Hoa Viên Phương Bắc

Chương 145: Đi dạo một vòng



Xe ngựa đỗ lại trước một nhà hàng hai tầng, nằm tại vị trí đẹp ngay đầu đường dẫn vào khu chợ đêm. Ta đặt một gian phòng riêng có cửa sổ, tầm mắt hướng ra sông để tiện ngồi ngắm cảnh, có thể vừa ăn vừa hóng gió.

"Oaaa, đẹp quá, mấy cái này đều là làm bằng tay hết hả ta?"

Thanh Phi ngó nghiêng khắp phòng, thấy món đồ nào lạ lạ nàng liền hỏi tiểu nhị cho rõ, còn có ý muốn hỏi mua lại một cái lọ cắm hoa do nghệ nhân đến từ Trấn Cảnh Đôn làm ra.

Ta bèn giục nàng vào bàn ngồi, chọn món ăn rồi hẳn tiếp tục xem. Tiểu nhị đưa cho chúng ta một quyển sổ nhỏ, bên trong viết tên các món ăn của nhà hàng.

Thanh Phi sợ làm mất thời gian, chỉ gọi một bát mì vằn thắn cho nhanh lên món, còn ta thì gọi một phần bánh tôm chua và một bát súp cá.

"Tráng miệng có bánh xuân đào và thạch dẻo làm từ cam tươi, muội thích món nào?"

Nghe ta hỏi xong, Thanh Phi ra vẻ nghĩ ngợi một lát, rồi nàng đặt hai tay lên bàn, thật thà hỏi lại.

"Ưm... muội có thể... chọn cả hai không ạ?"

"Được, vậy chúng ta lấy hai phần!". Ta gật đầu, quay qua có ý bảo tiểu nhị lui xuống.

"Hai vị Tiểu thư đợi chút, món ăn sẽ được lên ngay ạ!"

"Mang mì vằn thắn lên trước nhé!"

"Vâng ạ!"

Món ăn mang ra thì Thanh Phi tập trung vào việc chính, hết sạch bát mì vằn thắn nàng lập tức xin phép nếm thử bánh tôm chua.

"Oaaaaaa, chua chua ngọt ngọt, món này hợp khẩu vị của muội lắm! Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ ăn một chút đi!"

"Ta no rồi, muội muốn thêm món nào cứ gọi."

"Vâng, vậy... muội không khách sáo nữa đâu!"

Nàng quả nhiên là không khách sáo.

Giải quyết xong đĩa bánh tôm, Thanh Phi lại chén sạch một đĩa cá mú chiên ngập dầu phủ lên trên là sốt cà chua, sau cùng nàng còn ăn hết một phần chân giò om xì dầu rồi mới chịu tới món tráng miệng.

Ta uống trà, nhìn nàng tủm tỉm cười.

Đúng là người có tâm hồn ăn uống, ăn khỏe thật đấy!

Thanh toán xong, chúng ta cùng đi tản bộ trên phố, Thanh Phi tuy đã ăn hơi nhiều nhưng vẫn mua thêm một cái kẹo đường cầm trên tay, vừa đi vừa nhấm nháp.

"Không gì ngon bằng kẹo đường cả! Ngọt quá à!"

Ta nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ cho muội một cây này thôi, ăn nhiều kẹo mau hỏng răng lắm!"

"Muội hiểu rồi ạ!"

Đang đi trên đường, Thanh Phi tự nhiên dừng lại trước một cái sạp hàng nhỏ.

"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ xem này!"

Mắt nhìn qua theo tay nàng chỉ, ta hơi nhíu mày ghét bỏ: "Trông ghê quá!"

"Đâu có ghê lắm đâu ạ!"

Thanh Phi thò một ngón tay vào lồng, chạm vào con chuột có bộ lông màu xám tro đang thu mình ngồi trong góc.

Hình như đây là chỗ bán thú cưng.

"Muội thấy nó dễ thương mà, nào, chuột con, ăn kẹo không hả?"

"Muội thả vào đó rồi thì vứt đi đừng ăn nữa, bẩn tay rồi đấy!". Ta không thích chỗ này, vội nhắc Thanh Phi.

Cửa hàng thú cưng này có biết bao con khác như thỏ, mèo con, chó con nàng không thèm chọn, lại đòi đi chơi với một con chuột!

Bẩn quá chừng!

"Không sao mà, muội chỉ cho nó góc này thôi! Tỷ tỷ cho muội ngồi xem nó ăn xong nhé!"

Ta quay đầu không dám tới gần, mặc cho Thanh Phi đang ngồi xuống vệ đường chỉ để xem chuột ăn kẹo. Lại vô tình nhìn thấy, một đứa trẻ từ bên trong hàng thú cưng nhún nhảy bước ra, nhìn nó khá quen mắt.

"Cữu... cữu... cữu mẫu... của con nhỏ Lạc Lạc! Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... áaaaaaaaa!"

Nó nhìn thấy ta thì ngưng nhảy nhót, cả người đứng khựng lại tại chỗ, lắp bắp cái gì đó rồi hét toáng lên, ném luôn đồ chơi bỏ chạy ra sau rèm. Một phụ nhân vén rèm bước lên.

"Tiểu tử này, dặn con trông hàng giúp ta, đang có khách mà con làm trò gì vậy hả?"

Thì ra là người quen cũ.

Tiệm thú cưng này là của nhà Tào Điềm Điềm, nghề tay trái của Tào Diêm, còn phụ nhân kia có vẻ là mẫu thân thằng bé.

Phụ nhân niềm nở hỏi Thanh Phi.

"Cô nương, thích không hả? Dạo này đang thịnh hành thú nuôi chuột lang đấy, chỉ cần cho ăn rau xanh thôi, không tốn kém gì lắm đâu!"

Thanh Phi lại lắc đầu, đứng dậy ỉu xìu, không cho phép Đậu Đậu và Viên Hoặc thay nàng mua.

"Dễ thương nhưng mà... ta đi đường xa, mua rồi sợ nó dọc đường chịu không nổi, tử nạn thì tội nghiệp lắm!"

"À, không mua cũng không sao đâu, cô nương có thể đứng xem nó!"

"Đứng lâu thì lại thêm thích... ta... mua cho nó mấy cọng rau này được không?"

Mẫu thân Điềm Điềm xua tay: "Rau ta không lấy tiền, cô nương cứ lấy trong rổ cho nó là được!"

"Thật hả?"

Thanh Phi mừng húm lúi húi ngồi thụp xuống, bốc rau cho vào lồng, con chuột lang màu xám cầm lên, miệng nhai nhai như rất thỏa mãn.

"Tỷ tỷ, muội xem nó ăn hết rồi đi tiếp nhé!"

"Ừ!"

Ta bất đắc dĩ phải đứng chờ Thanh Phi, còn nàng thì chờ con chuột lang kia ăn xong.

Thật là quý hóa quá mà!

Ta quay đi, hướng mắt trông thấy một cửa hàng vải vóc cũng khá lớn, lại nhìn xuống bộ đồ Thanh Phi cho ta mượn liền cảm thấy hơi ái ngại.

Sao muội ấy vẫn giữ nguyên cái phong cách nhàm chán quê mùa này hoài vậy trời?

Quách gia ta nhớ chỉ có hai cô nương thôi mà, chi tiêu làm gì phải tằn tiện quá mức như thế?

Cả tên Khúc Phong nữa, một xấp vải tốt cũng không biết mua cho Thanh Phi, để muội ấy mặc đi mặc lại mãi mấy bộ đồ không hề đẹp một chút nào hết.

Ta vội bảo.

"Lát nữa tới phía trước ta vào chọn cho muội vài bộ y phục mới. Muội nhìn muội xem, tiểu cô nương gì mà chẳng biết ăn diện gì hết!"

Đúng lúc con chuột lang đã ăn xong, Thanh Phi liền đứng dậy đi theo ta vội nói từ chối.

"Tẫn Linh tỷ tỷ, hay là thôi đi ạ, muội ở nhà còn nhiều y phục lắm!

Tại suốt ngày đụng vào đất cát dễ bẩn nên quen mặc thế này, mua thêm để đó nữa không mặc chỉ tổ phí của ạ!"

"Phí gì mà phí, nữ tử mua y phục nhiều là điều hiển nhiên, chẳng lẽ suốt đời muội vẫn mặc mãi một màu?

Mà Khúc Phong cũng cho muội rất nhiều ngân lượng rồi mà?"

"Muội... muội sợ tốn kém, để đó mang về mua lương thực trữ cho binh sĩ thì hay hơn."

Trời đất!

Ta thì suýt bật ngửa, mắt nhìn Thanh Phi không chớp nổi một cái.

Khúc Phong đưa tiền cho nàng sắm sửa, nàng lại nghĩ đem về nguyên vẹn trả hắn mua lương thực dự trữ.

Ta thật hiểu không nổi!

"Ta trả, ta trả, muội cứ giữ lấy mua lương thực cho binh sĩ đi!"

"Nhưng mua sắm tốn kém lắm ạ, hay là..."

"Ta nói mua là mua, hiểu chưa hả?"

"Vâng, muội hiểu rồi!"

Ta bực mình với nàng, chỉ đi mua mấy bộ y phục cũng suy tính trước sau nữa, cuộc sống khó khăn đến cỡ đó lận sao?

Nhưng sau cùng cũng chọn giúp nàng vài ba bộ y phục mới, Thanh Phi thay vào một bộ.

"Lấy cái này nữa đi, màu này hợp da muội lắm, mặc lên trông rất trắng!"

"Tẫn Linh tỷ tỷ, tủ đồ nhà muội chưa có màu nào nổi như vậy, muội mặc vào... sợ hơi kì!"

"Kỳ cái gì, chỗ này trống quá, tí nữa mua một dây ngọc đeo vào. Ông chủ, hai xấp vải này ta đều lấy!"

Chủ tiệm gặp thời ngay lập tức mừng rỡ bước tới, hai tay nhận xấp vải.

"Hai vị tiểu thư, bên này có sẵn mấy dây ngọc mới về hàng, còn nguyên trong hộp, hai vị có muốn xem qua chút không?"

"Dĩ nhiên! Nào Thanh Phi, sang đây ta ướm thử cho muội!"

"Tỷ tỷ, đã mua nhiều quá rồi ạ!"

"Hiếm khi ta cũng muốn đi lựa đồ!

Ông chủ, mang cả phấn son loại thượng hạng ra đây đi!"

"Có ngay đây ạ!!!!"