Hoa Trường Hận

Chương 6



Vào ngày tổ chức tiệc Đoan Ngọ trong cung, tâm trạng Tiêu Tấn Thần rất tốt vì ta có hứng ăn thêm một miếng bánh tôm. Vậy là hắn cứ liên tục gắp đồ ăn cho ta.

Ta nhìn thấy Phương Tri Hạ ở đối diện rõ ràng không vui một chút nào. Có lẽ nàng ta muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Tấn Thần nên cẩn thận săn sóc Trầm Xác, thường xuyên gắp đồ ăn cho hắn xong thì quay qua nhìn Tiêu Tấn Thần. Hai người họ châu đầu ghé tai, cười đến độ hoa lá đu đưa, tỏ ra cực kỳ ân ái.

Như nàng ta hằng mong đợi, Tiêu Tấn Thần chú ý đến nàng ta rồi.

“Như Ý, cô ngu dại quá nên mới giữ suy nghĩ mong nàng ấy quay về. Dù nàng quay về thì đã sao, trái tim thuộc về người khác rồi thì không thể nghiêm túc liếc mắt nhìn đến cô nữa.” Tiêu Tấn Thần cụp mắt, nhỏ giọng nói.

Ta thở dài, giơ tay nhẹ nhàng để lên mu bàn tay hắn: “Tương tư đơn phương vốn là con đường lẻ loi không nhận được hồi đáp.”

Đêm đó khi quay về Đông Cung, Tiêu Tấn Thần không nhắc đến Phương Tri Hạ nữa: “Như Ý, cô phát hiện ra khi ở bên cạnh nàng rất tự do và vui vẻ. Mấy ngày nay cô chỉ quan tâm đến nàng, chú ý xem nàng có ăn cơm đàng hoàng, có ngủ tròn giấc hoặc là Đông Cung có canh phòng nghiêm ngặt...”

“Cô nhận ra bản thân không thích nàng ấy đến thế. Như Ý, trước đây cô để nàng chịu thiệt, sau này liệu nàng có bằng lòng ở bên cạnh cô mãi hay không?” Tiêu Tấn Thần nắm tay ta khẽ hỏi.

Ta cười gật đầu: “Ta bằng lòng. Ngay từ lúc ban đầu Như Ý đã nói rồi mà, ta cam tâm tình nguyện gả đến đây. Ta biết con đường tranh ngôi Vua không dễ đi, nhưng ta bằng lòng sánh vai cùng Điện hạ.”

Tiêu Tấn Thần ôm ta thật chặt. Mặt chúng ta dán vào nhau, dường như hắn đang rơi nước mắt.

“Như Ý, Như Ý của cô, giá nào cô cũng không phụ lòng nàng.”

Gả vào Đông Cung được nửa năm, cuối cùng ta và Tiêu Tấn Thần cũng động phòng.

Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Đông Chung, ta chẳng màng đến chuyện Tiêu Tấn Thần có thật lòng với ta hay không. Ta chỉ biết rõ một điều chính là ta muốn vị trí Hoàng Hậu.

Ta khao khát quyền lực và phú quý. Ta chẳng lòng nào theo đuổi sự thanh cao không màng danh lợi, ta chỉ là một người tục tằng, thích tiền và yêu quyền thế thôi.

Còn gì tuyệt vời hơn ngày tháng giàu sang vô hạn.

Ta sống thực tế lắm, đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu, có thể hoàn thành ước nguyện trong lòng, để bản thân hưởng thụ cho thỏa mới là điều quan trọng.

...

Từng là mật thám Tề Vương tin tưởng nhất, ta nắm rõ phe phái của hắn ở Kinh Thành như lòng bàn tay. Ta làm giả chữ viết của người khác, đưa tin tức sai lệch cho một mật thám để dẫn dụ hắn đến Đông Cung ám sát.

Lần này Đông Cung chuẩn bị sẵn sàng, sau khi bắt được mật thám thì đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.

Tiêu Tấn Thần thuận thế bẩm báo chuyện lúc trước ta suýt nữa đã bị bắt đi. Hoàng Thượng nổi cơn giận dữ, cho mời Tề Vương vào cung.

Trầm Xác thấy ta thì mắt đầy uy hiếp nhưng ta không sợ. Hắn không dám vạch trần thân phận thật của ta trước mặt Hoàng Thượng, thế thì có khác gì nói với ngài là hắn có âm mưu ép Vua nhường ngôi từ lâu. Đương nhiên là hắn càng sợ mật thám bị bắt kia tiết lộ thân phận của ta cùng kế hoạch của hắn hơn.

Hắn tuyệt đối không thể để người này được sống.

“Nói không chừng người này được Đông Cung mua chuộc để hãm hại bổn vương. Bổn vương chưa từng gặp qua người này.”

Không đợi mật thám biện hộ, Trầm Xác rút bội đao của một thị vệ đứng gần đó, một nhát chém chết mật thám: “Hạng người bẩn thỉu như ngươi cũng dám cắn càn bổn vương ngay trên đại điện.”

Ra tay xong, hắn lập tức quỳ xuống đất dập đầu nhận tội với Hoàng Thượng rằng: “Nhi thần nhất thời gấp gáp nên giết người, nhi thần làm phụ hoàng sợ hãi.”

Hoàng Thượng tức giận không hề nhẹ, Tề Vương rõ ràng muốn bịt miệng mật thám kia.

“Trẫm còn sống! Trẫm còn đứng ở đây này, ngươi dám coi khinh trẫm sao?” Hoàng Thượng giận run người, chỉ vào mặt Trầm Xác mắng: “Là do trẫm nuông chiều ngươi, cho ngươi về Kinh để ngươi cảm thấy bản thân có khả năng một tay che kín triều đình à? Ngươi còn không xem trẫm ra gì. Sớm biết thế thì trẫm để ngươi canh giữ ở đất Tề cả đời, không được về Kinh cho xong.”

Hoàng Thượng khó thở, câu nào câu nấy đều chọc vào tâm tư Trầm Xác.

Hắn quỳ dưới đất, ngẩng đầu hỏi lại Hoàng Thượng: “Phụ hoàng nói ngài nuông chiều nhi thần? Ý là nói mẫu phi sớm qua đời, nhi thần một mình sống ở đất Tề hơn mười năm như thế là nuông chiều sao? Phụ hoàng, có ngày nào trong lòng ngài nghĩ đến nhi thần chưa, hay là trong lòng ngài chỉ có Tiêu Tấn Thần, ngài thậm chí còn không muốn nhi thần mang cùng một họ.”

“Nhi thần không muốn mười tuổi đã bị đuổi đến đất phong còn phải mang họ khác. Nhi thần chưa bao giờ thấy có Trưởng Hoàng tử nào được nuông chiều theo cách ấy. Trong mắt ngài thì nhi thần chỉ là quân cờ lót đường cho Tiêu Tấn Thần thôi. Ngài gọi nhi thần về Kinh chẳng qua là tỏ vẻ ngoài mặt khống chế Thái Tử, bên trong lại muốn dẹp loạn nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu làm ra chuyện dối trên nạt dưới.”

“Dựa vào đâu chứ? Đều là con trai của ngài, dựa vào đâu hắn có thể sống thoải mái đến thế, còn ta lại đơn độc một mình. Ta quyết tâm tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế này với hắn, ta muốn cho ngài nhìn thử xem ai mới là người xứng đáng ngồi lên ngai vàng!”

Trầm Xác bày tỏ mà nước mắt dâng trào.

Ta vẫn luôn biết hắn sống khổ nên từng thật lòng muốn giúp hắn. Nhưng khổ sở và đáng thương của hắn không nên là lý do hắn ra tay giết hại mẹ ta.

Ta không thể nào tha thứ được.

Hoàng Thượng nghe Tề Vương chất vấn liên hồi thì tức giận nói không nên lời, cứng đờ người lảo đảo về phía sau. Hoàng Thượng đổ bệnh một lần là nằm liệt giường suốt mười ngày liền.

Tiêu Tấn Thần vừa trông coi việc nước vừa hầu hạ bệnh tình cho Hoàng Thượng, ngày nào cũng vội vã không buồn ăn uống, nhưng đêm nào cũng quay về Đông Cung dỗ ta ngủ.

Hắn ôm ta nói trước khi đi ngủ: “Đợi phụ hoàng khỏi bệnh, cô sẽ cầu xin ngài tha thứ cho Tề Vương. Mấy năm nay hắn sống không dễ dàng, tuy cô không cố ý nhưng đúng là vì cô nên hắn mới chịu nhiều khổ sở. Sau này nếu có thể giải tỏa khúc mắc, anh em chúng ta hoàn thuận sống chung là tốt nhất.”

Ta biết hắn lương thiện, nhưng mà Trầm Xác không nghĩ giống hắn đâu. Dựa theo kế hoạch ban đầu, cách ép Vua nhường ngôi là thiết kế bẫy làm Thái Tử liên tục chọc giận Hoàng Thượng đến đổ bệnh. Khi đó Trầm Xác sẽ lấy danh nghĩa dẫn binh cứu viện rồi soán ngôi Vua.

Bây giờ có ta nhúng tay vào nên thế cục đổi thay, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài ra tay trước thời hạn.

Sau giờ ngọ (11-13h), Nam Dương Hầu đưa tin tới báo cho ta hay là Tề Vương đã bàn chuyện ép vua nhường ngôi với ông ta.

“Điện hạ tốt bụng suy nghĩ cẩn trọng, nhưng chắc gì Tề Vương đã chịu buông bỏ khúc mắc.” Ta vỗ lưng hắn an ủi.

“Nếu Điện hạ tin tưởng, Như Ý sẽ đến Tề Vương phủ tìm Vương Phi thương lượng việc này. Vương Phi mà chịu khuyên nhủ Tề Vương thì có lẽ hữu hiệu hơn người khác nhiều.”

Tiêu Tấn Thần hơi do dự: “Nàng đi thì nguy hiểm quá...”

“Điện hạ yên tâm, Như Ý sẽ dẫn hộ vệ theo, hơn nữa chỉ khi nào thần thiếp đích thân đến đó mới có thể chứng minh cho Tề Vương thấy lòng thành của Điện hạ.”

Cuối cùng Tiêu Tấn Thần cũng đồng ý để ta đi, nhưng hắn âm thầm phái rất nhiều hộ vệ theo bảo vệ ta. Hắn cứ dặn dò mãi: “Tình huống không thích hợp thì lập tức lấy kim bài ra, bọn họ không dám làm nàng bị thương đâu.”

Ta cười thầm trong lòng, Hoàng Đế hắn còn dám giết thì làm sao sợ hãi kim bài cho được. Nhưng ta vẫn giữ nụ cười trên môi, nói: “Dạ vâng.”

Trước khi đến Tề Vương phủ, ta kín đáo bảo Nam Dương Hầu đưa Tề Vương ra ngoài. Mục tiêu của ta là Phương Tri Hạ.

Nàng quắc mắt nhìn ta: “Ngươi tới đây làm gì? Thấy Vương gia nhà ta thất thế nên muốn giễu cợt ta sao?”

Ta ra hiệu cho nàng để người hầu lui xuống: “Ta vô tình biết được chút tin tức nên đặc biệt tới đây nói cho hay. Tề Vương có lòng muốn tranh ngôi vị Hoàng Đế với Thái Tử nên mới cướp đoạt người trong lòng hắn đi. Nếu Tề Vương thật sự có tình thì làm sao để Vương Phi bị gãy chân để lại di chứng được?”

Nói xong lời cần nói, ta lập tức rời khỏi Tề Vương phủ.

Phương Tri Hạ coi trọng tình yêu, nhất định không thể chịu đựng việc bản thân đã gửi gắm sai người. Đợi ta đi rồi, Phương Tri Hạ lập tức quay về Hầu phủ, tận mắt thấy Tề Vương thuyết phục Nam Dương Hầu dấy binh tạo phản.

Tề Vương rời đi, Phương Tri Hạ khóc một trận thì hiểu ra chỉ có bản thân tự cho mình là con cưng của trời, sự thật thì nàng ta chỉ là một quân cờ mà thôi.

Phương Tri Hạ là kiểu người có thù tất báo, biết bị Trầm Xác lợi dụng rồi thì nàng ta nhất định phải phá hư chuyện tốt của hắn cho bằng được.