Hoa Viên Phương Bắc

Chương 37: Con nhỏ láo toét



"Hôm nay không ở lại xem các học trò nữa à?"

Ta quay đầu theo hướng giọng nói, là Dương Kỳ, cả ngày không thấy hắn đâu, tới lúc mọi người tập luyện là luôn có mặt ép buộc người ta là giỏi.

"Không phải ta đang đứng đây nhìn sao?"

Tự nhiên Dương Kỳ quay sang chỗ khác ho mấy tiếng, nhỏ giọng lại, nhưng ta vẫn nghe rõ.

"Hai ngày sau cô không cần tới nữa!"

Ta ngạc nhiên: "Nhưng ta chưa dạy họ phân biệt ngọc giả xong mà, ngươi gọi ai tới thay ta hả?"

"Không có, hai ngày tới chúng ta có việc, cô cứ coi như ngày nghỉ của mình đi!"

"Ồ! Ta biết rồi!"

Ta chợt nhớ ra một chuyện, hỏi Dương Kỳ.

"Thuốc giải, ta có thể xin thêm vài lọ không?"

"Để làm gì?"

"Cho một bằng hữu!"

"Được, ta đi lấy cho cô!"

"Cảm ơn!". Chẳng mấy chốc hắn đã quay lại, đưa đồ cho ta.

Ta đứng đó một lúc lâu, chân vừa mỏi còn muốn ngáp, cảm thấy nhìn đủ rồi liền chào hắn đi về.

Vào xe ta muốn gục ngay xuống, ôm cái gối tựa trong lòng, khom lưng quay đầu vào thành xe.

"Tiểu thư, người ngủ rồi ạ, Tiểu... thư..."

Tới lúc mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường, y phục cũng đã thay, thật hay là lại đang nằm mơ đây?

"Tiểu thư, người dậy sớm quá, nô tỳ dìu người đi chuẩn bị!"

Ta bước xuống giường, Cẩn Y đưa tới một chậu nước để rửa mặt, rồi ngồi chờ làm tóc.

"Hôm qua, ta ngủ quên nữa hả?"

"Vâng Tiểu thư! Vào xe là người ngủ luôn ạ!"

Ta giật mình nắm cổ áo: "Vậy ai đưa ta về phòng?"

"Tiểu thư, dĩ nhiên là nô tỳ và Cận An ạ!"

"Ta không đi tắm hả, sao ngươi không gọi ta dậy?"

"Tiểu thư, nô tỳ đã lau người cho Tiểu thư, cũng thay y phục cho người ạ!"

"Không được, ta đi tắm đã!"

"Tiểu thư, Tiểu thư nước lạnh lắm, người chờ nô tỳ đi đun nước đã! Tiểu thư!"

Tắm và gội đầu xong thoải mái hơn hẳn, ta để Cẩn Y lau tóc, đổi mấy cái khăn tóc mới khô, bây giờ chải tóc nữa là xong rồi.

Không cần đến doanh trại, ta có nhiều thời gian hơn, chuẩn bị viết ra giấy mấy thông tin về ngọc cho mọi người tham khảo. Mỗi ngày ta đều ghi chép hiệu quả của các phương pháp trên lớp cẩn thận, giờ chỉ cần viết lại là được, không phải nhọc.

Đang viết thì Thẩm Quân Nhu lại tới, từ ngoài cửa đã hét.

"Tẫn Linh, Tẫn Linh, hôm nay ngươi không đi hả?"

Ta gật đầu, còn hai mươi lăm cuốn nữa, Cẩn Y bên cạnh mài mực suốt không ngơi tay.

"Đang viết gì mà nhiều thế?". Quân Nhu ngồi xuống, ta chưa cho phép đã lấy một cuốn, lật ra đọc.

"Ngươi bán sách dạy phân biệt ngọc hả,

Cái gì đây,

......dựa vào độ bóng và độ nhám, khi sờ có thể cảm nhận rõ sự khác nhau giữa ngọc thật và ngọc giả, chú ý vật làm bằng ngọc chứa chất độc sẽ có nhiều vết nứt hơn ngọc thô......

Tẫn... Linh..."

Ta vẫn ngồi viết, Quân Nhu bỏ cuốn sách xuống, hét lên.

"Tẫn Linh, hôm ấy ở ngoài hàng ngọc, cô không mua vì cô đã biết nó có độc, còn để ta mua cả đống, cô muốn ta chết sớm phải không? Đồ độc ác!"

"Hôm đó, ta không biết vòng tay đó có độc, hơn nữa sau khi biết ta cũng quên bẵng đi là ngươi đã mua, thì làm sao nhắc!". Ta chấm thêm mực, bình thản nói.

"Cô cố ý, chắc chắn cô cố ý, ta... ta sẽ nói chuyện này với phụ thân của cô!"

Quân Nhu tức giận rồi, còn cô ta bước một mạch ra cửa, vừa đi miệng vừa không ngừng chửi rủa, nhưng ta rất vừa lòng.

"Tiểu thư! Cô để Thẩm cô nương đi gặp Đại nhân thật sao?

"Chờ cô ta đi tới cổng đã!"

Cẩn Y gật đầu đi ra ngoài, giữ tay Quân Nhu lại, mặc cho cô ta vùng vẫy: "Buông ta ra, các người còn muốn bắt ta lại sao, thả ta ra!"

Lúc này ta từ từ giơ lên, lắc lắc cái lọ thuốc trước mặt Quân Nhu.

"Thuốc giải ở đây, ngươi không cần nữa?"

Ta chớp mắt, Cẩn Y buông lỏng tay, Quân Nhu lập tức quay trở lại, giật lọ thuốc uống một hơi, vị đắng làm cô nàng phải tu cả bình nước.

"Từ từ thôi, khó lắm ta mới xin được một lọ, uống nhiều nước sẽ bị loãng thuốc mất tác dụng đấy!"

Lập tức Quân Nhu ngưng uống, bỏ cái bình xuống, vẫn còn tức giận, khiến ta vô cùng buồn cười, Quân Nhu quệt nước văng lên mũi, bẽn lẽn hỏi.

"Còn... đống vòng của ta thì sao?"

"Sao ta đoán bừa được, ngươi phải mang chúng đến cho ta xem lại chứ!". Ta lại tiếp tục viết.

"Đừng có đi đâu, ta quay lại ngay đó!"

Cô ta vừa đi, ta bỏ bút xuống, cố cười nhỏ tiếng. "Ban nãy, cô ta trông buồn cười lắm, ha ha! Còn hơn Thanh Phi trong buổi tiệc sinh thần kia nữa, ta sắp chảy nước mắt rồi đây! Cẩn Y, khăn!"

Trải qua quá trình cầm từng chiếc vòng một soi thật kĩ, cô ta mua tới mười chiếc, nhưng số rất may mắn.

"Tất cả không phải vòng độc, nhưng chỉ là ngọc loại thường thôi, cô có muốn giữ không?"

"Không, không muốn!". Quân Nhu hoảng sợ xua tay.

"Vậy thì tốt quá, có thể thêm đồ dùng học tập rồi!"

Cẩn Y bỏ chúng trong hộp, mang vào trong. Quân Nhu thở phào: "Nếu ta không biết sớm, gửi về cho mẫu thân, có phải mang tội giết người không chứ!"

"Nếu ngươi lỡ tay gửi, thì mang thuốc giải tới cho mẫu thân ngươi thôi, dù gì độc cũng không phát tác nhanh!"

"Ngươi vô tình thật đấy!"

Ta vẫn chăm chỉ ngồi viết, còn nhiều quá, hai ngày sợ là không kịp, Quân Nhu ngồi đọc một hồi, bèn nhỏ nhẹ hỏi.

"Tẫn Linh, cho ta xin một cuốn được không?"

"Không! Ta chỉ làm đủ năm mươi cuốn, ngươi muốn thì tự đi mà chép!". Một tay viết, một tay ta để lên chồng sách, đề phòng cô ta giật rồi bỏ chạy.

"Đồng ý vậy đi! Ta tự chép được!". Nói rồi Quân Nhu cho nô tỳ của cô ta quay về lấy giấy, vì ta cũng không còn thừa mà cho.

Để cô ta ở đây viết cũng được, miễn không nói nhảm làm phiền tới ta, mà cô ta im lặng quá ta cũng không quen.

"Ngươi tới đây không có chuyện gì cần nói hả?"

"Có chứ, huynh trưởng bảo ta tới gọi cô đi xem kịch, huynh ấy có ba vé, vừa đủ!". Quân Nhu đóng cuốn tập đã chép lại, ta kịp thấy những dòng chữ viết nguệch ngoạc xấu hoắc, thảo nào mà nhanh như thế.

"Nếu ta không đi thì sao?". Làm sao ta dễ dàng đồng ý chứ, phải làm khó cô ta một phen đã.

"Chỗ này lớn lắm đó, Tẫn Linh,

Hoàng thượng còn đến đây xem một lần nữa,

Vé không dễ mua đâu, phải mua trước mấy tháng mới có, hơn nữa vé chúng ta là vé siêu cấp thượng hạng,

Chỗ ngồi đẹp, đồ ăn chắc chắn không tầm thường, còn có thể ngắm mỹ nhân!

Sao ngươi có thể phí phạm cơ hội tốt ngàn năm được chứ"

"Ta đâu có thích ngắm, ngươi tự đi mà ngắm!"

Nghe ta trả lời, Quân Nhu đứng dậy, cầm cuốn tập, khoanh tay trước ngực, mở miệng câu nào cũng đầy lời lẽ đe dọa.

"Tẫn Linh, nếu ngươi không chịu đi, sau này mỗi ngày ta đều đến đây làm loạn,

Buổi sáng mang theo heo rừng nguyên con tới đây mần rồi nướng,

Buổi trưa thì giăng lưới bắt hết cá trong cái hồ đối diện phòng ngươi, nướng chúng lên cho cả viện của ngươi toàn là mùi dầu mỡ,

Buổi tối ta sẽ đốt tí pháo hoa, cho ngươi khỏi ngủ nghỉ, khỏi đọc sách được nữa!"

"Ngươi...". Ta tức tối đứng dậy, muốn đánh cô ta một trận, con ả láo toét này.

Đã có chuẩn bị trước, Quân Nhu nhảy qua khỏi hàng rào, chạy vèo ra cổng, còn lảm nhảm.

"Vậy nhé, ta chép xong rồi, chiều nay chuẩn bị, tối xuất phát, chúng ta đi xuyên đêm tha hồ mà chơi! Ta sẽ báo với huynh trưởng ngươi sẽ đến, đừng để huynh trưởng và ta đợi lâu!

Nhớ đóooo!"