Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 10: Thì Thầm



Mọi người thay quần áo sạch, cùng chia nhau một ít rượu, uống rượu giúp cơ thể có chút ấm áp, chân tay lạnh cứng dần dần cũng dễ chịu hơn. Bộ Tiểu Ngạn tìm trong hòm thuốc một ít thuốc hạ sốt để Tân uống, nhưng khi nàng đến trước mặt cô bé bị thương nặng thì chân tay luống cuống vô cùng, căn bản không biết nên làm sao mới tốt.

Tài xế nói lúc nãy bọn họ có đi dò xét địa hình một lúc, hiện tại họ đang ở dưới chân núi, dù núi này không tính là cao, thế nhưng ngày mưa đường rất trơn, độ dốc cao, rất khó để tự leo lên. Hơn nữa mưa càng lúc càng lớn, muốn nhóm lửa để sưởi ấm cũng không có gỗ khô để đốt, có thể nói điều kiện rất bất lợi.

Tài xế nói: "Tôi rất quen đường đi, đường xá thì xấu, vì thế khi xe chạy ngang đây phải đi chậm. Chúng ta có thể chú ý xem có xe chạy qua hay không, để nhờ giúp đỡ. Có điều trong hoàn cảnh này, khả năng không cao lắm. Chúng ta có thể đi về phía Bắc, đại khái khoảng nửa giờ đi bộ sẽ có một nhà máy điện cũ. Buổi tối vẫn có người trực ở nhà máy, nên có thể đi tới đó để nhờ giúp đỡ."

"Đi 30 phút?" - Tân nghi ngờ: "Ông cảm thấy với thể lực của chúng ta lúc này, ngoài trời còn mưa to thì có thể đi nổi 30 phút sao? Ông xem cái người gãy cả hai chân kia kìa, làm sao đưa cô nhóc tới được đó."

Đồng Hâm và Bộ Tiểu Ngạn đồng thời lên tiếng: "Em/tôi sẽ cõng bạn ấy/em ấy!" - Hai người nhìn nhau, Bộ Tiểu Ngạn lúng túng cúi đầu.

Tân có chút khó chịu liếc nhìn Đồng Hâm, đáng tiếc người ta không thèm nhìn nàng. Vì thế sự khinh thường của Tân cũng như lấy đá ném xuống biển vậy.

Đồng Hâm nói tiếp: "Bởi vì Cao Khiết bị thương nặng, nên chúng ta phải nhanh chóng để bạn ấy được điều trị...." - Cao Khiết chính là nữ sinh bị gãy chân: "Em không muốn......không muốn lại nhìn thấy có người chết......." - Dáng vẻ chết thảm của Mã Lâm vẫn còn in trong đầu của Đồng Hâm. Chỉ cần cậu nhớ lại, thì nét mặt chết không nhắm mắt của Mã Lâm sẽ xuất hiện trong đầu cậu, làm cậu cảm giác như đang ở trong một cơn ác mộng không thể nào thoát khỏi. Đau buồn và sợ hãi.

Lời nói của Đồng Hâm làm Bộ Tiểu Ngạn có chút muốn khóc, mũi chua xót, xem ra nơi này chỉ có nàng hiểu rõ nhất tâm trạng của Đồng Hâm. "Không muốn lại nhìn thấy có người chết", cũng là nguyện vọng của nàng, nhưng nàng chỉ đành đưa tiễn lần lượt những người quan trọng của mình. Cô bé tên Mã Lâm chỉ vì muốn giúp một kẻ qua đường là nàng, chỉ vì một chút lòng tốt giúp đỡ người đang chán nản là nàng, nhưng bây giờ thì mất mạng tại nơi đây. Thi thể của cô bé vẫn còn nằm nơi đó, bị cơn mưa vùi dập không thương tiếc....

Nếu như nói nàng không phải là người bị nguyền rủa, vậy tại sao nhiều người lại chết vì nàng?Cảm giác mất mát sâu sắc làm Bộ Tiểu Ngạn cuộn người lại, cằm đặt lên đầu gối, mái tóc chưa khô che đi khuôn mặt nàng. Nàng vừa trở nên dũng cảm, nhưng tâm lý không vững, chỉ một câu nói hay một suy nghĩ cũng sẽ khiến tâm trạng nàng lung lay.

Liệu năm người cuối cùng còn sống sót sau vụ tai nạn có chết không? Có phải nàng nên tránh xa bọn họ không?

"Được, nếu mọi người đều tán thành, vậy chúng ta nhanh chóng đi về phía bắc thôi."

Thế là, một nhóm 6 người che ô, dìu dắt nhau ở trong mưa, đi về phía nhà máy phát điện cũ.

Đồng Hâm, Cố Gia Minh và tài xế thay phiên nhau cõng Cao Khiết bị thương nặng không đi được, Bộ Tiểu Ngạn thì đỡ Tân bị thương ở chân, họ khó khăn cất bước trong mưa. Trong đêm tối không nhìn rõ đường, trời mưa nên mặt đất vô cùng trơn trợt, rất dễ té. Vì thế bọn họ chỉ đành bước thật chậm.

Tân cao hơn Bộ Tiểu Ngạn nửa cái đầu, cân nặng cũng hơn, thêm vào đang bị thương. Đi chừng được 15 phút, Tân cảm thấy thể lực đã đến giới hạn.

"Để tự tôi đi...." - Tân nói.

"Không sao." - Bộ Tiểu Ngạn từ chối.

"Cũng mệt sắp chết, còn cậy mạnh cái gì."

"......" - Bộ Tiểu Ngạn không trả lời, nhưng vẫn cố chấp một tay dìu Tân, một tay cầm ô, không nói một lời.

Này, có nên nói thế nào với cô gái điên này đây? Bướng bỉnh, cố chấp, nhưng...cũng là một người tốt...

Tân quyết định cùng cô nói chuyện, để phân tán sự chú ý. Như vậy có thể giúp chống đỡ đến cuối cùng.

"Trước đó cô nói tránh xa cô ra một chút, nếu không sẽ chết. Là có ý gì?"

"......"

"Này, đừng có im. Cô không cảm thấy lúc này nói chuyện là một cách giết thời gian sao?"

Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn mỏng đến không thể mỏng hơn: "Không phải cô cũng nhìn thấy sao, đây chính là kết quả."

"Hả?"

"Tôi là nguyên nhân gây ra tai nạn này. Bất luận tôi đi đến đâu, người bên cạnh là ai, những tai nạn và cái chết sẽ lần lượt kéo đến."

Tân cười: "Nghe có vẻ là một câu truyện rất thú vị, tiếp tục."

Bộ Tiểu Ngạn trừng cô: "Đây không phải câu truyện, đây là sự thật. Cô nhìn đi, tôi vừa mới lên xe thì họ đã xảy ra tai nạn, xe hư người chết, tất cả đều tại tôi."

Tân thu lại nụ cười đùa giỡn, nghiêm túc nhìn Bộ Tiểu Ngạn.

"Mẹ tôi mất vì sinh khó, sau đó ba mất vì tai nạn máy bay, sau đó là bà nội với bạn thân của tôi........ Có lẽ..... ngay từ lúc đầu tôi không nên đến thế giới này."

"Cắt, nói cái gì thế."

"Không phải cô đã tận mắt thấy sao? Những cái xác kia chứng minh tất cả những thứ này không phải giả."

Tân thờ ơ gãi đầu.

"Cô không sợ sao? Một khi tới gần tôi chẳng khác nào đến gần cái chết, cô không sợ một giây sau cô cũng sẽ chết sao?"

"Không sợ, bởi vì tôi không tin."

"Cô....."

Tân vỗ nhẹ mặt Bộ Tiểu Ngạn, nói vào tai cô: "Tôi không có bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào, cũng không tin bất cứ người nào, tôi chỉ tin chính mình." - Tân có chút lạnh lùng, cũng có chút kiêu ngạo. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn biết đây là một lời an ủi, Tân nói như vậy, chỉ là không muốn cô thấy áy náy.

"Hơn nữa, gia đình và bạn cô đều chết, cô cũng là người bị hại."

"......."

"Cô cảm thấy họ chết là do cô, xem ra đã nghe không ít lời đàm tiếu. Nhưng nếu cô suy nghĩ lại, cô cũng đau khổ không thua gì ai, không phải sao? Tôi chưa bao giờ tin những thứ thần ma quỷ quái, có một số việc xảy ra chỉ là trùng hợp. Bất quá, cái sự trùng hợp đó lại dính đến cô mà thôi. Không ai có thể chỉ trích cô, kể cả bản thân cô."

Tân cứ thì thầm vào tai Bộ Tiểu Ngạn rất lâu, làm cho lỗ tai nàng đỏ chót. Bộ Tiểu Ngạn thấy mặt nóng lên, vội vàng quay đi.

"....Cám ơn cô."

Tuy rằng mưa rất lớn, thế nhưng lời nói cảm ơn nhỏ nhẹ của Bộ Tiểu Ngạn, Tân vẫn nghe được.

"Aha....nếu có thể hút thuốc thì tốt rồi......" - Tân cũng không biết tại sao lại ngượng, chuyển đề tài.