Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 7: Lệch khỏi quỹ đạo



Mưa vẫn cứ rơi, có xu hướng càng nặng hạt, đêm càng tối trời càng lạnh. Thế nhưng so với đêm lạnh giá, thì sự nhiệt tình của các đứa trẻ sắp tốt nghiệp vẫn tăng cao. Tụm năm tụm ba đánh bài, nói chuyện, học cùng nhau ba năm, có cảm giác rất khó xa rời.

Xe dừng ở một cây xăng, tài xế đưa mọi người đi vệ sinh. Đồng Hâm rất chu đáo giúp Mã Lâm mở ô, hai người đều đỏ mặt kề sát nhau, làm bạn học huýt gió không ngừng.

Họ đã trở về, nhưng tài xế vẫn chưa về.

"Này, Mã Lâm, đi xem thử chú của cậu."

"Cậu có bị bệnh không! Đó là nhà vệ sinh nam, Mã Lâm sao vào được?"

Đồng Hâm vẫy tay với đám con trai: "Đi, té ra chỗ khác!"

Bộ Tiểu Ngạn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, yên lặng nhìn ra cửa sổ, thấy tài xế che ô từ trạm xăng đi ra, liền quay đầu. Nàng đang mặc cái áo khoác lớn mà Mã Lâm đưa, cúi thấp đầu, không biết có phải đã ngủ thiếp đi.

Xe lại lần nữa khởi động, lần nữa hòa vào màn đêm lạnh giá.

Tân uống ly nước nóng mà Đồng Hâm đưa, thỉnh thoảng liếc trộm Bộ Tiểu Ngạn, cuối cùng thẳng thắn đi xuống ngồi cạnh nàng.

Khi Tân ngồi xuống, Bộ Tiểu Ngạn liền muốn đứng dậy rời đi. Tân thẳng thắn úp người vào cái dựa lưng của ghế trước mặt, chặn đường cô.

"Sao lầm lì vậy?" - Tân ngẩng đầu nhìn Bộ Tiểu Ngạn có khuôn mặt trắng bệch: "Có tâm sự? Vậy cứ nói ra là được rồi."

"...." - Bộ Tiểu Ngạn không nói gì. Nàng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với người khác nữa, nhưng không hiểu tại sao cô gái kì lạ này cứ muốn làm phiền, khiến nàng không biết phải làm gì.

"Đừng có vô tình như vậy chứ, vì muốn làm quen với cô nên tôi mới lên xe." - Tân nở nụ cười có chút tùy tiện, đầy ẩn ý dụ dỗ, khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm Bộ Tiểu Ngạn.

"Vì tôi?" - Bộ Tiểu Ngạn dùng giọng nói run rẩy hỏi, nhưng trước sau như một vẫn mềm mại như thế, làm trong lòng Tân thấy có lời ---- thì ra giọng nói của cô ấy êm tai như vậy.

"Phải, thấy cô lên xe, nên tôi cũng lên." - Những năm tháng sống ở nước ngoài, Tân bị nhiễm cái cách sống của người bên đó. Tất cả hành động đều hướng ngoại, tính mục đích cũng cao hơn. Yêu thích chính là yêu thích thôi, sẽ không vì do dự mà không dám tấn công. Nhưng nàng có nghĩ cũng không nghĩ tới, bởi vì câu nói không che giấu này của nàng, làm Bộ Tiểu Ngạn cao giọng:

"Vì tôi? Sao lại là tôi? Nếu cô chết, thì cũng không liên quan đến tôi."

Một câu này làm mọi người đều dừng hoạt động trong tay, quay đầu nhìn nàng. Có người nhỏ giọng nói: "Chị ta có phải bị bệnh không." - Đồng Hâm lấy cùi chỏ đụng vào người vừa nói, người đó "a" một cái, dưới ánh mắt trách móc của mọi người tiếp tục chơi bài.

Tân có chút lúng túng cảm thấy rất khó hiểu, nàng chỉ muốn đến gần thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như thế không? Thấy Bộ Tiểu Ngạn cả người run rẩy, siết chặt tay đến mức đốt ngón tay đều trắng bệch, điều này làm cho Tân cảm thấy xem thường.

"OK, lỗi của tôi." - Tân giơ hai tay lên, bộ dáng không thể làm gì đi tới cạnh tài xế: "Này, chú, chúng ta đang đi đâu vậy?" - Tân cảm thấy hôm nay đúng là không gặp may. Đáng ra hôm qua nàng phải xem khí tượng, sớm biết hôm nay ra ngoài sẽ xui xẻo, muốn làm quen thì đụng nhầm một người bị thần kinh, nói ra sẽ bị người ta cười chết. Vì cô gái bị thần kinh đó mà lên cái xe này, lại còn là nửa đêm không biết đang đi đâu....Aiz! Muốn trách thì trách bản thân, ai bảo vì mê gái làm mờ hai mắt?

Thấy tài xế rất lâu không trả lời, Tân càng khó chịu, muốn trực tiếp nhảy khỏi xe. Nhưng nhìn ra cửa sổ một vùng hoang vắng, dường như đã ra khỏi thành phố.

Đây là đang đi đâu? Tân cau mày, tại sao lại đi tới nơi này? Chuyến đi tốt nghiệp lại muốn vượt núi băng đèo? Tân đang bị mơ hồ, đột nhiên phát hiện xe càng lúc càng chệt khỏi đường lớn, nhìn như sắp đâm vào cái cây to ven đường.

"Này!!" - Tân đột nhiên giật mình quay đầu nhìn tài xế, phát hiện ông như đang ngủ gục. Trong lòng Tân điên cuồng chửi bậy, vội vàng muốn nắm lấy cái vôlăng, nhưng thân xe đã rung lắc dữ. Tân không có cái gì để dựa vào, cũng không nắm được thứ gì, lập tức té ra ngoài.

Chiếc xe bus sượt qua thân cây, bị mất khống chế, lao thẳng xuống con dốc ở lề đường. Trong xe hỗn loạn, tiếng thét sợ hãi, tiếng hành lý với cơ thể va vào nhau tạo thành âm thanh giống như ngày tận thế. Hay là trước khi cơ thể tử vong, thì trái tim sẽ sợ chết trước tiên.

Xe bus chấn động dữ dội, chấn động đến mức cả cái xe dường như muốn tách ra vậy, tốc độ lao xuống càng lúc càng nhanh, rất nhiều người dưới lực tác động cực lớn văng ra sau đuôi xe, đập vào cửa xe, cổ bị gãy, chết tại chỗ. Đồng Hâm đè thấp cơ thể, dùng hết sức ôm chặt lưng ghế, hét lên: "Mã Lâm! Mã Lâm!" - Nhưng đáp lại chỉ có tiếng gào khóc ầm ĩ, xuyên thấu tâm can.

Cơ bản không biết những tiếng hét hoảng sợ kia là ai phát ra, cũng không biết Mã Lâm ở nơi nào....

Lập tức trời đất quay cuồng, toàn bộ cửa xe bị vỡ nát, xe trượt được vài mét, cuối cùng cũng ngừng lại.

"Cứu.....cứu tôi....."

"Đau quá....đau quá...."

"Mẹ.....hu...hu...hu...."

Tiếng rên rỉ, tiếng khóc vang lên trong đêm mưa đen kịt, yếu ớt giống như tiếng thì thầm của hồn ma đòi mạng.

Tân đầu óc choáng váng mở mắt ra, thấy thủy tinh vỡ văng lên đầy người, xương sườn đau nhức, trên người còn bị hai cái vali to đùng đè lên.

"......" - Tân thật sự muốn chửi ầm lên, vừa hơi động thì xương sườn bị gãy làm nàng đau muốn chảy nước mắt. Nàng dùng toàn lực đẩy cái đống hành lý trên người ra, đi chuyển một chút thì thấy một chân vẫn đang bị kẹp giữa ghế sập, nàng muốn rút chân ra, nhưng chỉ cần hơi dùng sức là cảm thấy đau xót cả ruột gan. Tân lúc này xem như vẫn khá tỉnh táo, nàng liền tìm điện thoại di động muốn gọi cầu cứu, nhưng sờ vào túi quần thì điện thoại không có ở đó! Chắc lúc nãy bị xóc nảy nên đã rơi mất.....

Hôm nay là ngày gì? Sao có thể thê thảm đến mức này?

Tân nhìn xung quanh chỉ thấy một đống hỗn độn, không khí ấm áp ban nãy đã trở thành một cảnh gào khóc thảm thiết như phim kinh dị. Mưa vẫn rơi tí tách xuống những đống sắt vụn, Tân cảm thấy máu như sắp ngừng chảy, nhiệt độ cơ thể giảm xuống.

"Không lẽ....mình lại chết ở đây?" - Tân giơ tay che trán, có chút buồn ngủ rồi....

Ngay khi Tân đang nửa tỉnh nửa mê, thì cảm giác nửa thân trên bị nhấc lên, hai cái tát bất ngờ đập vào mặt, làm cho nàng tỉnh táo.

"Tỉnh, đừng ngủ!"

Tân bị ăn hai cái tát thật mạnh, khiến trong mắt toàn là sao. Thấy cái người tát nàng chính là cô gái bị thần kinh Bộ Tiểu Ngạn, không nhịn được hét lên: "Damn! Tôi không chết thì cũng bị cô đánh chết....khụ khụ...." - Hét hơi quá nên Tân ho dữ dội.

"Cô đừng động, tôi kéo cô ra." - Bộ Tiểu Ngạn dùng sức kéo cái chân của Tân đang bị kẹt dưới ghế, nhưng dùng hết sức rất lâu cũng không có động tĩnh gì.

"Đừng phí sức, gọi điện cầu cứu đi...."

Bộ Tiểu Ngạn lấy điện thoại ra, phát hiện điên thoại bị vào nước, không thể mở máy.

"Trời hại mà....." - Tân lại lần nữa nãn chí, nằm vật ra.

Bộ Tiểu Ngạn kinh hoàng, cả người run rẩy không ngừng. Mưa vẫn liên tục đập vào cơ thể nàng, như muốn nhấn chìm toàn bộ cơ thể nàng. Nỗi sợ bao trùm cả người nàng, giây tiếp theo nàng có thể sẽ gục ngã.

"Quả nhiên tôi là........Quả nhiên không nên tồn tại ở trên đời....." - Nước mắt hòa lẫn vào mưa cùng rơi xuống, đất trời tối đen.