Hoa Viên Phương Bắc

Chương 142: Tiểu cô nương cắn dưa



"Lúc trước muội còn có hai cái má tròn tròn, giờ thì mất rồi! Khúc Phong không cho muội ăn uống đầy đủ à?"

"Không có, A Phong..."

"Lưu Tiểu thư hiểu lầm rồi!"

"A Phong!"

Khúc Phong vén cửa lều hùng hồn bước vào, đứng dõng dạc một bên giải thích.

"Ta xuất chinh xưa nay không bao giờ để thiếu một khẩu phần lương thực. Huống hồ lần này còn có Thanh Phi đi theo, ta dù một ngày quên uống nước cũng không đời nào để muội ấy phải mất một món trong bữa cơm!"

Ta giật mình, tự nhiên hơi sợ sợ.

Tên Khúc Phong này không phải đang nghĩ ta có âm mưu phá hoại tình cảm giữa hắn và Thanh Phi gì đó chứ?

Sao nhìn mặt gắt vậy?

Cảnh tượng trong lều bây giờ chẳng khác gì cái hôm hắn xông vào khu vực dành cho nữ quyến giữa buổi tiệc sinh thần của Nguyệt Quân quận chúa, đùng đùng một tay dẫn Thanh Phi ra ngoài.

Nhưng đây là cuộc nói chuyện riêng của hai cô nương chúng ta, hắn đứng ngoài đó vểnh tai nghe trúng làm gì rồi vào trong này thể hiện thái độ.

Thanh Phi đi cùng hắn hơn cả năm trời, giờ ta mới được gặp lại, ta trông nàng gầy hơn thì ta nói gầy thôi.

Với lại tên này nuôi nấng tiểu cô nương nhà người ta đúng là không ra gì, người hầu kẻ hạ thiếu thốn còn để nàng hái phải nấm độc, không biết chữ xấu hổ cần bao nhiêu nét sao?

Ta vừa e dè vừa hơi khinh bỉ thì Thanh Phi đã vội vàng kéo kéo tay ta, lại nhìn Khúc Phong trước mặt nhỏ giọng tán thành.

"Tỷ tỷ, A Phong nói đúng đó ạ!

Muội... một lần có thể ăn hai phần cơm lận!

Hai cái má mất tích là do muội tập thể dục nè, với muội chạy nhảy cũng nhiều nữa, còn leo núi, cưỡi ngựa... tỷ tỷ xem muội cũng cao lên không ít mà!

Tỷ tỷ, thật ra ngày nào muội cũng được ăn ngon hết đó, có thịt, cá, rau, củ, quả, không phải chịu cực khổ gì đâu ạ!"

Khúc Phong lại hắng giọng một cái.

Ta quay qua nhìn Thanh Phi, gật nhẹ đầu: "Vậy còn vụ nấm thì sao?"

"Do muội... sơ suất không biết ạ!"

Thanh Phi nói xong thì xụ mặt ra bán thảm, bên kia Khúc Phong liền hạ thấp giọng nhận lỗi về mình.

"Là ta thất trách!

Sau này sẽ không để xảy ra việc như vậy nữa."

Ta ngồi đó không vội nói gì, còn Thanh Phi dời mắt sang nam nhân đang đứng, vẫy tay muốn hắn ngồi xuống.

Nhưng chưa đến khắc sau, một luồng hàn khí bỗng thổi tới khiến ta cảm thấy ớn lạnh cả lọn tóc sau gáy.

"Lưu Tiểu thư, hôm qua Khương Tướng quân hình như không có ở trong lều ta, liệu cô có biết huynh ấy đi đâu không?". Khúc Phong giở giọng lạnh lẽo hỏi.

Ta ngẩng đầu lên.

Tên họ Khúc này đột nhiên tự tin hỏi thẳng như thế, có phải hắn đã nghe ngóng được gì rồi?

Không được, không được lộ ra sơ hở, bình tĩnh trước đã.

Ta nhìn về phía Khúc Phong, mỉm cười nhận lấy quyền giải thích của mình, thong thả nói rõ ràng từng chữ.

"Cái này là thế này... Khương Hựu Thạc ăn tối xong, vì đi đường hơi mệt nên đã ngủ quên trong lều ta, nhưng mà ta ngồi ở ngoài, thức xuyên đêm do không có buồn ngủ lắm..."

"Nên đêm qua Khương Tướng quân và cô ở cùng nhau à?". Khúc Phong nheo mắt, cắt ngang lời ta nói bằng một câu sắc lẹm.

Ta mím môi.

Tên này... muốn phản công?

"Hóa ra đây là lý do tỷ tỷ nói ngủ không được sao ạ?". Thanh Phi ngồi trên giường chợt trở nên nhanh nhạy, cùng Khúc Phong hùa vào.

Ta lập tức gạt ngang.

"Không có! Ta không buồn ngủ thật mà!

Còn nữa, cái lều được chia đôi, mỗi người một bên sao Khúc Tướng quân lại có thể gọi là ở cùng được chứ?"

Ta tức đến nỗi phải đứng dậy, phản đối lời của Khúc Phong. Còn Khúc Phong thì trơ trơ ra đó, chăm chú nhìn tiểu cô nương đang ngồi trên giường đang ríu rít nói.

"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ quá lợi hại rồi!". Thanh Phi lấy hai tay nâng mặt, cười cười giọng trêu ngươi.

Ta quá bực mình thì có đó!

Hừ!

Ta ngồi xuống khẽ lên tay nàng một cái, nhỏ tiếng mắng: "Thanh Phi, muội đừng có nói bừa!"

"Lưu Tiểu thư luôn không ngủ, vậy Khương Tướng quân đi đâu rồi, cô có biết không?". Khúc Phong lần nữa giở trò bắt chẹt.

Tên ác độc này!

Ta tức anh ách.

Chỉ vì ta lỡ miệng nói hắn không cho Thanh Phi ăn uống đầy đủ thôi mà hắn muốn bày lớn chuyện lên trả thù, còn kéo theo Thanh Phi áp thành một phe.

Lại còn cố ý nhấn mạnh Lưu Tiểu thư luôn không ngủ nữa, câu này chính là đang làm khó một người đêm qua ngủ gục như ta rồi còn gì.

Ta bức rức lắm, nhưng cũng nghiến răng mà đáp lại: "Huynh ấy... không có nói!"

Được rồi, bình tĩnh nào, cố chống đỡ thêm một chút.

Phải tìm một cơ hội tốt rồi đá kẻ ngoại đạo này ra khỏi cái lều mới được.

"Vậy Khương Tướng quân rời khỏi lều lúc nào, cô còn nhớ chứ?"

Nhưng Khúc Phong lại kiếm thêm chuyện, Thanh Phi cũng tích cực hưởng ứng cùng hắn, nàng liên tục trông đợi phản ứng trên mặt ta mỗi khi có một câu hỏi phát ra.

Đúng là tên thù dai, ngươi là muốn hơn thua với ta một một chứ gì?

Đừng có quên ta tới đây là vì mang thuốc cho tiểu cô nương bảo bối nhà ngươi đấy!

Ngươi có thôi đi không?

"Ta... ta..."

Tâm ta tuy động nhưng vỏ ngoài vẫn bị ngợp bởi đôi uyên ương phiền phức này, ấp úng nắm áo mãi cũng không nói được gì mới.

"Đang tìm ta, phải không?". Giọng nói bên ngoài lều vọng tới, sau đó Khương Hựu Thạc đi thẳng vào trong lều.

Sao mỗi lần nhắc hắn là hắn có mặt, cứ nhắc hắn là hắn lại tới, trùng hợp thế được nhỉ?

Ta chết đứng nắm chặt nắm tay, quay mặt đi, sợ tên vừa vào này vạ miệng nói ra gì đó không cần thiết. Thanh Phi ngồi cạnh càng lúc càng nhìn ta bằng cặp mắt không bình thường.

"Khương huynh, là ta tìm huynh."

Khương Hựu Thạc gật đầu. Hai người bọn họ không ngồi mà đứng đó nói mấy câu.

"Khương huynh, ngày mai ta phải trở về kinh thành, hôm nay ta muốn nhờ huynh dẫn theo thuộc hạ của ta vào thành Chiêu Châu, mua thêm một ít thuốc bổ cho Thanh Phi!"

"Được, không có vấn đề gì!"

"Đa tạ!"

Thanh Phi nghe xong liền trèo xuống giường, bỏ ta lại, chạy đến bên cạnh Khúc Phong, đặt đôi tay nhỏ xíu của nàng vào trong bàn tay hắn, ngẩng cổ lên ngọt ngào nói.

"A Phong, muội cũng muốn vào thành Chiêu Châu xem thử, muội đi được không?"

"Thanh Phi...". Khúc Phong ngập ngừng, có lẽ sợ thân thể nàng chưa kịp hồi phục.

Ta bèn thu mắt lại, chắc chắn là bọn họ lại sắp nói mấy lời ta khó tiếp thu.

Nhưng...

Rất nhanh thì Khúc Phong đã dịu dàng chấp thuận: "Được rồi, nhưng lần này muội chịu khó đi một mình nhé, ta ở đây còn vài việc nhỏ, sớm ngày mai ta đến đó đón muội, có được không?"

"Ưm!"

Ta mở mắt ngồi đó đơ ra, cảm thán.

Ôi trời, sao giọng điệu hai người họ lại thành ra như vậy chứ?

Rồi quay đầu một cái, nhận thấy người vào sau cùng kia cũng như đang cười với mình, ta lập tức nhìn xuống đất thì bị Khúc Phong gọi.

"Đành làm phiền Lưu Tiểu thư, chăm sóc Thanh Phi giúp ta một ngày."

"Cũng... được..."

Ta đáp xong, Thanh Phi buông tay Khúc Phong, phấn khởi nói: "Vậy muội đi thay y phục, chúng ta xuất phát luôn nhé? Muội chỉ có chưa đầy một ngày để đi dạo thôi!"

Khúc Phong xoa đầu nàng, cẩn thận vén tóc gọn gàng qua tai, cài lại chiếc trâm gỗ có kết một đóa hoa đá đang bị lệch.

"Được rồi, vậy ta ra ngoài trước, chọn một chiếc xe thật thoải mái cho muội!"

"Ưm!"

Hai người họ trong lúc nói chuyện chỉ nhìn mắt nhau đầy ý cười.

Thập phần sến súa!