Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

Chương 75



Đêm hôm đó trở về vương phủ hắn lại uống rất nhiều rượu, đối với hắn, rượu không còn tác dụng giải sầu nữa mà càng uống hắn lại càng trở nên tỉnh táo. Giống như một liều thuốc, có cũng như không mà không có lại cảm thấy thiếu.

Mục Vân Kiêu hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ tồn tại sự bất lực.

Hắn không rõ là mình đang bám víu vào niềm hy vọng gì, cũng đã năm năm trôi qua rồi, vẫn không cách nào buông xuôi.

Hôm nay khi nhìn thấy bóng dáng của nàng, lòng hắn tràn đầy hy vọng rồi lại thất vọng. Tất cả những thứ trước mắt hắn, những thứ mà hắn nhìn thấy cứ như ảo ảnh vô hình, thoát hiện rồi lại mất.

Cảm giác bị dày vò này, hắn sắp không thể chịu tiếp được rồi.

...

Sau khi tỉnh dậy trong cơn men say, hắn mơ hồ nhớ về những lời mà ông chủ tiệm thuốc nói.

Hắn muốn xác nhận lại một lần, vì vậy vào tháng sau, ngày nào hắn cũng đến quán trà đối diện tiệm thuốc để chờ nữ nhân kia.

Cũng không biết vì sao hắn lại có thể kiên trì đến vậy, hắn chỉ biết, linh cảm của hắn không thể sai, hắn không thể nhận nhầm.

Chờ mãi, chờ mãi, ngày nào hắn cũng ở quán trà từ sáng cho đến tối, đến mức mà ông chủ quán trà cản thấy hắn không được bình thường.

Cuối cùng, vào một ngày đẹp trời, hắn thật sự đã nhìn thấy nàng, vẫn là bóng lưng khiến hắn đứng ngồi không yên.

Sau khi bừng tỉnh lại, hắn vội vàng băng qua tiệm thuốc. Đúng lúc nàng bước ra, lướt qua hắn. Tuy chỉ nhìn thấy góc nghiêng kiều diễm của nàng, thậm chí còn nhìn không rõ, nhưng mùi hương đó lại khiến hắn thêm chắc chắn.

Là mùi hương bạc hà quen thuộc không thể lẫn vào đâu được.

Hắn vội sải bước đến, nắm lấy tay và gọi tên nàng: "Phương Nghi!"

"Phương Nghi? Công tử, người nhận lầm người rồi, ta không phải vị cô nương mà người cần tìm." Nàng quay người qua, nhẹ nhàng rút tay lại.

Thật sự là nàng, Quách Phương Nghi, không thể sai được. Trên người nàng vẫn mang theo dáng vẻ ngây thơ và trong sáng đó, cho dù có trải qua bao nhiêu biến cố cũng không thay đổi.

"Công tử? Vậy ta đi trước?"

Hắn nhìn nàng chằm chằm khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, chắc là nàng đã gặp phải kẻ không bình thường, vì vậy nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về.

Nhưng hắn đột nhiên lại ôm lấy nàng, sự đột ngột này đã làm cho nàng giật mình và hoảng sợ đến nỗi làm rơi hết số thuốc trên tay.

"Phương Nghi, ta rất nhớ nàng, nàng đừng rời xa ta nữa có được không? Bao nhiêu năm nay ta thật sự rất nhớ nàng. Ta biết là trước đây ta đã sai rồi, nếu nàng còn giận ta thì nàng mắng ta, đánh ta đi, ta nhất định sẽ không phản kháng đâu."

Hắn nắm lấy tay nàng tự đám vào ngực mình trong khi nàng đang vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn.

"Vị công tử này, người mau buông ta ra đi. Ta đã nó ta không phải là Phương Nghi rồi mà, ngươi có nghe thấy không vậy?"

Nàng cố gắng hết sức, nhân lúc hắn lơ là mà đẩy mạnh hắn ra và vội vàng nhặt thuốc chạy mất.

Vì đường phố đông người nên cho dù có đuổi theo cũng không tìm thấy nàng.

Đứng giữa đám đông hàng trăm vạn người, hắn như muốn nổ tung. Hắn... lại để lạc mất nàng một lần nữa.

Sau khi trở về, Mục Vân Kiêu đã điều động tất cả thuộc hạ của mình cùng Vệ Hàn tìm kiếm Phương Nghi, hắn không tin, nàng thật sự có thể trốn hắn mãi mãi, có thể giả vờ không quen hắn mãi mãi.

Vệ Hàn tuy về ngoài tuân lệnh nhưng bên trong lại âm thầm ngăn cản, hắn ra cho rằng Mục Vân Kiêu lại bất đầu nổi điên rồi.

"Vương gia, người chắc chắn rằng người đã gặp muội ấy sao?"

Hắn nghe hiểu được điều mà Vệ Hàn muốn nói, vì vậy gắn đã cau mày tức giận: "Ý ngươi là gì? Ngươi nghi ngờ lời nói của ta?"

"Thuộc hạ không có ý đó, chỉ là, nếu cứ tiếp tục thế này, làm lớn mọi chuyện lên, để thái hậu biết được thì không hay đâu. Chắc chắn... thái hậu sẽ lại tìm cách hại muội ấy."

Hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói của Vệ Hàn rất đúng: "Ngươi điều động bọn họ trở về đi, ta sẽ tự tìm cách."

Mục Vân Kiêu quay lưng bước đi, Vệ Hàn vẫn không nhịn được mà nói thêm vài câu: "Vương gia, có thể dạo gần đây người lao lực nhiều quá nên đã gặp ảo giác rồi, có cần mời đại phu đến khám thử không? Người đừng hiểu lầm ý của thuộc hạ, chỉ là thuộc hạ cảm thấy lo cho người thôi. Năm năm nay người luôn tự hành hạ bản thân như vậy, thuộc hạ thật sự không đành lòng... không đành lòng nhìn thấy người... thất vọng lại chồng thêm thất vọng nữa."

Hắn không dừng lại một lúc, khẽ cười nhẹ, nụ cười đầy chua xót: "Ngươi cho rằng... đầu óc ta thật sự có vấn đề đúng không? Nhưng ta không quan tâm điều đó, dù có sống trong ảo ảnh tự mình tạo ra, cũng tốt hơn là đối diện với hiện thực. Hiện thực tàn ác này ta đã chịu đựng đủ rồi, không muốn chịu đựng thêm nữa."

Nói xong, hắn liền bước đi, trên tay vẫn còn cầm chặt chiếc túi thơm năm nào. Hắn cứ tưởng, một khi chiếc túi thơm này bị hỏng, thật sự không còn nữa thì mạng sống của hắn cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng hôm nay được nhìn thấy nàng, trái tim hắn lại một lần nữa loạn nhịp, cuộc sống bắt đầu nở hoa, hắn lại có hy vọng sống. Đương nhiên, hắn tin chắc, đây không phải là do hắn tưởng tượng ra.