Hoa Viên Phương Bắc

Chương 140: Trông có ngoan không



Khương Hựu Thạc hai tay vẫn khoanh trước ngực, nhịp thở đều đều, tiếp tục ngủ ngon lành.

Ta khựng luôn tại chỗ.

Không dám thở mạnh.

Ngón tay mới vừa rồi đang cầm cái que, bây giờ nó rơi rồi thì tay ta lại là thành chạm vào dưới cổ hắn.

Trời ạ!

Ta nhanh chóng nhận ra hành động kì quái của mình liền rút ngay tay lại, ngả người ra sau kéo dài khoảng cách, đồng thời trấn tĩnh suy nghĩ cho thật rõ ràng.

"Sợ... sợ gì chứ!

Ta... có làm gì sai trái đâu?

Đuổi... đuổi ong thôi mà!"

Nhưng vẫn cảm thấy còn chút gì đó khó giải thích, mãi đến khi ta kịp nhìn ra một chuyện khác không kém phần quan trọng.

"Tên này... ngang nhiên trèo lên giường của ta mà không thèm bỏ giày hả?"

Ta cúi đầu nhìn người trước mặt vẫn đang say ngủ, còn phát hiện vì chân của hắn quá dài nên phải co lại mới đặt được trên giường, dẫn đến cách hắn nằm trông co ro khá là buồn cười.

"Khục!"

Ta mím chặt môi lại, lòng tự dặn mình không được cười cợt tùy tiện.

Sự chú ý bắt đầu di chuyển lên trên khuôn mặt, vì ta cứ thấp thỏm lo sợ tiếng của mình sẽ làm hắn thức dậy nửa chừng. Nhưng trái ngược thay, hắn ta lại ngủ đến mức không biết gì xảy ra xung quanh, ta đoán đi trên đường cả ngày chắc là đã thấm mệt.

Lông mày... cũng nhiều nhỉ?

Ta đột nhiên muốn dành thời gian săm soi khuôn mặt này một lúc. Hắn cũng ngủ mất rồi, chắc không phát hiện ra đâu.

Hai bên hàng lông mày của hắn đều dày dày, hơi cong cong, có thể thấy rõ từng sợi một màu đen nhánh.

Chẳng bù cho ta, ngày nào Cẩn Y cũng phải giúp vẽ thêm cả chục nét.

Ta tiu nghỉu cau mày lại, tự dưng hơi có ý ghen tị, lại nhìn xuống cái mũi.

Sống mũi của hắn cũng cao, nhưng không hề lộ rõ xương, mà ta chỉ luôn mang một thắc mắc là đầu mũi của hắn sao lại tròn xoe thế được nhỉ?

Ta ngẩng ra.

Mũi Thanh Tiêm và Thanh Tề ta nhớ đâu có ai giống thế!

Hay là ta để ý mãi nên lóa mắt, rồi tự tưởng tượng nó là một hình tròn sao?

Ừm, cũng có thể là thế!

Ta nghiêng đầu, tiếp tục nhìn. Tình cờ cũng thấy hình như... dạo này da mặt hắn cũng bớt đen đi rồi.

Trắng ra nhiều lắm!

Không lẽ hắn cũng dùng bột thảo dược rửa mặt mà Thanh Tiêm vừa điều chế được mấy hôm trước giống như ta?

Được chứ sao không, hắn là đệ đệ của tỷ ấy mà!

Ta từng nghe nói có một thứ gọi là hút nắng rồi còn có nhả nắng gì đó, quả nhiên là có thật này!

Ta chớp mắt, tầm nhìn lại lướt xuống dưới.

Môi không bị khô, cũng không xỉn màu, thảo nào lúc hắn cười lên cũng...

"Sao vậy, có phải lúc ngủ, ta trông rất ngoan không?"

Ta giật mình thót tim.

Môi... môi hắn vừa... mấp máy?

Hắn... hắn mới nói chuyện?

Toi rồi!

Bị Khương Hựu Thạc phát hiện rồi!

Ta vụt đứng thẳng dậy, định ra ngoài thì tiếng vo ve ban đầu lại xuất hiện, lần này nó trực tiếp hạ cánh ngay trước trán hắn.

Ta thận trọng nhìn kĩ lại một lần nữa.

Hắn vẫn nằm yên trên giường, không mảy may mở mắt nói chi đụng chạm gì đến con ong.

Nhưng ta lại có cảm giác không tin tưởng lắm.

Tên họ Khương này cái gì cũng có thể làm, ai biết được có khi nào... hắn đang giả vờ ngủ không chứ?

Ta che miệng thở phào một cái.

Cũng may mà ban nãy mình chỉ nghĩ thầm trong đầu, mình mà nói ra thành lời chắc mất hết danh dự rồi còn đâu.

Tự nhiên lại đi nhìn hắn ngủ làm gì vậy không biết?

Sau đó ta chậm rãi tiến tới gần, thử gọi hắn, muốn xem xem hắn phản ứng ra sao: "Hựu Thạc... Hựu Thạc, huynh... dậy rồi hả?"

Hắn không trả lời.

"Hựu Thạc... Hựu Thạc..."

Xung quanh im lặng hồi lâu.

Không lẽ... lời của hắn vừa nãy là đang nói trong mơ?

Nghĩ thế nên ta quay lại đứng kế bên giường, nhẹ nhàng hết sức có thể, khẽ huơ huơ tay nhằm đuổi con ong.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Ta đã sượt qua mặt Khương Hựu Thạc ba lần như một kẻ dở hơi rồi, mà cái con khùng chết tiệt có cánh này không chịu bay đi chỗ khác mới ác!

Ta cắn răng bực bội huơ mãi, huơ mãi, còn con ong cứ di chuyển khắp cái trán của hắn cả một vòng, ta nhìn vào thấy rất khó chịu.

"Tiểu thư, nô tỳ quay lại rồi ạ!"

Cẩn Y nghiêng người lách qua tấm vải chia đôi cái lều, trên tay còn cầm theo chậu nước nhỏ cho ta lau người và rửa mặt.

Nàng nói xong thì mở to mắt thao láo nhìn ta.

Đập vào mắt Cẩn Y là hình ảnh ta đang khom lưng trước cái giường, một bên tay giơ lên ngay giữa mặt Khương Hựu Thạc đang nằm ngủ.

Nàng sửng sốt đến mức lắp bắp: "Tiểu thư, người... không phải... lại định đập Tướng quân đấy chứ?"

Ta lắc đầu đứng thẳng dậy, ngập tràn oan ức mà nói: "Ta... ta đuổi ong mà, trong này có ong, có ong thật đó!"

"Ong ạ?"

Ta liền chỉ tay: "Ngươi thấy không, nó đang đậu trên trán Khương Hựu Thạc này!"

Hai tay Cẩn Y hạ cái chậu xuống, nàng rón rén bước tới, rồi nhìn ta bằng một cặp mắt toàn là vẻ ái ngại: "Tiểu thư... nô tỳ... không có thấy con ong nào cả ạ!"

"Hả?"

Ta quay người qua, ngạc nhiên khi trán hắn hoàn toàn nhẵn bóng, con ong kia mới nãy còn đậu ở đây mà.

Ta nhìn quanh cái giường mấy lượt.

"Vừa nãy nó vừa bò trên mặt hắn mà, đi đâu rồi?"

"Tiểu thư, nô tỳ thấy rồi!"

Con ong bay vo ve rồi đáp xuống tấm vải thô dày, hí hửng tìm được chỗ tốt chuẩn bị đem đất đến xây tổ thì Cẩn Y đã lao tới, tay không hất một phát, nó liền nằm bẹp dưới đất.

Ngay lúc đầu óc con ong còn choáng váng, chưa kịp xác định hướng bay hay kẻ thù gì thì Cẩn Y đã giậm một chân lên cái thân xác bé nhỏ, nhanh gọn tiễn nó một đoạn đường cuối.

"Xong rồi ạ! Nô tỳ đi vứt nó!"

Cẩn Y đi ra ngoài, ta cũng đi theo, nàng vén cửa lều ném xác con ong đi, rồi lại rửa tay sạch sẽ.

Ta ngồi xuống ghế, Cẩn Y quay đầu lại nhìn về phía giường ngủ, nhìn ta, lại e dè chỉ tay hỏi.

"Tiểu thư, có cần... gọi người dậy không ạ?"

"Ta gọi mấy lần, hắn có chịu dậy đâu!"

Trong khi ta đang bôi thuốc xua muỗi, Cẩn Y đứng đó gãi đầu gãi tai: "Vậy... giờ phải làm sao ạ?"

"Thôi để hắn ngủ đi!". Ta vặn cái nắp lọ thuốc lại, bình thản nói.

Dù gì hắn cũng ngủ say lắm rồi, gọi không được thì thôi vậy, coi như là huề nhau vụ bữa cơm.

À mà bên trong hắn có cái chăn rồi, chậu lửa chắc là cũng không cần nhỉ?

"Tiểu thư, chẳng lẽ hôm nay người định thức xuyên đêm ngoài này ạ? Hại sức khỏe lắm!"

"Cũng không phải lần đầu, với cả... cái giường đó quá là tạm bợ, hắn nằm được cứ để hắn nằm đi!"

"Tiểu thư..."

"Bôi thuốc vào, côn trùng ở đây nhiều thật!

Ngươi mang chậu lửa lại gần đây một chút, áo khoác của ta chắc là có mang theo chứ?"

"Vâng ạ, nô tỳ đi lấy ngay!"

Cẩn Y mang áo khoác tới, ta dĩ nhiên không tiện lau người, chỉ rửa mặt rửa tay rồi khoác tạm cái áo, ngồi bên cạnh cái chậu lửa cho ấm.

Giờ này mưa còn lâm râm, khiến bầu không khí vô cùng tẻ nhạt. Ta mấy lần muốn gục ngay xuống, thèm được phủ chăn bông lên kín người mà ngủ biết bao.

Chăn bông trong phòng... ấm lắm!

"Tiểu thư, hay là người chợp mắt một lát đi ạ!"

Ta lắc đầu, ngủ ngồi sao mà được, tay bèn cầm một cây củi nhỏ chọc chọc vào chậu lửa, làm vậy mãi cũng không hết chán, nhưng lại làm mi mắt mình tình cờ càng nặng hơn, nặng hơn...