Hoa Trường Hận

Chương 4



Có lẽ là vì xả giận nên hôn lễ của ta và Thái Tử có quy mô lẫn chất lượng vượt xa Tề Vương phủ.

Trăng lên đầu cành, Tiêu Tấn Thần đẩy cửa vào với cơ thể đầy mùi rượu. Hắn lẳng lặng ngồi cạnh ta, ấp úng hồi lâu mới hạ quyết tâm nói: “Như Ý, hôm nay cô không thể...”

Không đợi hắn nói dứt lời, ta lập tức xốc khăn voan lên cười nói: “Như Ý cam tâm tình nguyện gả cho Điện hạ. Trước đây ta nợ ân tình ngài, bây giờ coi như trả nợ trước thời hạn. Chờ đến khi làm Phương cô nương quay đầu, Điện hạ đừng quên trọng thưởng Như Ý đấy.”

Mắt Tiêu Tấn Thần hiện lên vài phần áy náy, hắn dịu dàng nói: “Để ngươi chịu thiệt thòi rồi, ngoại trừ tình cảm thật lòng, cô sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi đáng được hưởng.”

Ta là một cô nương trong sạch đàng hoàng, vì giúp hắn dẹp yên đầu lưỡi và cán bút của triều thần nên mới gả đến đây. Đã thế hắn còn giữ mình cho người trong lòng, không chịu viên phòng với ta. Hắn cảm thấy áy náy là phải.

Phần áy náy này có thể giúp ta đạt được càng nhiều thứ về sau.

Thứ ta muốn là quyền lực lẫn phú quý mà Trầm Xác có tốn cả đời cũng không cách nào có được.

Tiêu Tấn Thần thật sự nói được làm được. Hắn cho ta tất cả mọi thứ.

Từ bộ trang sức đầy đủ các món được khảm hồng ngọc được Vua ban cho, đến trái cây tươi tốn công ra roi thúc ngựa vận chuyển, hay là đàn tứ làm từ cây chuối chỉ có một trên đời,... Tất cả đồ tốt, của quý đều được đưa vào Đông Cung như nước chảy thành dòng.

Tiêu Tấn Thần cho rằng hành động này là để đền bù cho ta thôi. Hắn không biết rằng khi truyền vào tai người khác thì ai cũng than thở: “Đúng là trước nay Thái Tử luôn thích cô con gái của Công phủ."

Duy chỉ có một người tỏ ra không vừa lòng, đó chính là Phương Tri Hạ.

Tuy ta âm thầm quan sát nàng rất nhiều lần, nhưng lần chân chính gặp mặt đầu tiên vẫn là ngày đạp thanh đầu xuân.

Hoàng Thượng vừa muốn áp chế hai đứa con trai vừa muốn thấy cảnh một nhà hòa thuận, thế nên Tề Vương không thể không dẫn Vương Phi theo cùng.

Ta ngồi trên thuyền nhìn Thái Tử và Tề Vương câu cá bên bờ. Bọn họ đang cười nhưng toàn là giả dối. Lúc quay người lại ta còn phát hiện thêm một gương mặt giả dối hơn ở ngay trước mắt.

Phương Tri Hạ cười dịu dàng, đến gần kéo tay ta: “Chúng ta đúng là rất giống nhau. Nhưng mà Thái Tử không nên đối xử qua loa với em dâu như vậy. Người khác nhìn vào thì tưởng mấy món quà đó là lòng thành, còn ta thì biết rõ đó toàn là thứ Thái Tử từng hứa hẹn cho ta. Bây giờ hai người đã kết hôn, đáng lẽ nên tìm quà tốt hơn mới đúng.”

Nàng làm như đang bảo vệ kẻ yếu thế là ta đây, nhưng thật ra nàng đang nói ta chỉ là người thay thế của nàng. Những thứ mà ta có là đồ mà nàng không cần đến.

Tiếc là ta không phải nhạc công, cũng không phải cô nương được chiều chuộng từ tấm bé, ta là người sống qua gió tanh mưa máu. Mấy câu đả kích không đau không ngứa này hoàn toàn không lọt nổi vào tai ta.

“Bổn cung lại thấy tất cả đều là vật ngoài thân, quan trọng nhất vẫn là người tặng lễ.”

Sắc mặt Phương Tri Hạ hơi tái đi: “Em dâu biết suy nghĩ vậy là tốt. Ta và Thái Tử quen biết nhau từ nhỏ, sau này nếu hắn dám khi dễ em dâu thì cứ nói, ta sẽ dạy dỗ hắn lại cho.”

Xem ra khoảng thời gian qua Trầm Xác đã nuôi dưỡng lòng kiêu căng, ngạo mạn của Phương Tri Hạ. Nàng có khả năng tùy tiện lựa chọn giữa hai đứa con trai của Hoàng Thượng, thế nên nàng cho rằng bản thân là con cưng của trời, ngay cả chuyện dạy dỗ Thái Tử cũng dám nói ra khỏi miệng.

Đương nhiên chuyện này cũng là do ta cố ý kích thích nàng. Mắt thấy những thứ quý giá từng thuộc về mình giờ đã nằm trong tay ta, cho dù là ai cũng sẽ thấy khó chịu trong lòng.

Kiêu căng thêm một chút nữa mới tốt.

Ta cười cảm ơn nàng: “Vậy sau này Vương phi phải thường xuyên đến Đông Cung đấy, chúng ta tâm sự với nhau cách làm Thái Tử vui lòng.”

Sau khi đạp thanh xong, vài ngày sau Phương Tri Hạ đã tới Đông Cung tìm ta. Nàng đứng trong cung ra lệnh làm cái này, cái kia mà ta không nói gì. Vậy là nàng càng cho rằng người nơi này đều nể mặt nàng.

Phương Tri Hạ thường xuyên ghé qua, Tề Vương cũng thỉnh thoảng xuất hiện.

Thừa dịp không người, hắn đưa cho ta một bao thuốc bột: “Giấu ở phòng bếp phụ, chờ người khác đến tìm thì chỉ dẫn bọn họ chỗ giấu."

Ta nhận lấy thuốc bột rồi giấu vào thư phòng Thái Tử. Hai ngày sau, trong cung truyền ra tin tức Hoàng Thượng ăn bánh hấp Đông Cung dâng lên rồi hôn mê bất tỉnh. Khi ta hay tin thì Cấm Vệ Quân đã tới Đông Cung rồi.

Bánh hấp không làm Hoàng Thượng mất mạng, nhưng điều tra ra độc dược ở Đông Cung thì tất nhiên Thái Tử không thoát được dính líu, đồng thời cũng khó lòng chứng minh là do Thái Tử làm.

Tề Vương muốn Hoàng Thượng phật lòng với Đông Cung. Hắn muốn làm ô uế hình tượng Thái Tử trong lòng Hoàng Thượng.

Ta và Thái Tử đi theo Cấm Vệ Quân, cùng nhau vào cung thưa chuyện. Khi Tề Vương nghe tin tìm được thuốc bột trong thư phòng Thái Tử thì tỏ ra kinh ngạc. Hoàng Thượng cũng nhanh chóng nhận ra có người vu oan Thái Tử.

Là ai làm thì đáp án quá rõ ràng.

Mấy ngày này chỉ có mỗi Tề Vương thường xuyên ghé thăm Đông Cung, còn có xung đột về lợi ích với Thái Tử.

“Thôi đi, có người muốn châm ngòi quan hệ phụ tử giữa trẫm và các con, ai cũng bị dọa sợ một phen.” Cuối cùng Hoàng Thượng quyết định không điều tra nữa, ngược lại còn ban thưởng không ít của quý an ủi Thái Tử.

Khi rời cung, ánh mắt Trầm Xác nhìn ta vô cùng xa lạ. Xa lạ đến mức hận không thể bóp chết ta cho xong.

Đêm đó Trầm Xác đến tìm ta.

“Điện hạ tìm Như Ý có việc?” Ta ngồi trên nóc nhà, nhìn hắn cười.

Đây là lần đầu tiên ta ngồi, còn hắn thì đứng.

“Tại sao nàng không làm theo lời ta nói.” Trầm Xác lạnh lùng hỏi.

Giọng điệu này rất giống năm nào đó ở thủy lao, hắn cứ hỏi đi hỏi lại lúc huấn luyện tinh thần cho ta: “Như Ý, tại sao nàng sợ rắn nước?”

Khi đó ta không muốn làm hắn thất vọng nên cắn răng nhẫn nhịn.

“Làm theo lời Điện hạ thì hại Thái Tử mất.” Ta cười nói.

Trầm Xác nghe vậy thì ngồi xổm xuống, sáp lại gần ta gặng hỏi: “Như Ý, nàng thay lòng đổi dạ à? Ta nói rồi mà, chỉ cần nàng phối hợp với ta kéo Thái Tử ngã ngựa, ta sẽ giúp nàng trở nên tôn quý, vinh quang, cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc.”

“Có tôn quý bằng Hoàng Hậu không?” Ta cười hỏi.

“Ở bên cạnh hắn thì ta có thể trở thành Hoàng Hậu. Ta là vợ cả được hắn cưới hỏi đàng hoàng, ngài có thể làm được như thế không?” Ta vẫn cười như cũ.

Giọng nói Trầm Xác bắt đầu nhẹ nhàng hơn: “Nhưng mà Như Ý à, nàng từng nói muốn ở bên cạnh ta bất chấp tất cả. Nàng cũng biết mà, mấy năm nay ta phải sống khó khăn thế nào, khi hắn có cha thương mẹ chiều thì ta cô đơn một mình ở đất phong.”

“Như Ý, ta chừa lại ngôi Hậu cho nàng, đợi đến khi mọi sự đã thành thì ta sẽ bỏ Phương Tri Hạ.”

Ta chưa bao giờ thấy Trầm Xác hèn mọn như thế này bao giờ. Ta biết mấy năm nay hắn sống rất vất vả, cộng thêm lòng thù hận nên hắn càng trở nên lạnh lùng, xa cách.

Nhưng có liên quan gì đến ta đâu.

“Điện hạ thật sự không cần Phương Tri Hạ?” Ta hỏi ngược lại hắn.

Ta không tin hắn.

Phương Tri Hạ ở cạnh hắn ngày nào là ngày đó Thái Tử được nhắc nhở rằng “cô nương ngươi thích đang ở bên cạnh người khác”. Hắn xem Phương Tri Hạ như chiến lợi phẩm, có nàng ở bên thì y như biểu dương bản thân hắn đang trên cơ Thái Tử, huống chi nàng còn có một người cha nắm binh quyền trong tay.

Nghĩ vậy, ta càng cảm thấy Trầm Xác ghê tởm.

“Nếu không có việc gì thì mời Điện hạ quay về. Đêm khuya lén gặp mặt em dâu không hợp lẽ thường đâu. Đừng để người ta thấy được còn tưởng Điện hạ học đòi làm Thái Tử, hắn gần gũi người nào thì Điện hạ đi cướp người đó về.”

Ta biết nhược điểm của Trầm Xác. Ta cố ý chọc giận hắn, khích hắn duỗi tay bóp cổ ta: “Như Ý, nàng dám phản bội bổn vương? Nàng biết bổn vương đã ủ mưu bao nhiêu năm rồi không?”

Ta miễn cưỡng cười nói: “Điện hạ nên sớm hiểu ra lòng người không đáng tin cậy một chút nào, gửi gắm hy vọng vào biến số như thế thì Điện hạ ngu ngốc quá chừng. Chỉ có nhiêu đó mà dám mơ tưởng tranh ngôi vị Hoàng Đế với Thái Tử sao?”

Tay Trầm Xác càng lúc càng siết chặt, dùng hết sức khống chế ta lại.

Mãi đến khi hắn siết sắp tắt thở rồi ta mới cố gắng đá văng hai miếng mái ngói, nỗ lực kêu lên: “Cứu, cứu mạng...”

Rất nhanh, toàn bộ đèn trong sân sáng lên, nha hoàn bà vú đồng loạt tỉnh lại, có người gọi thị vệ, có người thì đi mời Thái Tử đến.

Trầm Xác hết cách, chỉ có thể rời đi trong lo sợ.

Ta cố gắng canh góc té xuống mái nhà. Nha hoàn, bà vú hoảng loạn kêu to, cùng nhau đỡ ta vào trong.

“Bổn cung không sao, có người, có người muốn hại Điện hạ...” Nói xong, ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Khi ta tỉnh lại thì Tiêu Tấn Thần đang canh giữ trước giường: “Như Ý, cô làm ngươi chịu khổ rồi.”

Theo Tiêu Tấn Thần phân tích là có người muốn ám sát hắn. Người này không ngờ là tối hôm qua Thái Tử không ngủ lại ở chỗ Thái Tử Phi, thế nên đành phải bắt Thái Tử Phi đi uy hiếp Thái Tử.

“Nếu hôm qua cô ở chỗ này thì ngươi đã không gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.” Tiêu Tấn Thần nhìn vệt đỏ chưa tan đi trên cổ ta, giọng điệu ngập tràn hối lỗi.

Ta cười nói lời an ủi hắn: “Lúc trước lúc đi chơi xuân, Tề Vương Phi nói với thần thiếp là con gái đã gả chồng thì phải theo chồng. Bây giờ thần thiếp gánh vác vị trí Thái Tử Phi, giúp Điện hạ chặn cơn sóng dữ một lần là chuyện nên làm.”

Tất nhiên là Tiêu Tấn Thần nghĩ Tề Vương phủ phái sát thủ đến. Nhờ việc này mà hắn càng hận Tề Vương phủ hơn. Còn lời mà ta nói ắt sẽ làm hắn xem Phương Tri Hạ và Tề Vương là một thể, tình cảm đối với nàng ta cũng dần phai nhạt.

Cô nương đó làm hắn ruột gan cồn cào cả ngày, thế mà người ta không chỉ ngó lơ tấm lòng của hắn, ngược lại còn bàn luận với phu quân nàng làm thế nào để dồn hắn vào chỗ chết.

Cho dù là ai đi nữa cũng sẽ từ yêu biến thành hận.

Chỉ cần hắn không còn nặng lòng với Phương Tri Hạ như xưa, đó là cơ hội để ta nước chảy đá mòn.