Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

Chương 16



Sáng hôm sau, Phương đem nước đến cho hắn rửa mặt sau đó giúp hắn canh y.

Đây là đầu nàng giúp người khác mặt y phục, còn là một nam nhân to lớn nên tay chân nàng có chút luống cuống, không biết phải làm thế nào.

"Ngươi sợ ta đến vậy sao?" Giọng hắn rất trầm, khi đứng gần có chút đáng sợ.

"Không... không có." Nàng vẫn cúi đầu mặc y phục cho hắn.

Vì ở khoảng cách gần nên hắn có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng, không phải là mùi son phấn, cũng không phải là mùi hoa hồng, hoa sen như các cô nương khác mà là một mùi vô cùng đặc biệt, cảm giác rất thanh mát và thư thái.

Lúc nàng đeo đai thắt lưng cho hắn, tay nàng vòng qua eo hắn, đầu gần sát vào ngực hắn, chợt khiến hắn có chút cảm giác kì lạ.

Nếu ôm một tiểu cô nương nhỏ nhắn như nàng trong vòng tay thì sẽ thế nào nhỉ?

"Ngươi sử dụng hương liệu gì vậy? Cảm giác khác hơn với các nữ nhân khác." Anh chỉ hơi tò mò nhưng rồi vẫn thốt ra khỏi miệng.

"Hương... hương liệu sao ạ? Nô tì không sử dụng hương liệu, chắc là mùi của tinh dầu bạc hà. Người cảm thấy khó chịu với mùi bạc hà sao?" Nàng vừa mò mẫm đai thắt lưng vừa nói, vì đây là lần đầu nàng đeo đai thắt lưng cho nam nhân nên là cứ luống ca luống cuống mãi mà vẫn không đeo được.

"Không. Ta rất thích."

Tay nàng có hơi khựng lại, đột nhiên, gắn nắm lấy cổ tay nàng rồi đẩy ra.

"Nhìn cho kĩ, ta chỉ hướng dẫn một lần."

Nàng nhìn chăm chú cách hắn đeo đai thắt lưng, chăm chú đến mức không chớp mắt.

"Đã biết chưa?"

Nàng gật gật đầu.

Hắn khẽ nhếch môi sau đó phất tay áo rời đi.

Đột nhiên nàng cảm thấy hắn cũng không quá đáng sợ, không những không đáng sự mà cò khá ôn nhu. Chung quy thì nàng vẫn không hiểu gì về hắn.

...

Sau khi hắn cùng Tiểu Bảo vào hoàng cung, nàng ở trong phủ cũng không biết làm gì, vì việc của nàng là hầu hạ hắn, mà hắn không có ở đây thì nàng sẽ trở nên vô dụng và rảnh rỗi.

Vì vậy nàng đã ra ngoài vườn đi dạo, không ngờ chưa thoải mái được bao lâu lại gặp phải A Linh.

"Sao vậy? Làm tì nữ thân cận bên cạnh vương gia vui lắm phải không? Nhưng mà ngươi cũng đừng vội đắc ý, vương gia chỉ là thấy ngươi có chút mới mẻ mà thôi, nam nhân mà, nhanh chán lắm. Ta chắc chắn, sớm thôi, ngươi sẽ bị vương gia bỏ rơi."

Nàng trước giờ luôn nhẫn nhịn, không muốn đôi co với ả nhưng lần này nàng lại lạnh nhạt nói: "Cho dù vậy thế nào? Còn đỡ hơn ngươi, mãi mãi cũng không được vương gia để ý đến."

Ả đỏ mặt mặt, vừa tức giận lại vừa xấu hổ nhưng chẳng thể làm được gì. Chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, còn cố tình đụng vào vai nàng một cái thật mạnh.

"Không ngờ ta lại dám nói như vậy." Nàng tự lầm bầm.

Đây là nàng đang ỷ lại vào hắn sao? Thì ra ỷ lại vào người khác là cảm giác này. Trước đây nàng không có ai để dựa dẫm vào cũng không có ai bảo vệ nàng.

Vậy sao này hắn chính là chỗ dụa của nàng sao?

Nghĩ đến đây trong lòng nàng chợt hiện lên một tia ấm áp.

...

Nàng ở trong vườn, hái hoa bắt bướm, Vệ Hàn ở trên mái nhà đều nhìn thấy hết. Hắn ta nhìn thấy được nụ cười rạng rỡ của nàng, nhìn thấy được vẻ mặt phấn khích đó. Rõ ràng còn diễm lệ hơn cả muôn loài hoa.

Hắn mỉm cười, định xuống dưới giúp nàng bắt bươm bướm xinh đẹp, không ngờ đúng lúc vương gia lại về tới. Nàng vội vàng chạy đi mất.

...

Tiểu Bảo nhìn thấy nàng, trong mắt kền dâng trào lên một sự chán ghét nhưng lại không có ý xấu.

Tiểu Bảo tức giận, bắt đầu mắng xối xả: "Ngươi đang làm gì vậy hả? Dám nhân tiện lúc vương gia đi vắng mà ở trong phủ phá phách sao? Ta đang nói ngươi đấy, vậy mà ngươi dám trưng bộ mặt thản nhiên đó ra. Để xem vương gia trừng trị ngươi ra sao?"

Hắn trừng mắt về Tiểu Bảo: "Dạo này ngươi gan cùng mình rồi nhỉ?"

Bị trừng mắt cảnh cáo, Tiểu Bảo nhanh chóng tém tém lại, sau đó lại nói: "Trong cái túi to đó là gì? Ngươi dám trộm đồ của vương phủ?"

Nàng vội vàng lắc đầu: "Không phải."

Lúc nãy ở trong vườn nàng đã bắt được rất nhiều bướm, đều cho hết vào cái túi to này.

Tiểu Bảo nheo mắt lại: "Vậy thì mở ra cho ta xem thử, trong đó rốt cuộc là thứ gì?"

Nàng nhìn lén vương gia, nhưng hắn không lên tiếng, mặt nàng ỉu xìu, cảm giác vô cùng tiếc nuối, sau đó vẫn mở chiếc túi to đó ra.

Miệng túi vừa hé mở thì những con bươm bướm xinh đẹp kia đều bay ra ngoài hết, tạo ra một cảnh tượng rất đẹp mắt.

Khiến cho Tiểu Bảo lẫn hắn đều tròn mắt ngước nhìn theo cánh bướm.

Nhưng rồi Tiểu Bảo lại sầm mặt: "Ngươi dám ở trong phủ nhàn hạ hái hoa bắt bướm không lo làm việc? Lỡ như vương gia trở về cảm thấy đói bụng thì sao? Ngươi phải chuẩn bị điểm tâm cho người chứ."

"Đủ rồi đó. Bình thường ngươi có tận tâm như vậy sao. Không phải cũng gay lén chạy ra ngoài đi chơi à?" Hắn nói.

Tiểu Bảo bị vạch trần liền cứng họng không nói được câu nào nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ bình thường.

Vậy mà nàng lại cười khúc khích khiến cho hắn ngượng chín mặt: "Cười gì mà cười."