luôn ở đây: “Sao em lại ở đây?”

Thân thể trần trụi của Dean đối diện với cậu, không chút nào che giấu vật cương cứng giữa hai chân, “Em không tiêm thuốc ức chế?”

“Em…” Ivan không ngờ lén lút vào đây sẽ bắt gặp cảnh tượng kích thích thế này, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên. Nhưng cậu phát hiện biểu tình trên mặt Dean có chút lạ, hai mắt hắn hiện ra màu đỏ tươi khác thường: “Mắt của ngài…”

“Trả lời vấn đề của ta.” Dean bước ra khỏi bồn tắm, pheromone tản ra từ người Alpha từng bước áp sát Ivan vào tường, bọt nước rơi xuống từ trên cơ thể hoàn mỹ như pho tượng chảy xuống, in trên mặt đất một vệt nước tạo thành hình uốn lượn.

Nêu như Ivan tiêm thuốc ức chế thì còn có thể dựa vào ý thức để chống đỡ, nhưng hiện tại đã hết cách, bị pheromone của Dean áp chế tới mức không đỡ được, thành thật nói: “Bởi vì ngài… Ngài không muốn chạm vào em…”

Sắc mặt Dean liên tục thay đổi, đáy mắt đỏ sậm trở nên u ám, giống như đang cực lực kiềm chế điều gì: “Em muốn ta chạm vào em? Không phải em rất chán ghét sao……?”

“Không phải, không có……” Ivan rốt cuộc đã hiểu rõ vấn đề là gì, cậu gấp đến mức muốn rơi nước mắt, “Em không hề chán ghét… Bởi vì ngài bị uy hiếp nên mới đáp ứng em... Em mới cho rằng ngài… Ngài…”

Cậu còn chưa nói hết câu một cách rành mạch, Dean đã cúi người hôn xuống.

Loại cảm giác đáng sợ cùng áp bức cuối cùng cũng lui đi, thay vào đó một mùi hương ái muội hấp dẫn. Pheromone của Alpha cùng Omega dụ dỗ lẫn nhau, tạo nên một mùi hương càng lúc càng mê người.

“Ưm…” Ivan khẽ mở miệng để đầu lưỡi Dean tiến vào. Hắn nhẹ nhàng mút một chút, cùng đối phương cuốn quýt lấy nhau.

Trên người Dean ướt đẫm nên cũng gián tiếp khiến quần áo Ivan ướt theo, da thịt trắng nõn ẩn hiện dưới lớp áo sơmi, như ẩn như hiện. Ngón tay Dean đặt lên ngực cậu, mơ hồ có thể thấy được viên đậu đỏ đang sưng lên, hắn dùng sức nhéo một cái.

“Ưm… Dean……” Ivan căn bản không muốn hôn môi, hai chân đều mềm nhũn, hốc mắt đỏ bừng, “Từ từ ──”

“Không phải không chán ghét sao? Vì sao cứ muốn cự tuyệt…” Dean tiến đến sau cổ cậu hít một hơi thật sâu, động tác trên tay không ngừng lại, cách một lớp vải nhéo nơi mẫn cảm kia liên tục, hung khí dưới háng không ngừng đỉnh vào giữa hai chân thiếu niên.

“A… Em…” Trong đầu Ivan trống rỗng, căn bản không biết chính mình muốn nói cái gì.

Giờ phút này Dean chỉ muốn dùng hết sức xé toạc quần áo của đối phương rồi trực tiếp đâm vào. Nhưng hắn chung quy không phải loại người để dục vọng lấn át lý trí, hắn kìm nén hỏi: “Muốn ta làm bước cuối cùng không? Em nói đi… Ta sẽ tôn trọng ý kiến của em……”

“Em…” Ivan dùng sức bắt lấy cánh tay hắn, mãi sau mới nói, “Em sợ…”

Ở trước mặt Dean, cuối cùng cậu cũng dám nói ra ý nghĩ thật sự. Cậu rõ ràng chính là một Omega, thế nhưng lại cứ phải cố gắng để đóng giả làm Alpha, đây là điều mà trước đây cậu không dám nhắc tới với cha của mình. Cậu đóng giả làm Alpha đã nhiều năm, lại không có ai nói cho cậu biết cách để làm một Omega là như thế nào.

Pheromone của cả hai đang bắt đầu hòa quyện vào nhau, Ivan đã sớm tiến vào trạng thái động dục giả, giờ phút này muốn ngừng chính là đang thử thách tính tự chủ của Alpha.

Nhưng Dean biết Ivan vẫn luôn cố ép mình làm những chuyện này, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có. Hắn hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng mới nói: “Được, ta không ép buộc em… Nhưng em phải giúp ta…”