Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

Chương 40



Theo thói quen thì mỗi ngày Phương Nghi phải thức dậy rất sớm, phải thức dậy trước Mục Vân Kiêu để hầu hạ cho hắn.

Nhưng hôm nay là ngoài lệ, nàng vừa mở mắt ra đã đã vội nhắm mắt lại, cơ thể mệt nhoài, ê ẩm khiến nàng không muốn tỉnh giấc, chỉ muốn lười biếng nằm trên giường.

Chỉ một lúc sau, nàng lại chìm vào giấc ngủ vì mệt. Hắn ta nằm chóng tay lên đầu nhìn nàng không còn sức lực, thậm chí ngay cả cử động cũng không cử động nói khiến hắn vừa đau lòng nhưng cũng vừa tự đắc.

Còn không phải vì hắn là sức trâu chứ không phải sức người sao?

Thật ra hắn cũng không biết vì sao đêm qua bản thân lại sung sức đến vậy. Có thể là vì khá lâu rồi hắn không phát tiết cũng nên. Mà cũng có thể là do Phương Nghi quá mê người, quá đáng yêu khiến hắn không thể kiềm chế.

Hiện tại hắn rất vui, đồng thời cũng lười biếng không muốn dậy nên hắn đã ôm nàng vào lòng, nàng cảm nhận được sự ấm áp liền xoay người lại dụi dụi vào lòng ngực hắn. Chỉ có vậy mà hắn đã mỉm cười đầy mãn nguyện, tiếp tục nhắm mắt.

Một lần nữa nàng mở mắt ra thì mặt trời cũng đã lên cao chót vót, nàng bừng tỉnh, vội vàng ngồi bật dậy.

Nàng nhìn sang bên cạnh, là một khoảng trống lạnh lẽo, không còn hơi ấm. Hắn đã đi ra khỏi phủ từ lâu, vì không nỡ đánh thức nàng nên hắn không gọi nàng dậy.

Trong lúc mặc y phục, nàng nhìn thấy những vết đỏ trên cơ thể mình, hồi ức của đêm qua thoáng chốc lại ùa trở về, nàng đỏ mặt, liên tục lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện xấu hổ đó nữa.

Nhưng mà... xấu hổ? Nàng và hắn là chủ tớ, nàng chỉ là một nô tì mà lại dám trèo lên giường chủ nhân, đúng là đáng hổ thẹn. Nàng dường như cảm thấy... những lời mắng chửi của bọn người làm đang trở thành sự thật. Nàng bây giờ không khác nào một nữ nhân hư thân mất nết muốn trèo cao, muốn được vương gia để ý.

Cơ mà... thứ nàng muốn không phải là danh phận, cũng không phải là tiền của. Nàng chỉ muốn gần hắn thêm một chút, hiểu hắn thêm một chút và muốn... hắn lưu tâm đến nàng một chút chứ không phải là trêu ghẹo.

Ấy vậy mà đến bây giờ nàng vẫn không rõ hắn đối với nàng là gì. Có phải chăng... chỉ là một nô tỳ thông phòng? Cho dù là vậy, nàng vẫn không thể nào cưỡng lại cái gọi là sự cám dỗ, tất cả cũng chỉ vì một chữ "thích".

...

Mục Vân Kiêu từ bên ngoài trở về đã mua cho nàng một ít bánh ngọt, nhưng tìm khắp trong phủ cũng không thấy nàng đâu.

Chợt hắn thấy nàng đang leo cây, một cái cây to lớn ở trong sân.

Hắn đi tới, cau mày ngước nhìn nàng, nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra, nàng vẫn tập trung trả một con chim non trở về tổ.

Thì ra lúc nãy nàng đã nhìn thấy một con chim non bị rớt xuống bãi cỏ, nên nàng đã trèo lên cây giúp nó trở về tổ của mình.

Khi giúp chim non, nàng còn cười hì hì như một đứa ngốc. Quả là một đứa trẻ tốt bụng nhưng lại tốt bụng đến mức chẳng quan tâm đến bản thân, cái cây cao như vậy, nhỡ đâu bị ngã thì phải làm sao?

Hắn ta lo lắng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Nhưng giọng nói của hắn đã làm cho nàng giật mình, nàng quay người lại nhìn hắn nhưng không may lại bị trượt chân.

"Á!"

"Cẩn thận." Hắn ta nhíu chặt mày, không dám rời mắt khỏi nàng dù chỉ một giây.

Cũng may là nàng bám được vào cành cây nên không bị ngã. Nàng nhìn hắn hớn hở mỉm cười: "Nô tỳ không sao, không ngã được."

"Đừng nói chuyện nữa, xuống đây nhanh lên." Hắn bực bội gằn giọng.

"Nếu... nô tỳ nhảy từ đây xuống, vương gia có đỡ lấy nô tỳ không?" Đôi mắt nàng long lanh nhìn hắn, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

"Ngươi lại muốn làm gì?" Hắn còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã nhảy xuống từ trên cao.

Nhưng thân thể bất phàm của hắn làm sao mà không đỡ được nàng chứ, chỉ là...

"Ngươi có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả? Lỡ như ta không đỡ được thì làm sao?" Hắn ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều la mắng nàng.

"Nô tỳ không sợ, nô tỳ tin vương gia sẽ không bỏ mặc nô tỳ." Nàng mỉm cười nói.

Hắn thở dài: "Hình như là ta nuông chiều ngươi quá rồi nên bây giờ ngươi mới to gan như vậy. Không còn là tiểu bạch thỏ sợ sệt nữa." Hắn véo mũi nàng.

"Nô tỳ không dám." Nàng đẩy hắn ra nhưng hắn lại kéo nàng về phía hắn rồi bế nàng lên trực tiếp bước đi.

"Có gì mà không dám, tiểu bạch thỏ của ta không sợ ta nữa, ta rất vui."

"Vương gia, sẽ có người nhìn thấy đấy."

"Vậy thì sao? Bọn họ thích nhìn thì cứ để cho bọn họ nhìn."