Hoa Thủy Tiên

Chương 37: Nữ thừa tướng (2)



"Chào mọi người."

Một lời chào thân thiện, Hoa Thủy Tiên bỗng nhiên ấm áp và gần gũi. Nữ nhân trước mặt nàng là Lưu Cơ Nhĩ mặc hồng y lá cây đang mỉm cười. Hoa Thủy Tiên cũng cười, chân nhanh bước đến:"Chào, ta là Hoa Thủy Tiên. Còn ngươi là ai vậy? Sao lại có mặt ở đây?"

"Ta là Lưu Cơ Nhĩ. Lý do ta có mặt ở đây vì ta nhận ra rằng ở trong phòng chán như gián nên ta ra ngoài đi dạo. Kết quả là ta gặp được mọi người." Lưu Cơ Nhỉ đôi mắt chợt loé sáng, ôn nhu nói.

"Ồ." Hoa Thủy Tiên chớp chớp mắt. Lưu Cơ Nhĩ? A! Đúng rồi! Lưu Cơ Nhĩ là nữ thừa tướng Vương Hoa quốc đến đây kết giao hảo giữa hai nước. Ô, là đại diện sứ giả 'hoà bình' hai nước a.

"Rất vui khi làm quen, Nhĩ nhi a." Hoa Thủy Tiên thân thiện nắm tay nàng mỉm cười.

Lưu Cơ Nhĩ giật mình. Nhĩ nhi? Ha... Lưu Cơ Nhĩ trong lòng cười lạnh bên ngoài cười vui vẻ:"Ân."

"N..." Mạnh Thi định lên tiếng.

"Nhĩ nhi a... Nghe có vẻ kỳ kỳ." Hoa Kiểu Lam ôm hoa nghiêng đầu nói.

"..." Mạnh Thi từ nãy giờ nhíu mày không nói mà quan sát tình, đang định lên tiếng thế mà bị Hoa Kiểu Lam cướp lời nói trước "...ân...Lam nói đúng đấy."

"Hì hì." Hoa Kiểu Lam gãi gãi đầu cười "Tỷ tỷ à, phải đặc biệt cẩn thận với Nhĩ nhi a."

Hoa Thủy Tiên kinh ngạc:"A? Tại sao?"

Lưu Cơ Nhĩ:"..." hừ, chết tiệt.

Hoa Kiểu Lam xòe tay ra:"Kẹo."

Hoa Thủy Tiên:"..."

Liễu Kiều lấy túi màu lam ra:"Kẹo đây. Nói đi?"

Hoa Thủy Tiên:"...囧"

Hoa Kiểu Lam vuốt tóc:"Giác quan thứ sáu của phụ nữ a."

Liễu Kiều trầm ngân ngâm:"Ừm...có lý."

Hoa Thủy Tiên khóc thầm a ╥_╥

"Lưu Cơ Nhĩ..." Mạnh Thi nhân lúc không ai để ý nói nhỏ "Lát nữa gặp nhau nói chuyện."

"Hừ. Ý hay đấy, Thi à." Lưu Cơ Nhĩ cười nhạt nhìn Mạnh Thi.

...

"Mạnh Thi, hình như huynh không thích Lưu Cơ Nhĩ cho lắm. Tại sao vậy?" Hoa Thủy Tiên rót trà uống nhìn Mạnh Thi hỏi.

"Không tại sao cả." Mạnh Thi thản nhiên đáp làm như không việc gì.

"Hứ, rõ ràng là có mà còn chối nữa à." Hoa Thủy Tiên bĩu môi. Mạnh Thi thật đáng ghét quá, cứ nói thẳng ra đi làm gì mà dấu đi chứ.

"Tỷ tỷ à, hắn ghen đấy." Hoa Kiểu Lam rất yêu thương Liễu Kiều mà đút hoa quả cho nàng ăn.

"Phụtttttt..." Hoa Thủy Tiên phun ngụm trà ra.

Mạnh Thi mày giật giật:"..." cái tên hay nói bậy! Chết tiệt.

"Tỷ tỷ..." Hoa Kiểu Lam bụm miệng cười.

"Đại cô (chị chồng), đừng để ý cái tên chết bầm này." Liễu Kiều che mặt Hoa Kiểu Lam lại.

"Ân, A Kiều cảm ơn." Hoa Thủy Tiên nhe răng cười y như một con mèo con.

"Hừ." Mạnh Thi quay mặt đi chỗ khác.

"Hê? Ngươi giận dỗi à, Mạnh Thi?" Hoa Thủy Tiên dở cười nhìn Mạnh Thi.

"Không có..." mới là lạ.

"Rõ ràng là có nga." Hoa Thủy Tiên bước đến trước mặt Mạnh Thi.

"..." Mạnh Thi ngẩn đầu nhìn Hoa Thủy Tiên bằng ánh mắt ý tứ kỳ quái. Mạnh Thi nghĩ rằng hắn cần phải cố gắng nghiêm túc trong tình yêu thì đối phương mới cảm nhận, hiểu ra được. Mạnh Thi vừa đi vừa nghĩ.

"Khụ...Liễu Kiều a, mau đưa ta ra ngoài a. Ở đây ngột ngạt quá đi~~" Hoa Kiểu Lam giả vờ yếu đuối nằm sắp trên bàn hô to gọi nhỏ.

"Ừm...ngươi...ngươi cũng biết điều đấy..." Liễu Kiều thở dài ="=

Hoa Thủy Tiên trừng mắt nhìn nhìn xung quanh. ╥_╥ gì kỳ vậy? Sao ai cũng bỏ đi là sao? Nè nè, có ai làm ơn nói cho ta biết đi a a a a~~

...

"Xuân Đào a, có phải là ta đáng ghét lắm không?" Hoa Thủy Tiên thở dài ="=

"A? Tại sao? Tam công chúa người rất đáng yêu nga." Xuân Đào ngạc nhiên nói.

"Vậy tại sao mọi người đang nói nửa chừng với ta liền bỏ đi..." Hoa Thủy Tiên thở dài lần thứ hai ="=

"A? Chắc là họ có việc gì đó cần phải làm ấy mà..." Xuân Đào nghĩ nghĩ nói.

"Vậy...Haizz... Đó là lý do Manh Thi mỗi khi nhìn thấy ta liền thở dài thở ngắn bỏ đi à..." Hoa Thủy Tiên bây giờ thật muốn khóc a ╥_╥

...

"Tôn Y, việc ta giao làm tới đâu rồi?" Lưu Cơ Nhĩ ngồi đọc sách hỏi.

"Thừa tướng đại nhân, thuộc hạ đã làm xong rồi." hắc y nhân gọi là Tôn Y đưa lá thư cho nàng.

"Tốt lắm. Ha ha, ngày mai sẽ có rất nhiều trò vui lắm đây."

Lưu Cơ Nhĩ tiêp lấy lá thư kia mà cười lạnh. Hắc y nhân nhìn nàng mà thở dài, sau đó vút một cái biến mất đi. Lưu Cơ Nhĩ nhìn cái hắc y nhân đi mất, ánh mắt trở nên u uất đi trong lòng nghĩ:'Các ngươi đều lợi dụng ta, ta sẽ cho các ngươi trải một cái đại giá.'