Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

Chương 31



Bát vương gia ngông cuồng vùi đùi vào cổ nàng, hai tay siết chặt tay nàng, nàng thật sự không hiểu, tại sao hắn ta phải làm vậy, vì muốn lăng nhục nàng sao?

Nàng cắn chặt môi đến nỗi bật máu, hai tay siết chặt, nước mắt chảy thành dòng. Nàng cảm thấy thật ghê tởm khi bị người này chạm vào, cảm giác như muốn chết quách đi cho xong.

Trong lúc tuyệt vọng, trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh của Mục Vân Kiêu, nàng hi vọng hắn sẽ cứu nàng. Nhưng hắn ra ngoài chưa bao lâu, chốc lát sao có thể về được.

"Mục Dự!!! Đệ chán sống rồi sao?" Âm sắc lạnh lẽo đến run người nhưng lại rất quen thuộc.

"Thất ca, huynh..."

Hắn ta khẩn trương đứng dậy, còn chưa kịp nói gì thì Mục Vân Kiêu đã lao đến như bay, cho hắn ta một nấm đấm khiến hắn ta chao đảo rồi ngã phịch xuống đất.

Hắn ta bị sốc nặng, trố mắt ngước nhìn ánh mắt đầy rẫy sát khí kia: "Huynh vì một tì nữ mà đánh đệ sao?"

"Tì nữ? Ngươi có biết là ngươi đang làm gì không? Nàng ta là tì nữ thân cận của ta, ở đây là vương phủ của ta, vậy mà ngươi dám tự tung tự tác làm càng. Ngươi còn xem vị ca ca này ra gì không?" Một không khí lạnh toát bao trùm lấy xung quanh bởi lời nói của hắn.

"Thất ca, huynh thật sự bị ả mê hoặc rồi, ả chỉ đang giả vờ ngây thơ, tỏ ra đáng thương để lấy được lòng thương hại từ huynh thôi. Khanh Ưu đã thích thầm huynh bao nhiêu năm, là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, có gì không bằng cô ta chứ?" Hắn ta quát lớn.

"Hừ, đó là chuyện của ta, không cần đệ phải quan tâm." Hắn nói xong liền lớn giọng: "Người đâu, tiễn bát vương gia về phủ."

Hắn ta đứng dậy phủi phủi y phục rồi hất tay áo bỏ đi: "Không cần, ta tự đi được."

Sau khi bát vương gia rời đi, hắn liền vội vàng bước đến chỗ Phương Nghi.

Quần áo hắn xé để lộ nội y, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cơ thể run rẩy, đôi môi vẫn còn cắn chặt đến chảy máu.

Mục Vân Kiêu trong lòng đau xót, hắn ôm nàng vào lòng: "Không sao, không nữa rồi, có ta đây, không ai có thể làm hại ngươi."

"Hức... hức..." Nàng nức nở trong lòng hắn.

Được một lúc thì hắn đẩy nhẹ nàng ra, lo lắng hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Hửm?"

Nàng cúi đầu không nói nên hắn tự kiểm tra.

Hắn nhìn thấy trên cổ nàng có vài vết đỏ, trong lòng hắn dâng lên một cơn tứ giận vô hình. Hắn tặc lưỡi: "Chậc! Chết tiệt!"

Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến việc này, chợt, hắn nhìn thấy hai tay nàng sưng tấy, hắn lập tức bế nàng lên, quay trở về phòng.

...

Sau khi mặc y phục đàng hoàng lại, rửa mặt sạch sẽ, hắn lại giúp nàng thoa thuốc.

Nhìn thấy đôi tay nàng bị bỏng, trong lòng hắn đau nhói, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

Hắn nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng tay nàng vẫn không ngừng run vì đau, vậy mà lại không kêu đau một tiếng nào.

"Phương Nghi, nếu đau thì cứ nói với ta, không cần phải chịu đựng." Hắn cau mày nói.

Nhưng nàng lại lắc đầu.

Hắn cũng hết cách, tiếp tục thoa thuốc và băng bó vết thương lại cho nàng.

Trong khoảng thời gian đó nàng chỉ cúi đầu im lặng, không nói một lời, nàng như vậy khiến cho hắn càng khó chịu.

Hắn nâng cằm nàng lên, tách môi dưới của nàng ra: "Đừng cắn môi nữa, chảy máu rồi mà ngươi không thấy đau sao?"

Hắn lại nói tiếp: "Ngươi không định nói gì với ta sao? Không muốn ta đòi lại công bằng cho ngươi à?"

Nàng lắc đầu: "Đó là đệ đệ của người. Hơn nữa... hình như nô tì đã gây rắc rối cho người rồi."

"Sao ngươi lại hiểu chuyện như vậy chứ? Sau này đi đâu ta sẽ dẫn ngươi theo, không thể để ngươi ở lại trong phủ một mình được, quá nguy hiểm, hơn nữa ta cũng không yên tâm." Hắn ôm nàng vào lòng, chủ hận không thể ôm nàng chặt hơn, chỉ hận hắn không thích xích nàng lại ở bên cạnh hắn mỗi lúc mỗi nơi không rời xa.

"Vương gia... lúc nãy... nô tì thật sự rất sợ... nô tì sợ lắm. Cũng may... hức... hức... cũng may là người đã trở về. Nếu không... nô tì thật sự... không thể sống tiếp nữa." Nàng nức nở trong lòng hắn, cái ôm của hắn khiến nàng của thấy yên tâm và an toàn.

"Không phải ta đã trở về rồi sao?"

Cũng may là hắn để quên đồ phải trở về phủ lấy nên người làm mới thông báo cho hắn biết là bát vương gia đang ngồi chờ ở đại sảnh. Nhưng giờ, có lẽ hắn không cần ra ngoài nữa rồi.