Hoa Thủy Tiên

Chương 17: Trúng độc (1)



Bầu trời đêm dày mây đen che lấp ánh trăng vàng, che lấp ánh sáng nhỏ ngôi sao. Lung linh, lung linh. Cơn gió nhẹ thoảng thổi bay đi, bầu trời huyền ảo kì bí lộ ra, thật là đẹp...

Không biết từ đâu truyềntới tiếng hơi thở gấp gáp mang mùi vị huyết tươi, tiếng bước chân càng ngày càng đi nhanhhơn như gió xoáy. Đó làai? Là ai à? Thiếu niên tím y nhân, y phục đầy vết cắt đao kiếm, trước ngực bị đâm một nhát may mắn không sâu lắm nhưng huyết ra nhiều. Này, thiếu niên sắc mặt lúc trước hồng hào giờ đây biến sắc trắng bệch, bên hông người còn có một sáo ngọc xanh biếc tuyệt đẹp tỏa ánh sánh nhẹ dưới ánhtrăng...

"Hừ...đúng...đúng là...vận may không...tốt mà..." Tím y nhân thở gấp, mày kiếm khẽ nhíu lại.

Đi một hồi đoạn, thiếu niên ngẩn đầu quay lại xem xét tình hình. Ha, không có nhân đuổi theo kịp mình, rất tốt. Đi thêmđoạn đường, dừng bên gốc cây to ngồi xuống dưỡng sức.

"Chậc chậc...đúng là... vận may không tốt mà, kia...vết thương còn...có độc...ha ha..."

"Khụ khụ..."

Ngẩn mặt lên trời xem mới biết hảo! Aizz, bầu trời đẹp thật đẹp a! Tiếclà bây giờ mình không có tâm trạng xem trời nếu không nhất định sẽbồi xem lâu nga...

*

Hà Như cung...

"Hương nhi, Hương nhi a..." Hà hoàng hậu hốt hoảng khi thấy Hoa Mạt Hương người đầy máu "Mau! Mau! Đi truyền tháiy! Nhanh lên!"

"Tuân lệnh!"

Một lát sau, hộ vệ dẫn Y Hàn Thu đến chuẩn mạch. Hà hoàng hậu sắcmặt khẽ biến lo âu nhìn Hoa Mạt Hương, một bên khi thấy thái y đến liền vội hô to lệnh khám chữa ngay. Hương nhi của ta nhất định sẽ không tụ gặp vấn đề, nhất định, nhất định là thế...

Một lát sau, Y Hàn Thu được dẫn đến. Trước mắt thái y chỉ là Hà Hoàng hậu sắc mặt kém trán đầy mồ hôi, khi thấy Y Hàn Thu, Hà hoàng hậu vội kéo thái y đến chữa cho Hoa Mạt Hương. Này, thái y bắt mạch cho đại hoàng tử lại nhíu mi trầm trọng.

Mạch tượng rối loạn! Đâylà cái dạng gì a? Quan sát sắc mặt đại hoàng tử, người lúc nóng lúc lạnh, hừm, trên đầu ngón tay trắng bắt đầu hóa đen dần... Ôi không,đây là...

"Bẩm, hoàng hậu nương nương! Đại hoàng tử...trúng độc rồi!" Y Hàn Thu hướng Hà hoàng hậu nói.

"Trúng, trúng độc?!" Hà hoàng hậu sắc mặt càngkém "Trúng độc gì?"

"Là, Dương Hắc sát!"

Loảng xoảng ---

"Tiên nhi..."

"Tam công chúa..."

Ta vốn dĩ đem canh bổ đến Hà Như cung để thỉnh an mẩu hậu, ai ngờ ta đã thấy đại ca ta người đầy máu nằm trên giường, lại nghe thái y nói đại ca...Người ta phát run lên, đại ca trúng độc! Hơn nữa lại là độc cổ khó giải Dương Hắc sát! Đại ca, đại ca nếu không có thuốc giải thì sẽ...

"Thái y! Muốn, muốn giải độc cần phải làm như thế nào?" Hoa ThủyTiên phi đến trước mặt YHàn Thu hét to.

"A? Thần, thần..." Y Hàn Thu lắp bắp "Loại độc cổ này rất khó giải, thần không biết phải làm như thế nào! Nên thần sẽ tra sách..."

"Thái y! Phiền ngươi cầmđộc giữ mạng đại ca! Ta đi thay ngươi tra sách..."Hoa Thủy Tiên đánh gãy lời Y Hàn Thu.

"Vâng!"

Đợi sau khi bóng Hoa Thủy Tiên vừa dứt mất,thì Y Hàn Thu thở dài. Thấy thế, Hà Hoàng hậu sắc mặt phức tạp tiến đến hỏi Y Hàn Thu: "Thái y! Ngươi...ngươi lúc nãy...đang nói dối...tại sao..."

"Hoàng hậu nương nương! Thần không có ýnói dối, bởi dược giải độc của đại hoàng tử ở một nơi vô cùng nguy hiểm..."

"Thái y, cảm ơn ngươi! Ta hiểu...ta sẽ tìm cách..." Bởi ta là mẩu hậu của con, Hương nhi à, mẩu hậu nhất định sẽ tìm cách cứu con...

"...không cần...đâu, đãhết...cách rồi...đừng...liều mạng vô dụng..." giọng nói yếu ớt của Hoa Mạt Hương vang lên.

*

Khoa Bách viện...

Soạt...xạc...xạc...

Ta lục tung mọi thứ ở đây lên. Ta rất lo lắng. Ta biết bây giờ lo lắng chẳng có tác dụng gì cả nhưng ta không kìm lòng được, bây giờ ta phải tìm được quyển y thư cổ nếu không...

"Xin người bình tĩnh lại...nô tỳ biết..." Xuân Đào ở kế bên ta khóc nức nở.

"Xuân Đào tỷ! Ta..."

"Nô tỳ biết người lo lắng cho đại hoàng tử, nô tỳ cũng vậy! Nên, chúng ta cần phải bình tĩnh..."

"Ân, ta biết rồi!"

Xuân Đào, ta biết ngươi lo lắng cho Đại ca ta bởi ngươi yêu người đó. Cònta, ta lo lắng bởi vì đó là anh trai ta...

Tiếp tục tìm a, tìm cho đến khi thấy được thì mới ngừng...

Bịch!

"A!"

Hoa Thủy Tiên cùng Xuân Đào hét lên khi thấy một quyển y thư cũ rách nát rơi xuống nền đất, a, có khi nào là nó không ta...

"Thất cửu độc..."

"Này, sao sách dạy chế thuốc độc lại ở đây..."

"Làm sao mà ta biết..."

"Thất cửu độc..."

"Này, sao sách dạy chế thuốc độc lại ở đây..."

"Làm sao mà ta biết..."

Hai người liền mở sách ra xem, đập vào mắt họ trang nhất vẽ 1 lão già à không là một thiếuniên tóc trắng rất là xinh đẹp a và kế tiếp trang nhị là có dòng chữ:



"..."

"..."

Ta chết cười mất!!!

A? Hoa Kiểu Lam?

Thế là như thế nào? Tại sao tác giả là Hoa Kiểu Lam? A a a, ta khônghiểu gì hết.......