Hòa Thượng Cao Lãnh Hôm Nay Đã Đổ Chưa

Chương 2



Sáng sớm tinh lại, ta thấy quần áo của Liên Sinh đã bị sương sớm làm cho ướt nhẹp.

Ta kinh ngạc nói: "Ngươi đứng đó bao lâu rồi?"

Hắn nâng mắt, nhàn nhạt nói: "Không lâu, đi thôi."

Sau đó liền xoay người, ta đi theo sau, phát hiện hắn đưa ta tới phòng bếp, dọc theo đường đi đều có hòa thượng chào hỏi với hắn, còn có tiểu hòa thượng trộm ngó qua đây tò mò nhìn đuôi của ta, cũng không dám lại gần.

Ta còn đang tò mò nhìn đám người bận trong bận ngoài, trên tay đã bị nhét cho một mớ rau xanh.

"Nhặt rau."

Ta không thể tin nổi: "... Ngươi thấy có con hồ ly nào vừa đi xin cơm vừa đi nhặt rau chưa?"

Hắn hơi lắc đầu, lại cúi đầu nhìn ta, sau đó lại gật tiếp, "Giờ gặp được rồi."

Ta: "..."

Quá nghẹn khuất rồi.

Ta giận dữ nắm mớ rau xanh đó lên, điên cuồng phát tiết nhổ nhổ nhổ, cũng mặc kệ là nhổ nó thành cái gì, nhổ xong liền ném vào trong giỏ rau bên cạnh.

Bên người có tiếng bước chân, ta cũng không để ý.

"Yêu quái tỷ tỷ, đồ ăn đó... không phải nhặt như vậy đâu."

Ta nhe răng nhìn qua, là tiểu hòa thượng ban nãy vừa nhìn lén đuôi hồ ly của ta, cậu đỏ mặt, có hơi xấu hổ.

"Ta... ta giúp tỷ nhặt."

Cậu yếu ớt nói.

Ta đánh giá thân hình gầy nhỏ của cậu từ trên xuống dưới, dựa theo tuổi tác của nhân loại, chắc là được bảy, tám tuổi gì đó nhỉ?

Một củ cải lùn như thế này, có thể làm được gì chứ?

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng mông vẫn dịch sang bên cạnh: "Tới đi."

Cậu vui vẻ nhếch môi, lộ ra hàm răng chẳng được mấy cái răng.

Ta bật cười thành tiếng, cậu đỏ mặt vội ngậm miệng lại, an tĩnh cầm mấy cọng rau ta vừa mới nhặt xong tỉ mỉ nhổ rễ một lần nữa, sau đó bứt từng cọng lá ra.

Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp, làm sự khó chịu trong lòng ta chậm rãi phai đi, lần đầu tiên cảm thấy, trẻ con nhân loại hình như cũng rất đáng yêu.

Ta học theo cách của cậu nhóc, không trong chốc lát đã nhặt xong xuôi rồi, trong lòng cũng hưng phấn lên, so với được ăn thịt gà thì còn vui hơn.

Lúc Liên Sinh tới nhìn thấy thành quả của ta, mặt mày hắn khó có khi ôn hòa như vậy: "Tốt lắm."

Ta vui sướng phất đuôi tới lui, sau đó vui quá hóa buồn, không cẩn thận phẩy gãy cả cửa sổ phòng bếp, thành công tăng thêm gánh nặng cho mọi người.

Hắn nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi trốn bên cạnh của ta, bất đắc dĩ thở dài.

Buổi sáng cùng ngày, ta phải ăn đồ ăn chính mình nhặt!

Không thể nói rõ tâm tình lúc này là gì, chỉ cảm thấy đồ ăn lần này so với mấy cái rễ cây cỏ lá lúc trước ta ăn ngon gấp vạn lần!

Có điều lúc này ta cũng đã biết ý thu cái đuôi lại, miễn lại tạo gánh nặng cho người khác.

Ngày tháng kế tiếp, ta tích cực đi hóa duyên, quét dọn chùa chiền, thích thú vô cùng, quan hệ với tăng nhân các chùa khác cũng rất tốt.

Bọn họ rất bao dung ta, trụ trì còn ba ngày hai bữa lại hẹn ta đi uống trà, mỗi lần còn bị ta chơi xấu nhặt mất mấy túi điểm tâm.

Có được đồ ăn, ta liền cầm đi tìm tiểu hòa thượng sún răng cùng ăn.

Mới đầu cậu còn không dám ăn, giờ lại gan lớn cùng ta cấu kết làm chuyện xấu, còn trò giỏi hơn thầy, lấy được đồ ăn còn nhiều hơn cả ta!

Ghét thật.

Thôn trang nhỏ dưới chân núi luôn là nơi được chùa miếu phù hộ, cho nên chưa từng gặp yêu quái.

Sau khi biết được thân phận của ta, họ vừa sợ vừa tò mò.

Sau khi ta khoe ra bảy cái đuôi màu hồng đỏ và hai cái tai đầy lông xù xù cho bọn họ xem, họ nhanh chóng đã bị ta thu phục, có người còn sẽ đặc biệt lên núi tìm ta chơi.

Ví dụ như đại ca da ngăm kia, lần này lên cũng mang gà nướng cho ta, ta vô cùng vô cùng ngóng trông gã có thể tới hằng ngày.

Liên Sinh ban đầu là cao lãnh, sau đó là mím môi, nhìn thấy ta ăn lại nhíu mày.

"Ngon vậy sao?"

Ngoài miệng ta dính đầy dầu mỡ, điên cuồng gật đầu.

Hắn nhíu nhíu mi, giống như... có hơi không vui?

Lòng ta đau nhức bẻ một cái cánh gà, tay run run đưa cho hắn: "Không thể nhiều hơn nữa."

Hắn thở dài: "Ngày mai phải xuống núi rèn luyện, chuẩn bị tốt chưa?'

Ta bĩu môi thu lại cánh gà, vừa gặm vừa nói: "Tự ngươi đi không được sao? Ta muốn ở nơi này chơi."

Ngón tay hắn chọt lên đầu ta, "Ngươi và cái đuôi thứ tám chỉ còn cách một khoảng gần nữa, xác định không đi?"

Ta: "... Được rồi."

Rốt cuộc thì tu luyện quan trọng hơn.

Ngày hôm sau xuống núi, trụ trì và tiểu hòa thượng răng sún, à không đúng, là trụ trì và Tinh Phàm tới tiễn đưa ta.

Răng Tinh Phàm đã sớm mọc ra, hai mắt đẫm lệ nhìn ta.

Trong lòng ta cũng khó chịu, ôm túi vải nhắm mắt đi theo sau Liên Sinh, cho tới khi đi xa vẫn còn ủ rũ cúi đầu.

Liên Sinh thấy dáng vẻ này của ta, hầu kết hơi động, an ủi: "Vẫn sẽ gặp lại mà."

Ta ai oán nhìn hắn thở dài: "Đều tại ngươi thúc giục ta, còn chưa kịp cầm hộp gỗ nhỏ của Tinh Phàm đâu, bên trong chắc chắn có đồ ăn."

Liên Sinh: "..."

5.

Đương nhiên, chút bi thương này rất nhanh đã bị phồn hoa nhân gian tách ra. Ta gặm gặm liếm liếm đồ chơi làm bằng đường mà Liên Sinh mua cho ta, hưng phấn ngó trái ngó phải.

"Hồng Vũ?" Ngữ khí Liên Sinh mang theo chút khắc chế.

Ở chung lâu như vậy, chỉ cần hắn gọi tên ta liền chắc chắn sẽ muốn nhắc ta cái gì đó, "Làm sao?"

Hắn trầm mặc thở dài: "Đừng gãi."

Ta ngậm đồ chơi làm bằng đường, nghi hoặc trong nháy mắt, mới hiểu hắn nói gì, liền bỏ cái tay đang gãi mông xuống.

"Hình như cái đuôi thứ tám sắp mọc ra rồi, ngứa lắm."

Hắn hít sâu, lãnh đạm nói: "Ngươi có thể vào phòng, vào rừng... gãi, con người không ai làm thế cả."

"Ồ..."

Ta nhìn đám người xung quanh, đây là phố xá sầm uất, người đến người đi, có một số người còn đang trộm chỉ chỉ trỏ trỏ về phía ta.

Ta tức giận cắn "rộp rộp" đồ chơi làm bằng đường: "Nhân loại các ngươi lắm chuyện thật."

Hắn thuận tay lau đi vệt đường bên môi ta, lòng ta đột niên nhảy lên một cái, liền nghe thấy hắn nói: "Là do ngươi không có người dẫn dắt, chờ ngươi hiểu rồi, tu vi sẽ càng tăng nhanh hơn."

Ta bĩu môi, tay lại muốn gãi, nhưng nhìn gương mặt góc nghiêng sắc bén kia, ta vẫn buông tay xuống, cọ cọ tới cạnh hắn.

"Đêm nay có phải ngươi lại muốn đơn độc tu luyện?"

Đêm mùng một mỗi tháng, hắn đều sẽ tránh mặt ta, cho nên chúng ta phải tới khách điếm ở, cũng không biết là vì cái gì nữa.

Hắn gật đầu, thanh âm ôn hòa: "Mua gà nướng cho ngươi, tự ngươi chơi đi."

Ta vui vẻ ôm cánh tay hắn, dương mặt cười tươi như hoa với hắn, hắn thu lại tầm mắt, khóe miệng hơi cong, sau đó lại bắt đầu vừa đi vừa niệm kinh.

Buổi tối, ta nhìn chằm chằm gà nướng trước mắt, quyết định dứt bỏ sự tò mò hoang mang suốt một năm nay của ta.

Hết cách rồi, ta thực sự quá tò mò. Hòa thượng bọn họ tu luyện không phải đều là niệm kinh niệm chú gì sao, sao cứ tối mùng một là phải tránh người?

Hơn nữa, cả chùa chỉ có mỗi mình hắn như thế.

Nếu như là ta trước kia, không thân không thiết, thật sự là cũng không dám đi rình, nhưng giờ ta đã to gan hơn nhiều, vì thế liền trộm đi theo sau.

Lúc này trăng cao gió nổi, ta linh hoạt bò lên trên cửa sổ, trộm nâng một khe hở lên, chỉ thấy hắn đang ngồi ngay ngắn trước tượng phật, thân thể hơi run, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm nhỏ vụn áp lực.

Ta như bừng tỉnh.

Trách không được thanh niên trai tráng như vậy lại nhìn ta như nhìn người chết! Không phải ta không đủ mê người mà là do đối phương có biện pháp giải quyết.

"Hừ!"

Ta đùa giai phất tay tắt nến, chui vào trong phòng hét lớn một tiếng, "Tiểu hòa thượng làm gì vậy!"

Hắn nghe ra được thanh âm của ta, thân hình cứng lại, sau đó mới nghiêng đầu trách mắng: "Đi ra ngoài!"

Không biết có phải ta hoa mắt hay không, ta dường như nhìn thấy trên mặt hắn có thứ gì đó màu đen đang... động?

"Ngươi không sao chứ?

Ta lo lắng tiến lên một bước, lại bị đạo kim quang lấp kín, lúc này mới phát hiện hắn đã bố trí kết giới.

"Ra... ngoài!" Hắn cắn răng, thanh âm cất giấu sự tức giận ta chưa từng nghe qua bao giờ.

Ánh trăng chiếu ra nửa gương mặt thanh lãnh của hắn, trắng nõn không tì vết, như một khối noãn ngọc thượng hạng.

Nửa bên mặt còn lại được bóng tối phủ kín, bên trong mạch máu xanh xanh đen đen như có thứ gì đang di động.

Độc này ta là người rõ nhất, là yêu hợp tán, cũng là độc hai năm trước ta gặp Liên Sinh lần đầu đã trúng.

Nhìn nửa gương mặt như ác quỷ của hắn, hai tay ta run rẩy muốn tới sờ, tâm phảng phất như bị xé rách.

Cũng bất chấp sự đau đớn khi phá kết giới, ta dùng sức duỗi tay vào trong.

"Liên Sinh, ngươi cho ta xem."

Tay bị phật quang đâm vào làm máu tươi đầm đìa, sắc mặt Liên Sinh trắng bệch, cuối cùng cũng không thể nhìn được bộ dáng ta như vậy, đành phải mở kết giới.

Ta nhào tới trước người hắn, run rẩy xoa lên gương mặt kia, thật sự là yêu hợp tán, đã vào trong xương cốt.

"Sao lại thế này?"

Nhìn dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của hắn, trái tim ta đau muốn chết, người thanh phong nguyệt tễ như hắn, thế mà tháng nào cũng có một đêm phải bị tra tấn thành bộ dáng ác quỷ này.

Sắc mặt hắn thống khổ, nắm lấy tay ta dời mặt đi, "Không liên quan tới ngươi."

"Là bởi vì... ta sao?"

Liên Sinh đau tới cong eo lại, cắn răng nói: "Không phải."

Ta từ từ buông cái tay muốn đỡ lấy hắn xuống, áp lực nói: "Người xuất gia không thể nói dối, nếu không sẽ bị trừng phạt."

Hắn cắn răng đứng dậy, tràn đầy thống khổ.

Ta nhìn dáng vẻ của hắn, hận không thể thay hắn chịu đau, cũng là lần đầu tiên nếm được quả đắng do chính mình gieo.

Thì ra lại đắng đến vậy.

6.

Hai năm trước, ta mới vừa huyễn hóa ra hình người liền bị yêu tổ tìm thấy, gã đánh giá ta từ trên xuống dưới, lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó liền phái ta đi làm Liên Sinh phá giới.

Lúc ấy linh trí ta vừa mới được đả thông, chỉ muốn thành tiên, không hề phân biệt được đúng sai, bị "lời hứa thành tiên" yêu tổ nói kích thích liền đồng ý.

Ai biết được gã biết rõ hắn có phật quang hộ lể, có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu bản thể của ta, thế mà vẫn cho ta uống yêu hợp tán.

Độc này có tác dụng rất mạnh, giải dược cũng đơn giản, bất luận là người hay yêu, chỉ cần có thể giao hợp với người được chỉ định là được, bằng không yêu hợp tán sẽ hóa thành độc tố, ngày ngày tán loạn trong cơ thể.

Khi nhìn thấy Liên Sinh, ý thức của ta đã rất mơ hồ, yêu đan bị tra tấn sắp nổ tung.

Biểu tình hắn nhàn nhạt, một thân áo cà sa, tĩnh tọa ngồi dưới gốc cây bồ đề, ánh mặt trời lác đác lưa thưa phủ lên người hắn, làm cho hắn càng có vẻ cao không thể với, phảng phất như một bông hoa cao lãnh vậy.

Sắc mặt ta đỏ ửng, quỳ rạp dưới đất duỗi tay về phía hắn: "Hòa thượng, cứu, cứu ta với, ta không muốn mất tu vi."

Kết quả, hắn lại chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái liền thu mắt lại.

Trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Trước khi té xỉu, ta nghĩ 700 năm tu vi của ta là tu luyện uổng phí rồi, xong đời!

Ai ngờ trong lúc mơ mơ màng màng, một cảm giác lạnh lẽo tiến vào da thịt, mang theo sự sảng khoái.

Ta nhịn không được cọ tới, lại nghe thấy một thanh âm thanh lãnh tự giữ: "Đừng động."

Theo thân thể càng ngày càng lạnh, dược tính của yêu hợp tán dần dần tan đi, ta mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt cực kỳ đẹp của Liên Sinh.

Hàng mi dài, mũi cao, môi mỏng phác họa trên gương mặt góc cạnh, đặc biệt là hai đôi mắt kia, sâu thẳm xa xăm, lại phảng phất như mang theo ánh lửa chọc người khiến con người ta như con thiêu thân lao đầu vào.

Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại lần nữa, bên người đã không còn ai.

Chỉ còn một chiếc áo cà sa còn ở lại.

Hắn giải độc cho ta thế nào, có phải là cách như ta nghĩ hay không, thật ra ta cũng không rõ lắm.

Nhưng nghĩ nếu Liên Sinh đã phá giới, yêu tổ nhất định sẽ tới đây nuốt bản mạng kim liên của hắn để tăng cường tu vi, thế nên ta cũng không chờ hắn trở về đã chạy mất, bắt đầu tán tu.

Ta cũng không ngu, nhỡ đâu yêu tổ nuốt Liên Sinh xong cũng coi ta thành thức ăn thì làm sao?

Kết quả không nghĩ tới một năm sau lại gặp lại hắn, còn vứt chuyện này ra sau đầu, chỉ dựa theo bản tính bị vẻ ngoài của hắn dụ hoặc, chờ tớ khi nhận ra hương vị quen thuộc thì đã không còn kịp nữa.

Chỉ là ta chưa từng nghĩ tới, hắn thế nhưng sẽ vì cứu một con tiểu hồ yêu chưa từng gặp mặt mà dẫn độc vào trong cơ thể mình.