Hoa Thủy Tiên

Chương 29: Khi nữ nhân ở sòng bạc (2)



"Hừ, có gan đến đây chơi thì phải có gan mà trở về ngủ. Ta, Mỹ Du Thiên nhất định sẽ đánh bại hết các ngươi."

Mỗ nữ đập bàn 'rầm' một tiếng, thanh âm lạnh lùng mà sắc bén, đôi mắt nheo lại, môi cười, tất cả tạo thành một nữ nhân nguy hiểm đến mức độ nào. Nhưng...đólà giả tạo T.T a ~~

"Hừ, để xem ngươi có bản lĩnh tới đâu." nam tử tức giận nói.

"Ha ha ha..."

"Ngươi cười cái gì?"

"Ha ha, ngươi đúng là đồngốc."

"Ngươi..."

Cạch!

"Tổng số là 36 điểm đủ." nô tỳ kế bên hô to.

"A a a ~~ thắng rồi a a a~~"

"Chết tiệt, tại sao ta chỉ kém ngươi một điểm?" nam tử kia chỉ được 35 điểm.

"Ha ha ha..."

...

Tại một góc khuất của sòng bạch Vĩnh Ký, có 4 người đang ngồi uống trà xem thi đấu. Nữ tử hồng y xinh đẹp khuynh thành kia đang mỉm cười duyên dáng thật là hấp dẫn chú ý của người xem. Nữ tử đó là ai? Đó là nhân vật chính của chúng ta - Hoa Thủy Tiên.

Ngồi bên cạnh nàng là 3nam tử rất suất, mỗi người một vẻ đẹp khác nhau, đúng vậy, đẹp không cần chỉnh. Nam tửáo lam đang ngồi ăn điểm tâm kia dáng ngườicao, mái tóc đen dài, gương mặt trắng mềm mại y như baby. Đó là ai?Là Ái Trân dễ thương của ta a a (Hoa Anh Đào: là của tác giả nghen). Nam tử lục y đang chốngcằm quan sát trên sân khấu kia trên người tỏa ra khí chất vương giả, nhưng lại ôn nhu dễ gần, thật là nho nhã lễ phép. Đó là Mẫu Hàn. Nam tử bạch y đangngây ngô cười nhìn xung quanh lại tỏ ra nguy hiểm lạ thường, mái tócbạch như tuyết tiên, mắt lam nhạt tạo ra vẻ ôn nhu như nước trong, khémiệng cong đầy bí hiểm. Đó là Hoa Kiểu Lam.

"Tiên nữ, nàng nghĩ sao?" Ái Trân chớp chớpmắt đáng yêu vẻ mặt.

"Ặc...ta không biết nữa." Hoa Thủy Tiên giật mình. Này này, tại sao lại hỏi ta mà không hỏi người khác cơ chứ?

"A? Vậy sao...ta cảm thấy rất nga ~~" cố kéodài thanh âm ngọt ngào sởn gai ốc, Ái Trâm tỏ ra buồn bã, đôi mắt đầy nước. "Hư...hu hu..."

"A? Tại sao lại khóc?" Hoa Thủy Tiên thấy Ái Trân khóc liền cảm thấymình rất tội lỗi a ~~

"Ta... rất muốn..."

"Muốn gì?" thanh âm nóng vội phát ra. "Đừngyêu cầu quá đáng nha."

"Ách?" Ái Trân chớp mắtngạc nhiên.

"Phốc." Hoa Kiểu Lam nhịn không được cười lêntiếng "Ha ha, thật...rùngrợn a."

"Rùng rợn?" Ái Trân cùng Mẫu Hàn quay 180 độ nhìn Hoa Kiểu Lam.

"Rùng rợn cái bà nó, em dám nói chị gái như thế à?" Hoa Thủy Tiên lườm tên đang cười kia.

"Chị gái? Vâng vâng, em xin nghe chị hai, à, là chị ba mới đúng." Hoa Kiểu Lam cười điểu.

"Ngươi..." Hoa Thủy Tiênđỏ mặt lên "Hừ." một tiếng ngồi an vị chỗ cũ ngó mặt lền sân khấu.

"Hì hì." 3 người còn lại phì cười lên.

Cạch!

"Tổng số là 25 điểm."

Cạch!

"Tổng số là 29 điểm."

...

Rầm!

Vòng đặt cược cùng trị giá 1 triệu ngân lượng. Đám khán giả người thìđỏ con mắt muốn khóc, người thì thèm chảy nước miếng và vân vân,nhìn lên đống tiền đặt trên bàn.

Mỹ Du Thiên mỉm cười với cái mặt gian xảo như kẻ trộm, đưa tay cầm chung lắc lắc lắn vài lần, 'rầm' 1 tiếng đặt trên bàn. Đây là vòng cuối cùng a, ta sẽcho các ngươi nếm mùi thất bại cùng đau đớn. Cho lũ người các ngươi dám lừa gạt ta, lừa gạt mọi người. Thật xui xeo thay cho các ngươi.

"Hừ."

Nghe được tiếng hừ củađối phương phát ra, nam tử đối diện cau mày, giận đến phát run."Ngươi hừ cái gì? Nói cho ngươi biết ta là đệ nhất đổ dương ở thànhHoa Mạn này, ngươi thật không biết điều gì hết. Xem ta đây a!!!"

Rầm! Xoạc-xoạc-xoạc...

Cạch!

Mỹ Du Thiên của thính lực cực kỳ tốt, đoán được đối phương được bao nhiêu điểm. Hừ 1 tiếng nữa. Đập nhẹ bàn. Các hạt xí ngầu nhẹ nhàng run chuyển đimà không ai phát hiện kể ca tên đối thủ kia chả chưa biết xí ngầu trong chung bị gì. Mỹ Du Thiên cười lạnh hô to"Mở."

"Được."

Cạch! Cạch!

"Tổng số là lục con nhất. 6 điểm."

"Cái gì?" nam tử giật mình kinh ngạc kêu lên."Tại sao... Lại có thể?"

"Tổng số là lục con lục. 36 điểm tròn."

"Thắng rồi, thắng rồi~~" khán giả hô to.

Mỗ nữ nhanh chóng lenlên bàn đặt cưỡc, đập bàn thật mạnh.

Tất cả im lặng trong giâylát...

"Hôm nay mọi người đã thua rất nhiều phải không?" Mỹ Du Thiên hô to.

"Phải." tất cả đồng thanh.

"Biết sao mà mình lại thua không nào?"

"Không biết." tất cả đồng thanh.

"Tại vì họ...chơi bịp. Trong tay còn xí ngầu." nói xong bắt lấy cánh tay nam tử đang đen mặt kia vun lên. Lắc rắc, hạt xí ngầu rơi xuống đất.

"Cái gì?" tất cả mọi người phẫn nộ lên. "Mautrả tiền đây, mau trả tiền đây."

"Cái gì?" tất cả mọi người phẫn nộ lên. "Mautrả tiền đây, mau trả tiền đây."

"Ta không trả thì sao?" nam tử trung niên chủ sòng bạc mặt hung ác ngoắc tay ra hiệu thì đống tên cơ bắp cuồng cuộn xuất hiện, mỗi tên tạo 1 cái pose y chang cuộc thi năng tạ quốc gia.

"Hừ, có trò hay mới à?"Mỹ Du Thiên nheo mắt lại cười.

... Bốp binh bốp binh bụp bụp binh...

(cảnh bạo lực không thểmiêu tả T.T)

"Phù, đã giả quyết xong." Mỹ Du Thiên phủibụi trên người cười to, chợt thấy bóng người quen thuộc liền đỏ mặt xấu hổ "Phu quân, sao chàng lại ở đây?"

"...phu, phu nhân..." Mẫu Hàn đỏ mặt theo.

"..." hai vợ chồng Mẫu Hàn đều im lặng nhìn nhau.

"STOP." Hoa Kiêu Lam kêu lên, thiệt là không nhịn được mà.

"...ha ha.. " Ái Trân cười ngượng.

"Phu nhân của Hàn đại ca đúng là No.1 trong lòng ta a ~~ ha ha." Hoa Thủy Tiên phì cười.

...hôm nay như thế là đủ lắm rồi a....