Hoa Viên Phương Bắc

Chương 113: Một ngàn quyển sách



Tiếng ho khan giả cứ kéo dài mãi nghe cũng có phần xót xa, không khéo là thành ho thật, sư phụ còn là người lớn tuổi càng dễ ảnh hưởng tới phổi, chúng ta vẫn nên nhường nhịn một bước.

"Khụ... khụ..."

"Tổ phụ..."

Khương Hựu Thạc ngồi bên cạnh chưa ngưng được cơn ho kia của sư phụ.

Còn phụ thân mắt nhắm mắt mở ra hiệu bảo ta nói chuyện với sư phụ một tiếng, ta đành gật đầu nghe lời, rót một tách trà mang đến, dịu giọng.

"Sư phụ dùng trà ạ!"

"Ta không uống, để ta ho cho bõ tức đi!"

Nghe qua cách trả lời liền biết sư phụ trong người đang bực, nhưng người cũng đã thả tay Khương Hựu Thạc ra. Ta chớp thấy một hai dấu bầm đo đỏ ẩn hiện, mà là người thì không thể không biết đau.

Ây da, sư phụ ta không phải yêu quý hắn lắm sao!

Khi ta ngẩng lên, hắn nhìn ta, hình như là đang cười khổ, ta cũng tự biết phận mình hiện tại không khá hơn là bao.

"Sư phụ, người đừng giận con và Khương Tướng quân nữa..."

"Con nghe ta, hai đứa cho nhau thêm một cơ hội nữa, ha?"

"..."

Sư phụ dời hòn đá áp lực từ Khương Hựu Thạc sang ta, rõ ràng muốn làm một chút công tác tư tưởng.

Ta cúi đầu không đáp vội.

Trước nay hôn sự đều do bậc trưởng bối định đoạt, vãn bối bề dưới nào có chuyện nói không là không. Ta và hắn phải được mọi người ở đây ưu ái nhiều bao nhiêu mới hỏi qua ý kiến thế này.

Ta nhìn xuống dưới đất.

Sư phụ chắc chắn không chịu bỏ cuộc, chúng ta làm sao có thể nói mấy lời khiến người phiền lòng thêm nữa.

Cho nên bây giờ đôi bên cùng cực kỳ khó xử.

Chỉ có... mỗi phụ thân ta an an ổn ổn mà yên vị tại chỗ sau khi đẩy ta qua đây, khoan thai ngồi trông rất thư giãn.

"Tổ phụ, người đừng làm khó hai đứa nữa!"

Thanh Tiêm quay sang nhẹ nhàng khuyên tổ phụ, mong người nguôi giận. Không ai biết trước đó, Khương Hựu Thạc đã nhiều lần đưa tín hiệu cầu cứu tỷ tỷ, Thanh Tiêm mới chịu ra tay.

Đúng là chỉ có trưởng tỷ tốt nhất trên đời!

Khương Hựu Thạc nhích qua, định nhường chỗ cho Thanh Tiêm sang thì sư phụ đã ôm đầu mếu.

"Ôi, ta tự nhiên thấy đầu đau quá, Thanh Tiêm, mau... mang thuốc tới!"

Thanh Tiêm nhanh nhẹn đứng dậy, đỡ lấy tay sư phụ, có chút lo lắng.

"Tổ phụ, vậy con dìu người đi nghỉ trước ạ!"

"Ừm... ừm..

Nhưng mà... hai đứa nó không được hủy hôn, không được hủy đâu đấy! Ta không đồng ý!

Lưu Tướng quân, hôn sự này ta vẫn còn cần bàn thêm đấy nhé!"

"Được ạ, lão bá yên tâm!"

"Con đỡ người dậy!"

Thanh Tiêm xin phép đưa sư phụ đang í ới không chịu hủy hôn về phòng, nhờ vậy ta mới thoát cảnh nhức đầu này, người nhẹ nhõm hẳn đi.

Nhưng xem ra chuyện hôn sự không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.

Ta thở dài một tiếng nho nhỏ.

...***...

Thanh Tiêm giật nhẹ tay áo, che miệng nói nhỏ với tổ phụ: "Tổ phụ, con trông thấy, chính người đang rất vội chuyện chung thân đại sự của đệ đệ đấy ạ!"

"Suỵt! Không hủy hôn thì tốt! Đi mau, chúng nó nghe thấy bây giờ đấy!"

"Vâng ạ, tổ phụ cẩn thận!"

...***...

Thanh Tiêm và sư phụ đi rồi, phụ thân ta cũng vội không muốn quấy rầy thêm nữa, thế là ta và Khương Hựu Thạc thay mặt cùng đưa người tới cổng chính.

Dọc đường, ta đi sau lưng phụ thân, chán ngán cách mấy bước nghe người trò chuyện với Khương Hựu Thạc.

"Phải rồi, Khương Tướng quân, ta nghe nói trong thành gần đây có trộm, có thể nói rõ hơn không?"

Hắn gật đầu.

"Không giấu gì Lưu Tướng quân, mấy ngày nay quả là có nạn trộm cắp.

Nhưng thứ bị mất không phải là của cải, mà là sách, còn chỉ mất các loại sách y thuật."

Trộm sách y thuật?

Lại còn có sự chọn lọc như vậy, bọn trộm này muốn học cách chữa bệnh à?

Ta bừng tỉnh, tập trung tinh thần lắng nghe.

"Sự việc xảy ra như thế nào?"

Phụ thân ta hỏi xong, Khương Hựu Thạc mới cẩn trọng nói từng chữ.

"Trong thành bị trộm mất một lượng sách khá lớn, hầu hết các đại phu đều bị trộm đến lấy đi, không nhiều thì ít, kể cả... tổ phụ của ta cũng vậy!"

"Khá nghiêm trọng..."

Ta phía sau đi tới gần hơn.

Khương Hựu Thạc gật nhẹ đầu, lại ngẩng lên điều chỉnh giọng nói vừa phải, giải thích luôn chuyện ban sáng.

"Lưu Tướng quân cũng thấy, Cố Tướng quân hiện phong tỏa toàn thành, kiểm tra người ra vào nghiêm ngặt, đã hai ngày trôi qua vẫn chưa tìm được manh mối tiềm năng nào về số sách bị mất.

Không rõ bọn chúng đã mang toàn bộ gần một ngàn quyển sách đó đi đâu."

Một ngàn?

Ta thắc mắc, bọn trộm lấy đi một lượng sách lớn như thế, liệu chúng đưa ra ngoài bằng cách nào để không bị phát hiện vậy?

Gần một ngàn quyển, không hề ít đâu.

Hôm vào cổng thành, Cố Bằng rà soát rất kĩ, đa số là thương nhân nhỏ và vừa, xe chở hàng hóa không giấu được nhiều sách như thế, huống hồ còn hai trạm kiểm tra trước khi cho phép họ đi tiếp.

Càng nghe càng cảm thấy thật kì quái!

Phụ thân đột nhiên dừng bước chân, ta lờ mờ đoán được người đã có nhã ý muốn tham gia điều tra vụ này. Y rằng, phụ thân ta nói thẳng với Khương Hựu Thạc.

"Vụ án này có vẻ không dễ!

Nếu cũng đã gặp phải rồi, ta tình nguyện ở lại hỗ trợ, phối hợp với Khương Tướng quân và Cố Tướng quân, tìm cho ra chân tướng!"

Ta không có ý kiến gì, trầm mặc đi một mình.

Phụ thân bận nhiều việc như vậy, lại còn muốn nhận giúp thêm, vậy thì chẳng còn mấy thời gian để ăn uống nghỉ ngơi nữa.

Tóc sắp bạc một đợt nữa cho coi.

"Công vụ riêng ta đã giải quyết xong, chỉ còn mỗi việc với Lương lão bá...

À, nay gặp được cơ hội có thể giúp mọi người một tay, Khương Tướng quân đừng cảm thấy phiền."

Khương Hựu Thạc đứng suy nghĩ một lát thì hắn cũng nói đồng ý.

"Lưu Tướng quân có lòng, ta dĩ nhiên không từ chối. Mà hiện giờ trời đã muộn nên chắc là không tiện, ngày mai ta mời Tướng quân đến phủ bàn bạc."

Làm sao hắn từ chối được, có phụ thân ta giúp há chẳng phải việc sẽ nhẹ hơn sao!

"Được!"

Rốt cuộc sau đó, phụ thân ta quyết định ở lại đây vài ngày, cùng điều tra vụ trộm kì lạ trong thành Chiêu Châu.

Khương Hựu Thạc nói thêm đôi câu, đã vào trước. Còn ta đợi phụ thân lên xe, ngựa chạy được một đoạn mới quay người vào trong.

Trên đường đi, ta bèn suy nghĩ.

"Ngày mai ta làm một ít đồ ăn ngon mang sang, dù gì cũng đã khá lâu ta không làm cơm cho phụ thân ăn nhỉ?"

Thế là ta quyết định, ngày mai sẽ nấu cơm tối mang đến, vì phụ thân thích bánh tống tử nên ta cũng sẽ làm một ít.

Mùa này... còn gì ngon không nhỉ?

Ngày mai phải dặn Cẩn Y đi mua nguyên liệu sớm chút cho chắc.

Ta đi chậm rì rì, đợi người đằng trước đi khỏi nhưng hắn bước không nhanh.

Hắn quay vào trước ta mà giờ còn lẩn thẩn cách một đoạn, làm ta phải đi chậm lại mãi, nhưng chút nữa tới ngã rẽ là tới tiểu viện rồi.

Ngoài trời đêm nay gió thổi lạnh thật!

Ta bước về hướng tiểu viện, thấp thoáng đằng xa một bóng người đang đi, sau đó lại dừng lại.

...***...

Lục Hoàn định đi đón Tiểu thư, nhưng nhác thấy phía trước là người từng xuống tay một trận với mình, hắn tự nhiên không muốn chạy lên trên nữa, đành đứng đợi bên cạnh một cái cây, xoa xoa cái trán sưng vù một cục.

...***...

Chờ Khương Hựu Thạc rẽ qua lối khác, ta vội vàng đi nhanh hơn, bàn tay đã lạnh đến trắng bệch. Người đứng dưới tán cây vội chạy ra.

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

"Mau về thôi... ngươi bị sao vậy?"

"Tiểu thư về viện sẽ hiểu ạ!"