Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

Chương 3



Hoàng cung của Ngụy quốc thật ra cũng không khác với Lệ quốc là mấy nhưng lại có cảm giác nguy nga, tráng lệ hơn và rộng lớn hơn rất nhiều.

Nàng bị bọn họ dẫn đi, sau đó được đến một nơi để giặc y phục, nơi này là nơi giặc y phục cho những người trong cung, tuy có rất nhiều người ở đây nhưng có vẻ như không bao giờ giặc hết được y phục đang chất thành đống.

Nàng và nhiều nô lệ khác được đưa vào đây để làm việc, nếu để nói cho lịch sự thì vẫn được gọi là cung nữ nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một nô tì thấp kém.

Cơ mà không sao, chỉ cần có chỗ ăn, chỗ ở thì đã là may mắn lắm rồi, nàng không đòi hỏi gì nhiều cũng không phải là một người sợ cực.

Nhưng nàng không ngờ những người ở đây lại không tốt tính như nàng nghĩ, cùng là nô tì như nhau nhưng bọn họ là khinh thường này là nô lệ ngoại quốc, không những vậy quốc gia còn bị diệt vong.

Ngay từ ngày đầu đến, chưa kịp nghỉ ngơi, bọn họ đã bắt nàng làm rất nhiều việc, không làm xong thì không được ăn cơm, không làm xong thì không được ngủ. Nhưng y phục nhiều như vậy... rõ ràng là có giặc tới sáng cũng không giặc hết được.

Những ngày sau, nàng được ngủ, nhưng bọn họ lại không cho nàng ngủ trên giường mà chỉ cho nàng một chiếc chăn mỏng và chiếm một góc của căn phòng.

Có người xấu cũng có người tốt, vài tỷ tỷ nhân từ cũng đã từng nói giúp cho nàng nhưng lại khiến bản thân bị liên lụy. Vì vậy về sau cũng không có ai dám đứng ra nói giúp cho nàng nữa.

Thật ra ở đây cũng có nhiều người bị bắt nạt, bị đánh đập và bỏ đói nhưng ít ra không những người đó cũng không đến nỗi nào. Vậy tại sao bọn họ lại đối xử với nàng như vậy?

Đa số ở đây là nữ nhân, nhỏ tuổi lắm cũng là mười tám, chỉ có có nàng là mười sáu. Nàng đang ở tuổi cập kê, nhỏ nhắn, xinh xắn lại còn trắng trẻo, bọn họ ghét nàng là vì nàng chỉ là một nô lệ ngoại quốc, sao lại có nhan sắc kinh diễm như thế?

Nói trắng ra cũng là vì ghen tị, mà ghen tị nên mới muốn hủy hoại. Dù sao cho dù nàng có thật sự chết ở đâu thì cũng chẳng có ai thèm truy cứu hay ngó ngàng đến, thậm chí còn không có chỗ chôn thân.

Nàng cũng vì biết rõ thân phận mình, biết mình ở vị trí nào nên nàng không dám phản kháng, chỉ đành nhẫn nhục, chịu đựng, sống là tốt rồi.

Đời thực chính là tàn ác như vậy, nó sẽ không những những câu chuyện mà mấy ông lão kể ở ngoài phố, nào là nữ cường, nào là tình yêu đẹp. Một người sao có thể chống được nhiều người?

Mỗi ngày cứ trôi qua, trôi qua như vậy cho đến mùa đông, mùa đông ở Ngụy quốc khắc nghiệt hơn so với Lệ quốc rất nhiều, thậm chí tuyết còn rơi trắng xoá cả đường đi.

Từng làn gió thổi nhẹ mang theo cái lạnh buốt xương, vậy mà nàng lại mặc một bộ y phục mỏng ngồi ở ngoài giặc y phục, giặc đến nổi hai tay đỏ rần, lạnh đến mất cảm giác.

Buổi tối mùa đông lại càng lạnh hơn, vậy mà nàng chẳng có gì ngoài chiếc chăn mỏng và nằm co ro bên lửa than.

Nàng cứ tưởng là mình sẽ chết trong mùa đông này nhưng không ngờ đúng lúc hoàng hậu lại hạ sinh hoàng tử, cả hoàng cung điều được ân xá, ban thưởng rất nhiều.

Ở nơi này mỗi người được ban cho một chiếc áo lông, tuy không phải là loại thượng đẳng hay là quá tốt nhưng cũng rất ấm. Cũng nhờ nó mà nàng miễn cưỡng có thể chống chọi qua mùa đông, xem ra vị hoàng tử mà hoàng hậu Ngụy quốc sinh ra chính là phúc tinh.

Tính đến nay thì nàng đến Ngụy quốc cũng đã được nửa năm, nàng cũng không biết vì sao mà mình lại chống chọi được lâu như vậy.

Ngày nào cũng phải giặc y phục nên tay cũng đã thô ráp và có nhiều vết sần, thân thể nàng vốn nhỏ con, gầy yếu nay càng giống như một bộ xương khô. Chỉ có nụ cười trên môi nàng là không đổi.

Mỗi lần muốn khóc nàng đều mỉm cười, mỗi lần nghĩ đến cái chết nàng đều nhìn lên trời cao, còn bị đánh, bị mắng, bị bắt nạt thì nàng cũng chỉ đành cúi đầu, cắn chặt răng, một tiếng cũng không than, một giọt nước mắt cũng không rơi.

Không phải nàng không biết khóc mà là nàng không muốn bản thân quá mức đáng thương và thê thảm. Một khi giọt nước mắt rơi xuống chính là khẳng định mình yếu đuối, chính là làm thoả mãn những người muốn ức hiếp nàng.

Hôm nay nơi giặt giũ y phục này thật yên ắng, chỉ còn lại một mình nàng ngồi giặc y phục chất đống dưới ánh trắng.

Ánh trăng? Nàng ngẩng đầu lên nhìn minh nguyệt đang ở trên cao, rất tròn, rất sáng.

Chợt, có một làn gió bay qua làm lay động mái tóc nàng, nàng lấy tay tém lại mái tóc rồi mỉm cười.

"Hôm nay trăng đẹp thật, cũng phải, hôm nay là lễ thả đèn Khổng Minh cũng là Tết Nguyên Tiêu. Là ngày rằm nên trăng cũng tròn và to hơn."

Vì hôm nay là ngày lễ nên ở hoàng cung vô cùng náo nhiệt, bọn họ mở tiệc linh đình, chắc bây giờ bọn họ đang xem ca vũ hoặc là cùng nhau ngắm trăng, đối ẩm thơ ca.

Bên ngoài cung có lẽ cũng nhộn nhịp không kém, tuy nàng trước giờ chưa từng ra ngoài nhưng cũng đoán được là sẽ rất vui.

Vậy mà mấy nô tì kia lại lén rủ nhau đi chơi hết, bắt nàng phải ở đây giặc y phục, không giặc xong thì không được ăn cơm, không được ngủ.

Nhưng nàng nhìn vào đống y phục đang chất thành núi kia chỉ biết lẳng lặng thở dài.

Đột nhiên nàng lại nghĩ ra một ý.

"Vài hôm trước mình có lén làm một chiếc đèn Khổng Minh, dù sao thì y phục này có giặc cũng không giặc hết, hay... mình lén ra ngoài thả đèn Khổng Minh xong lại trở về giặc tiếp. Chắc là bọn họ không phát hiện đâu nhỉ?"

Nàng suy nghĩ xong liền đứng phắt vậy, đi vào trong lấy chiếc đèn Khổng Minh mà nàng tự làm rồi chạy ra khỏi nơi này.