Hòa Thượng Cao Lãnh Hôm Nay Đã Đổ Chưa

Chương 4



Người trước mặt đang tạo kết giới che ở trước người ta, ta không thể tin tưởng nói: "Liên, Liên Sinh?"

Lôi điện đều bị phật quang ngăn lại, đám yêu tà xung quanh kêu la thảm thiết.

Ta chưa từng thấy Liên Sinh như vậy, tư thái cao khiết, khắp người là kim quang, ở bên trong vạn yêu mà không hề sợ hãi chút nào.

Ngược lại là chúng yêu quái xung quanh đều sợ hãi rụt rè, sợ kim quang kia sẽ quét tới mình, tu vi tẫn tán.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, một tháng không gặp, ta còn nhớ hắn hơn so với những gì ta nghĩ, lúc này nhìn thấy hắn, nhịn không được cười thành tiếng, nước mắt lại không thể ngăn được.

Nếu biết rằng tràng hạt kia mà vỡ thì sẽ kích phát truyền tống trận, ta đã sớm ném nó đi rồi, đây là chỗ ở của vạn yêu, hắn tới đây không phải đi tìm chết sao!

"Ngươi điên rồi? Hòa thượng thối! Không phải bỏ ta lại rồi sao, tới đây làm cái gì!"

Ta cường chống đứng lên che ở trước người hắn, nhe răng trợn mắt nhìn yêu tổ.

Yêu tổ híp mắt, cong môi cười quỷ dị, "Ồ, chuyển thế kim liên."

Các yêu quái đang sợ hãi xung quanh sửng sốt một trận, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

"Chuyển thế kim liên? Ăn một miếng là có thể thăng thiên?"

"Đúng, là hắn. Ngươi ngửi được hương vị kia không?"

"Nhiều yêu quái như vậy, chia sao đủ!"

"Lên! Có thể gặm một miếng thì gặm một miếng."

...

Những lời này của yêu tổ thành công làm đám yêu quái đang sợ hãi xung quanh bỗng dưng xao động cả lên, cả người ta đầy mồ hôi lạnh.

Nếu những con yêu này mà vây tới thì tuyệt đối sẽ không có đường sống.

Yêu tổ hiển nhiên cũng biết rõ, khóe miệng cong lên, gã chính là muốn hiệu quả này, hơn nữa, ngày mai còn là mùng một đầu tháng.

Lòng ta lạnh lẽo, yêu tổ đã sớm biết cách sử dụng của phật châu, cho nên đã tính kế ta.

Nếu ta đồng ý với yêu cầu của gã, gã sẽ thả ta đi tiếp tục câu dẫn Liên Sinh, nếu như ta không đồng ý với yêu cầu của gã, gã sẽ trực tiếp thả sát chiêu, cưỡng bức Liên Sinh tới cứu ta...

Hiện tại còn có nửa canh giờ nữa là yêu hợp tán sẽ phát tác.

Liên Sinh không để ý tới gã, ánh mắt chỉ dừng trên cái đuôi máu thịt lẫn lộn của ta, mày gắt gao nhăn lại, tay run run nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi.

"Đau sao?"

Đôi mắt ta cay cay, lắc đầu nói với hắn: "Không đau! Ngươi đi nhanh lên."

Hắn đem tầm mắt chuyển về phía yêu tổ lần nữa, trong mắt như có màn băng sương kết ra, xông thẳng tới chỗ yêu tổ.

"Đừng giết!"

Ta hô to, nhưng Liên Sinh giường như không nghe thấy gì, hắn giằng co qua lại với yêu tổ, điện quang và kim quang nổ tung ở xung quanh, dẫn tới động yêu ma chấn động, vạn yêu chạy tán loạn.

Nhưng vẫn còn có một số yêu ma đang âm thầm ẩn náu, tùy thời sẽ đánh lén.

Bản tính hung ác của hồ ly đều bị kích ra, ta nhe răng nhọn uy hiếp đám yêu quái muốn tiếp cận, nếu Liên Sinh mà xảy ra chuyện, ta sẽ tự nổ yêu đan, đồng quy vô tận với đám yêu này.

Theo thời gian trôi đi, ánh trăng càng ngày càng lên cao, yêu tổ và Liên Sinh đều bị thương không ít.

Đột nhiên, ta nhìn thấy bên dưới quần áo của yêu tổ là làn da đen xì, thoạt nhìn khá cứng rắn, bên trên còn có hô văn.

Quen quá, dường như rất lâu trước đây đã từng có ai nói với ta.

"Ầm!"

Lại là một tiếng bạo phá vang lên, yêu tổ bị đánh bay, phun ra một ngụm máu, ánh mắt tối xuống, "Tiêu hao pháp lực nhiều như vậy, để ta xem hôm nay ngươi còn có thể chống lại yêu hợp tán hay không!"

Liên Sinh lạnh lẽo liếc gã, mang ta quay đầu rời đi, dáng người thẳng tắp.

Trong lúc nhất thời, vạn yêu hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiến lên công kích, nhường ra một con đường cho chúng ta.

Chỉ có ta đang bên cạnh hắn mới biết rõ, lúc này hắn như nỏ mạnh đã hết đà, cũng không biết bị thương chỗ nào, mùi máu tỏa ra rất gay mũi.

Ta hít hít cái mũi, cường chống tinh thần cùng Liên Sinh đi ra động yêu ma, cho tới khi về nhân giới, hắn mới phun một búng máu quỳ rạp xuống đất, đồng thời mạch máu cũng dần dần xanh tím, yêu hợp tán đã hoàn toàn phát tác.

Ta ôm hắn một đường chạy về núi trấn, hóa thành nguyên hình hung hăng đâm vào kết giới, đâm tới vỡ đầu chảy máu, rốt cuộc một bóng dáng quen thuộc mới xuất hiện.

Ta hóa thành hình người, quỳ gối rơi nước mắt: "Trụ trì, cầu ngươi cứu hắn đi! Sau này ta sẽ không bao giờ tới nữa, mãi mãi sẽ không bao giờ gặp hắn nữa có được không?"

Trụ trì thở dài, xoay người nói: "Mang hắn cùng lên đi."

11.

Một đêm này trôi qua thực sự gian nan.

Trụ trì để Liên Sinh ở chính sảnh, còn tìm vài vị tăng nhân thoạt nhìn đức cao vọng trọng tới.

Ta không thể vào, đành phải đứng chờ ở ngoài cửa, gấp tới độ sứt đầu mẻ trán.

Mà tiếng niệm kinh bên trong cũng vang vọng khắp một đêm, cho tới khi mặt trời lên cao, những tăng nhân bên trong mới đi ra, thần sắc mệt mỏi.

Ta tìm được trụ trì, lão dường như đã già đi mười tuổi, nhưng vẫn không hề trách ta, cười nói: "Độc được giải rồi, tiểu tử này tự mình chịu đựng lâu như vậy, thế mà lại không nói với ai."

Ta nghẹn ngào một tiếng.

Lão vỗ vỗ vai ta, nói: "Vào đi."

Ta nói tiếng "cảm ơn", vội vàng chạy vào đại sảnh, liền nhìn thấy Liên Sinh lẳng lặng nằm đó, sắc mặt tái nhợt, gương mặt suy yếu, trọng điểm là... phật quang quanh năm lượn lờ bên người hắn biến mất rồi.

Đó là phật quang hộ thể, hắn trời sinh đã có, người tu luyện đều nhìn thấy.

Nhưng lúc này, mất rồi.

Ta dụi dụi mắt, trong lòng giống như chìm xuống, trụ trì ở phía sau thở dài nói: "Hắn dùng hộ quang phật thể áp chế yêu hợp tán đã lâu, phật quang bị ô nhiễm, hơn nữa, trong lòng hắn có tạp niệm."

Dứt lời, lại nhìn ta thở dài: "Độc giải, đồng thời phật quang hộ thể cũng tự khắc tiêu tán."

Ta chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, lại bị một bàn tay nắm lấy.

Quay đầu liền nhìn thấy Liên Sinh nhìn trụ trì nói: "Tiêu tán thì tiêu tán, ta hoàn tục."

Vừa dứt lời, một đạo sấm sét rơi xuống, vừa rồi trời còn trong xanh nhiều nắng nay lại đột nhiên đổ mưa to, dường như có ai đó đang cực kỳ tức giận.

Ta kinh ngạc nhìn Liên Sinh.

Trụ trì dường như đã sớm biết, trầm mặc nhìn sắc trời, gật đầu nói: "Ngươi quyết định là được", sau đó xoay người rời đi.

Ta nhìn gương mặt tái nhợt của Liên Sinh, chỉ cảm thấy hắn điên rồi.

"Ngươi làm gì vậy?"

Hắn cười với ta: "Tháng này, ta phát hiện mình vẫn luôn nhớ tới nàng."

Hốc mắt ta lên men: "Ngươi... ngươi không thành Phật sao?"

Hắn nhìn ta, con ngươi thanh lãnh nhiễm một tầng ôn nhu, "Không phải nàng nói, hy vọng ta làm điều mà ta thích sao? Hiện tại, chuyện ta thích chính là cưới nàng, được chứ?"

Ta nhìn con ngươi sáng hơn bao giờ hết của hắn, trong lòng quay cuồng một trận, vui vẻ tới mức tứ chi tê dại, tiến lên hôn hắn.

Ngoài cửa mưa to giàn giụa, bên trong cánh cửa răng môi giao hòa.

Giờ khắc này, phảng phất như tất cả quy tắc trên thiên địa đều bị chúng ta ném ra sau đầu.

Đồng thời, bên ngoài kết giới của núi trấn xuất hiện rất nhiều yêu vân, mà yêu vân, cần phải có ngàn yêu vật mới có thể hình thành.

12.

Yêu vân thế tới rào rạt, trụ trì liên hợp với những chùa miếu khác khẩn cấp thương thảo, quyết định phái 50 đệ tử xuống núi che chở thôn trang, còn lại đều lên gác mái bảo vệ chùa miếu.

Ta đột nhiên nghĩ tới hoa văn trên người yêu tổ, nói với trụ trì: "Núi trấn thú tại sao lại gọi là trấn thú?"

Lão nhìn về phía gác mái, bên ngoài gác mái tràn đầy kinh văn, cách rất xa cũng có thể cảm nhận được uy lực của nó: "Đương nhiên là bởi vì có thể trấn được thú."

Suy đoán được chứng thực.

Ta nói ra phỏng đoán: "Yêu tổ sẽ không phải là... hung thú thượng cổ Cùng Kỳ chứ?"

Trụ trì vuốt râu, lắc đầu nói: "Không biết dưới chân núi trấn cái gì, chỉ biết dù có ra sao thì cũng phải bảo vệ phong ấn trên gác mái."

Ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Lão giương mắt nhìn ta, mỉm cười nói: "Ngươi với Liên Sinh rời khỏi đây đi, giờ không còn chuyện gì cần các ngươi quản nữa."

Ta cắn môi, xoay người đi tìm Liên Sinh, nhất thời không biết nói thế nào mới tốt.

Hắn nhìn thấy ta, lại mở miệng trước, "Xin lỗi, hiện tại ta không thể đi."

Ta nhìn ánh mắt áy náy của hắn, trong lòng mềm xuống, ta hiểu hắn, bảo hắn vào lúc nguy cấp thế này trốn đi với ta, đó không phải là chuyện hắn có thể làm ra được.

Huống chi, yêu vân kia tuyệt đối là vì yêu tổ mới có, nhưng loại phong ấn kia cho dù là hung thú thượng cổ thì cũng khó thoát được, đại khái là bị thoát mất một tia thần hồn nên tạo thành phân thân đi.

Gã vẫn luôn trốn trong bóng tối, tùy thời dẫn dắt mỗi một đời phật quang phá giới, lúc này, rốt cuộc cũng thành công.

Ta đi lên ôm Liên Sinh: "Ta ở lại với chàng."

Hắn nhíu mày, định nói gì đó, ta lại vội vàng nói: "Giờ ta là bát vĩ rồi, yêu quái bình thường đánh không lại ta."

Nói xong còn lắc lắc cái đuôi, lại ý thức được máu thịt vừa mới kết vảy, nhanh chóng thu về.

Hắn nhìn ta rất lâu, ôm ta càng chặt hơn: "Hồng Vũ, xin lỗi."

Ta vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi, ta cũng không thể trơ mắt nhìn người trong thôn và chùa miếu này bị hủy được."

Yêu tổ - ngọn nguồn của tất cả, cũng nên kết thúc rồi.

13.

Vạn yêu đột kích, tàn khốc hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.

Cho dù ta liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn không thể bảo vệ được tất cả mọi người, yêu quá nhiều, rậm rạp như kiến.

Nhìn thi thể nằm la liệt trên đất, tất cả ta đều quen biết, có cô bé rất thích sờ tai ta, còn có nam nhân cho ta ăn gà nướng, còn có...

Quá nhiều.

Mùi máu tươi kích thích xoang mũi ta, làm ta chỉ muốn xé rách hết thảy.

Cho tới khi nhìn thấy thi thể vỡ vụn của yêu quái trước mặt, ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, lại là ánh mắt hoảng sợ của nhân loại, lúc này ta mới nhớ tới, ta cũng là yêu.

Ta vươn tay muốn giải thích, lại nhìn thấy bọn họ đồng thời lui về sau.

Thằng bé từng dính lấy ta đòi được sờ đuôi còn khóc òa lên.

Ta xấu hổ thu tay lại, cười khổ một tiếng, nói một tiếng với tăng nhân cùng bảo hộ thôn trang rồi chạy lên trên núi.

Mùi máu trên núi không ít hơn so với dưới núi là bao, ta tìm được người ta tâm tâm niệm niệm ở trong hỗn chiến.

Điều thần kỳ chính là, rõ ràng hỗn loạn như vậy, ta lại chỉ cần liếc mắt một cái là thấy hắn.

Mục tiêu của yêu tổ rất rõ ràng, gã đẩy căn gác mái kia ra, quả nhiên, gã chính là Cùng Kỳ.

Mấy cao tăng pháp lực cao thâm và trụ trì đều đang kiên cường chống lại kết giới, nhưng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Yêu tổ có thể hút yêu lực của tiểu yêu để khôi phục thể lực, đám người trụ trì thì không thể.

Ta vội vàng chạy tới bên cạnh Liên Sinh: "Gã căn bản không phải vì cái gọi là bản mạng kim liên, chỉ là vì thân thể bị trấn áp ở chỗ này mà thôi, chàng có thể truyền tin cho Phật Tổ chứ?"

Liên Sinh rũ mắt, "Phật quang biến mất, ta không cảm nhận được ngài ấy."

Ta lui về sau một bước, nếu phật quang của hắn vẫn còn, nếu... ta chưa từng gặp hắn, hết thảy đều sẽ tốt.

Trước kia Cùng Kỳ bị giết là bởi vì nó trọng gian tà, nhẹ trung nghĩa, dùng pháp lực của bản thân để làm thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.

Cho nên cho dù là trưởng tử Thiên Đế cũng phải bị diệt trừ.

Hiện tại một tia phân thân du đãng ở thế gian đã lâu, nhất định là trong lòng tràn đầy thù hận, nếu thả ra, hậu quả không dám tưởng tượng.

"Hồng Vũ, nàng đi trước đi."

Liên Sinh bảo vệ ta ở phía sau, lại tiến lên đánh nhau với Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ thấu máu càng thêm hưng phấn, xuống tay càng ngày càng nặng, Liên Sinh không đánh lại được gã, bằng không nhất định sẽ không bảo ta đi trước.

Nhìn bóng dáng của Liên Sinh, ta đột nhiên hiểu được trước kia vì sao hắn muốn bỏ ta lại.

Chúng ta, vốn không nên dây dưa ở bên nhau.

Tất cả nên trở về quỹ đạo của nó.

Yêu đan trong cơ thể nhanh chóng xoay tròn, hình thành nên lốc xoáy, ta hóa thành nguyên hình, tám cái đuôi như đốm lửa đỏ dựng thẳng lên.

Liên Sinh cũng nhận thấy khác thường, nhìn qua đây.

Ta nhìn hắn một cái, cái đuôi thứ chín chậm rãi dài ra, lấy thiêu đốt yêu đan làm đại giới.

Cùng Kỳ híp mắt, thầm mắng một tiếng.

Đều là yêu, gã biết chắc rằng, bát vĩ thiêu đốt yêu đan là có thể thúc giục cái đuôi thứ chín sinh ra sớm hơn, có thể đổi được một điều ước, đại giới là sẽ hồn phi phách tán.

Sẽ không có cách nào chuyển kiếp được nữa.

Biểu tình đạm mạc của Liên Sinh nhanh chóng nứt vỡ, pháp lực cao siêu như hắn mà bước chân cũng đi không xong, hắn lảo đảo chạy về phía ta.

Ta không chút do dự nói: "Ta hy vọng, Liên Sinh thành Phật."

Chín cái đuôi đồng thời dựng thẳng, yêu đan cùng lúc xuất hiện một khe nứt, trực tiếp nứt vỡ.

Đồng thời, một đạo kim quang bao bộc lấy Liên Sinh, có Phật âm lọt vào tai, mang theo lực lượng yên ổn nhân tâm.

Ta ho ra máu, hóa thành hình người cười rộ lên với hắn: "Sau này đừng có xụ mặt nữa, nhìn xấu lắm."

Người thanh phong nguyệt tễ như hắn, thế mà lại khóc tới rối tinh rối mù như vậy, không ngừng đánh lên kim quang đang bao phủ lấy người.

Ta quỳ rạp dưới đất nhìn hắn, nghĩ, nào có người khóc mà còn đẹp như vậy chứ.

Đáng tiếc, yêu đan đã nát, chuyển kiếp cũng không thể, may mà, hắn thành Phật rồi.

Mà ta, cũng không cần có kiếp sau nữa.

(Hoàn chính văn)

... Còn phiên ngoại.