Hoa Trường Hận

Chương 2



"Điện hạ.” Ta quỳ xuống trước mặt Tề Vương, hành lễ rồi báo cáo với hắn tiến độ trong vài năm qua.

"Như Ý, nàng càng ngày càng xinh đẹp, đồng thời cũng hiểm độc hơn xưa.” Trầm Xác mỉm cười ngồi xổm xuống, nâng cằm ta lên đánh giá.

"Đã tìm hiểu tin tức rõ ràng chưa? Khi nào thì nàng ta lên núi?” Nội dung câu chuyện thay đổi, hắn lại quay trở về với dáng vẻ chủ nhân lạnh lùng và kiệm lời.

Trong vài năm qua, lần nào ta khôi phục các khúc nhạc thất truyền cũng bịa chuyện với mọi người là đến Thanh Sơn cầu phúc linh nghiệm lắm. Dần dần, ngày càng có nhiều người trong Kinh đến đó thờ phụng.

"Tối hôm qua ta có ghé thăm Hầu phủ, ngày mốt nàng ta sẽ lên núi.”

Trầm Xác đỡ ta dậy: "Như Ý, nàng làm rất tốt. Sau khi bổn vương cưới Phương Tri Hạ, nàng nên tiếp cận Thái Tử càng sớm càng tốt để tìm hiểu tin tức. Lý lịch của nàng đã được xử lý sạch sẽ, không cha không mẹ, một mình kiếm sống ở Kinh Thành. Đợi đến lúc mọi sự đã thành, bổn vương sẽ đón nàng quay về bên cạnh, từ đó vinh hoa phú quý cả đời, trở thành Quý Phi chỉ đứng sau Hoàng Hậu ở hậu cung.”

Trầm Xác tha thiết chân thành thuyết phục ta. Ở trong lòng hắn thì địa vị Quý Phi đối với ta đã là cao lắm rồi. Cũng may là ta vẫn chưa thực sự nghiêm túc với lời đề nghị ấy. Ngay từ đầu ta đã biết hắn muốn cưới Phương Tri Hạ.

Chọc tức Thái Tử là một chuyện, chuyện khác là trong số các vị công hầu nắm giữ quyền lực quân sự thì chỉ có vợ cả Nam Dương Hầu sinh con gái, ngoài ra doanh trại của Nam Dương Hầu cũng gần Kinh Thành nhất, lúc bức Vua nhường ngôi sẽ được hỗ trợ nhiều hơn.

Phương Tri Hạ sẽ đến Thanh Sơn để cầu phúc, chuyện này ai cũng hay biết. Ta đứng quan sát trên lầu Linh Lạc Phường, thấy Trần Yên vén rèm lên nói chuyện với người bên trong.

Ta thay quần áo rồi leo lên núi theo sát bọn họ. Khi Phương Tri Hạ xuống núi, ta nhảy từ trên cây xuống rồi đánh xa phu bất tỉnh, làm ngựa bị dọa sợ chạy về phía rừng cây. Thị vệ đi đằng sau muốn đuổi theo lại bị một đám tiều phu ngăn cản.

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã biến mất.

Ta quay lại Linh Nhạc Phường nếm trà và gảy đàn như thường lệ. Đến khi mặt trời lặn ta mới thấy Tiêu Tấn Thần cưỡi ngựa phóng như bay qua cổng thành.

Phương Tri Hạ mất tích.

Đường núi vốn đã phức tạp, cây cối trong rừng vừa nhiều vừa rậm rạp, có tìm một ngày một đêm cũng không tìm ra bọn họ. Đã thế ông trời còn không chiều lòng người mà đổ cơn mưa.

Ta nghe nói Thái Tử nôn nóng nên vô tình trượt chân lúc đi qua mép vách đá, té ngã xuống núi rồi. Ai nấy đều vội vàng đi tìm Thái Tử, lúc đưa được hắn về Đông Cung thì thương tích đầy người. Tỉnh dậy hay tin Phương Tri Hạ còn đang mất tích, hắn lo lắng đến mức không ăn không uống, trong vòng ba ngày đã gầy xộp một vòng.

Qua ngày thứ tư, Phương Tri Hạ được tìm thấy.

“Như Ý cô nương, nàng đoán xem là ai đưa Phương Tri Hạ về?”

"Hóa ra là Tề Vương! Sau khi Tề vương cứu được Phương Tri Hạ thì diệt sạch bọn cướp đã bắt nàng ta đi. Đúng rồi, mấy sơn tặc ở ngoại ô Kinh Thành đều vị Tề Vương giết hết. Bây giờ người trong Kinh đều đang khen ngợi Tề Vương. Hoàng Thượng cũng hài lòng lắm, ngài không cần tốn công tốn sức mà Tề Vương đã gầy dựng được nền móng.”

Lý Công Tử lại say rượu, kể cho ta nghe về những gì hắn đã nghe thấy gần đây.

Ta mỉm cười nói: "Tề Vương vậy mà may mắn thật.”

“Chưa đâu, chuyện quan trọng hơn là Phương Tri Hạ hủy bỏ hôn ước. Nàng ta nói Tề Vương cứu mình nên chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

Không ngoài dự đoán.

Ta theo dõi Phương Tri Hạ được nửa năm thì phát hiện nàng thích đọc tiểu thuyết, phần lớn nội dung kể về anh hùng cứu mỹ nhân. Nàng thích hưởng thụ cảm giác được che chở và nuông chiều, cũng đặc biệt thích những người bên ngoài thì lạnh lùng như băng, bên trong thì nhiệt tình như lửa với riêng một mình nàng.

Tiêu Tấn Thần không thể thỏa mãn được những khát khao của nàng. Hắn không bao giờ đối xử khác biệt với bất kỳ ai chỉ vì thân phận của họ, hắn luôn mỉm cười, không nhanh không chậm, dịu dàng mà hào phóng. Có lẽ lần duy nhất hắn mất bình tĩnh là vào cái ngày hắn rời khỏi thành để đi tìm Phương Tri Hạ.

Phương Tri Hạ đòi sống đòi chết, nhất định phải gả cho Tề Vương bằng được mới thôi. Nam Dương Hầu hết cách đành đi cầu xin Hoàng Thượng.

Hiện tại có cả ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm, Hoàng Thượng không thể chối từ, cho phép Phương Tri Hạ lấy thân báo đáp.

Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, ta nghe nói Tiêu Tấn Thần quỳ gối trước điện Hoàng Thượng cả ngày cũng không thể làm ngài thu hồi ý chỉ ban hôn. Để làm lửa giận trong hắn bốc cao hơn, Trầm Xác đã định thời gian kết hôn vào đúng ngày đáng lẽ là đại hôn của Thái Tử và Phương Tri Hạ.

Trước đó một đêm, Trầm Xác có đến tìm ta.

Ta quỳ xuống trước mặt hắn, cung kính nói: “Cung chúc Điện hạ tân hôn hạnh phúc.”

Trầm Xác im lặng hồi lâu không nói một lời. Ta cúi đầu nhìn mặt đất, thấy từng giọt nước mắt hắn rơi xuống thấm ướt làn váy ta.

“Như Ý, ta thật sự thích nàng. Từ khi gặp gỡ lần đầu tiên ta đã rất thích nàng. Nàng không biết ta muốn lấy nàng làm vợ cả đến thế nào đâu, nhưng ta không hề có lựa chọn. Tám tuổi đã bị đuổi đến đất phong, mẫu phi ta không chịu nổi thuyền xe vất vả nên đã qua đời dọc đường. Ta đã thề nhất định phải trở lại Kinh Thành báo thù cho mẫu phi.”

“Phụ hoàng không thích ta, thế thì ta đây càng phải đoạt ngôi vị Hoàng Đế đó cho ông ta xem. Nền móng của ta ở Kinh Thành không sâu, trong tay Hầu phủ có binh quyền nên ta không thể không cưới Phương Tri Hạ. Như Ý, nàng phải hiểu cho ta, được không?”

Ta cúi đầu, không nói gì.

Mẹ ta nói nếu như có người thật lòng yêu ta thì hắn cũng không nỡ tổn thương ta, cho dù là thân thể hay tinh thần cũng thế.

Năm ta quen biết Trầm Xác là khi hắn vừa đến đất phong. Mẹ ta là nữ lang trung nổi danh trong vùng nên được mời đến Vương phủ chữa bệnh.

Trầm Xác thích ta, đi đến đâu là dẫn ta theo đến đó. Hắn đọc sách trong thư phòng thì ta canh giữ ở bên ngoài đến khi ngủ gật. Hắn luyện công thì ta ở bên cạnh giúp hắn lau chùi chuôi đao.

Một năm sau mẹ ta qua đời, khi đó ta mới vừa bảy tuổi.

Trầm Xác hỏi ta: “Như Ý, nàng có muốn ở bên cạnh ta mãi mãi không?”

Ta muốn.

Thế nên ta trở thành mật thám của hắn.

Hắn nói: “Như Ý, đợi khi nàng giúp ta hoàn thành nghiệp lớn, ta chắc chắn sẽ cưới nàng làm vợ.”

Đến bây giờ ta không còn tin hắn nữa. Nếu trong lòng hắn có ta, thế thì hắn sẽ không để ta bước lên con đường nguy hiểm này. Nếu hắn thật sự yêu ta, sao hắn nỡ lòng nào đẩy ta đến bên cạnh người khác, hay để ta gả cho Thái Tử.

Ta nhìn làn váy ướt đẫm, nhẹ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, Như Ý hiểu mà. Như Ý sẽ trợ giúp ngài hoàn thành nghiệp lớn.”

Tiêu Tấn Thần đến tìm ta vào đêm Tề Vương kết hôn với Phương Tri Hạ.

Hắn đỏ mắt hỏi ta: “Tại sao? Nàng không cần ta à.”

Ta nấu cho hắn một bình trà nóng, không trả lời câu hỏi của hắn mà gảy một khúc nhạc “Tây Giang Nguyệt”.

Tiêu Tấn Thần lắng nghe âm thanh, cảm xúc bị dồn nén cuối cùng không khống chế được nữa, lớn tiếng khóc lên.

Ta biết giữa ta và hắn đã vượt qua giới hạn bạn bè thông thường. Khi một chàng trai phơi bày phần mềm mại và yếu ớt với người khác, hơn phân nửa là vì hắn không đề phòng người đó nữa. Nhất là đối với người cao ngạo như hắn.

Chờ đến khi hắn khóc xong, ta đưa khăn ướt qua rồi nói: “Nếu ta có thể giúp Điện hạ tìm lại trái tim của Phương cô nương, vậy Điện hạ có chịu được sự thật nàng đã từng là vợ người ta hay không? Hơn nữa còn đối xử với nàng giống như trước đây?”

Tiêu Tấn Thần ngẩng đầu, nhìn ta đầy kiên định: “Ta không thể ghét bỏ nàng ấy.”

“Được, ta giúp Điện hạ làm giai nhân quay đầu, nhưng điện hạ phải đồng ý với một yêu cầu của ta.”

Ta muốn Tiêu Tấn Thần cấp cho ta một thân phận tôn quý. Làm mật thám mấy năm nay, ta đã nắm rõ chuyện về các trọng thần trong triều như lòng bàn tay. Ta lựa chọn Vinh Quốc Công phủ.

Cách một ngày sau đó, phu nhân Vinh Quốc Công phủ tới Linh Nhạc Phường ngồi suốt hai canh giờ. Sau đó bà tuyên bố với mọi người là thấy ta hợp ý, dưới gối bà lại không có con gái cho nên muốn nhận ta làm con nuôi, tương lai sẽ đón vào Vinh Quốc Công phủ nuôi nấng.

Vinh Quốc Công nói tên ta nghe rất hay: “Như Ý, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, đó là tốt nhất.”

Thế là ông cho phép ta giữ lại tên, chỉ đổi họ sang họ Công phủ. Tên đầy đủ của ta gọi là Giang Như Ý, được ghi vào gia phả dưới tên phu nhân ông, danh chính ngôn thuận trở thành đứa con gái duy nhất của phu nhân Công phủ.

Tiêu Tấn Thần nhớ nhung Phương Tri Hạ, cứ rảnh rỗi là tới Công phủ.

Đợt tuyết đầu tiên rơi xuống, hắn ủ dột tới tìm ta: “Hôm nay cô đến thỉnh an Thái Hậu, bọn họ cũng có mặt. Nàng ấy vẫn hoạt bát như xưa, đứng ở hành lang thấy tuyết rơi thì hoan hô như chú nai con. Lần đầu cô nhìn thấy nàng thì nàng mới tám tuổi, cũng là một ngày tuyết rơi thế này, nàng nghịch tuyết trong sân với bọn nha hoàn, vừa tươi trẻ lại đáng yêu.”

Ta nghe hắn nhớ lại chuyện xưa, tay cầm kẹp khảy than đang cháy rồi thả hai củ khoai lang đỏ vào lò. Đợi khoai lang đỏ nướng chín thì Tiêu Tấn Thần đã rơi lệ đầy mặt.

Hình như hắn rất thích khóc. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thật lòng yêu thương hắn, dùng tình yêu nuôi dạy một đứa trẻ trưởng thành có thể thể hiện cảm xúc ra ngoài mà không cần e ngại điều gì.

Hình như sau khi mẹ qua đời, làm mật thám cho Trầm Xác rồi thì ta không còn khóc nữa.

“Điện hạ, nếm thử khoai nướng này xem.” Ta đẩy một củ khoai nướng ra cho Tiêu Tấn Thần.

Hắn lau nước mắt, cắn một miếng khoai lang đỏ nóng bốc khói, ngạc nhiên nhìn ta nói: “Cô từng ăn khoai lang đỏ rồi, một mâm có vài miếng thôi, miếng nào ngự trù cũng nấu ra hương vị khác biệt nhau, nhưng không có miếng nào ăn ngon bằng khoai ngươi nướng.”

Ta cười nói: “Ngự trù làm khoai lang đỏ thì đòi hỏi rất nhiều công đoạn, nguyên liệu cũng được chú trọng hơn nên người khác ăn không nổi, muốn cũng ăn không được, nhưng kết quả lại át mất mùi vị ban đầu của khoai lang đỏ. Vào thu đông thì món khoai nướng này đầu đường cuối ngõ đâu cũng có, nhà bình thường đều ăn giống thế này.”

“Điện hạ sống trong cung lâu rồi, ăn món nào cũng được nấu nướng cẩn thận, gặp cô nương nào cũng là dạng hiểu lễ nghĩa nhưng ngài chỉ nhớ mãi ấn tượng lần đầu tiên đó. Chuyện lần đầu ngài gặp gỡ một cô nương khác lạ cũng giống lần đầu ngài ăn khoai lang nướng. Sự thật là bá tánh đã ăn ngán khoai nướng rồi, còn điện hạ chẳng qua là thích những điều mới mẻ mà thôi.”

Tiêu Tấn Thần không nói gì nữa, im lặng ăn khoai lang đỏ xong thì rời khỏi Công phủ.

Đương nhiên là ta biết tình cảm hắn dành cho Phương Tri Hạ không phải giả, nhưng ta muốn làm hắn cảm thấy đó là ấn tượng tốt khi gặp được thứ mới lạ. Chỉ khi nào tình cảm hắn dành cho Phương Tri Hạ nhạt dần đi, khi đó hắn mới có thể đưa ta vào lòng hắn chứ không phải chỉ coi ta là công cụ để lợi dụng.

Sau hôm đó Tiêu Tấn Thần không đến tìm ta nữa. Ta cũng không vội, ngày nào cũng đi theo Giang phu nhân đọc sách, viết chữ và vẽ tranh.

Làm mật thám nhiều năm rồi nên ta biết cách nhìn mặt đoán ý, cũng học được phải làm thế nào người ta mới thích mình. Ta chưa bao giờ học nữ công, nhưng vẫn làm vỏ bọc lò sưởi cho Giang phu nhân.

Bà vuốt đường may xiêu vẹo của ta, đột nhiên rơi nước mắt nói: “Con gái nhà bình thường ai mà không có chút tay nghề may vá chứ? Làm khó con rồi, mẹ ruột mất sớm nên không có ai dạy cho con mấy chuyện này.”

Sau đó bà nắm tay ta, dịu dàng nói: “Ta không quan tâm con và Thái Tử là như thế nào, sau này con vẫn là con gái nhà họ Giang ta. Nếu bên ngoài đồn đãi vớ vẩn làm con không muốn tái giá cũng không sao, có ta ở đây, con vĩnh viễn là đại tiểu thư nhà họ Giang, Công phủ này có thể nuôi con cả đời.”

Giang phu nhân bọc cái vỏ ta may lên lò sưởi làm bằng vàng được Thái Hậu ban thưởng. Gặp ai bà cũng khen là: “Khuê nữ làm cho ta đấy, ngươi xem nàng có tri kỷ không.”

Đường may loạn xạ kia rất hút mắt người ta, nhưng bà vẫn chưa sai người dạy ta cách đâm kim sao cho tinh tế tỉ mỉ. Bà nói con gái nhà bình thường mới cần học thêu thùa may vá.

“Con gái à, chuyện mà con cần phải học là đọc sách viết chữ, vẽ tranh chơi đàn, hiểu lý nhớ lễ thì ngày sau mới có thể làm chủ hậu cung."

Giang phu nhân là người thông minh.

Công phủ muốn làm cha vợ Thái Tử.

Thứ ta muốn là vị trí Thái Tử Phi.

Tương lai sẽ là vị trí Hoàng Hậu.

Thứ Trầm Xác không thể cho thì để ta tự mình đoạt lấy.