Hoa Viên Phương Bắc

Chương 41: Người chơi đúng luật



Sau đêm đi xem kịch, Quân Nhu về ngủ một giấc đã quên bẵng, ta không chắc cô nàng quên thật hay là giả vờ. Thôi thì cũng không nhắc đến nữa.

Vừa hay trong buổi sáng ta cũng viết xong hai mươi lăm cuốn bí kíp nhận biết ngọc nữa, cộng với số hôm qua, tổng cộng đủ năm mươi cuốn, chuẩn bị ngày mai phát cho mọi người trong doanh trại.

Đúng giữa trưa, Cẩn Y vào phòng, nhắc ta đã tới giờ dùng bữa. Đang ngồi ăn thì Quân Nhu từ bên ngoài chạy tới, thở hổn hển.

"Tẫn... Linh, biệt viện... có... có người mới tới kìa!"

"Là ai mà ngươi phải báo cho ta gấp gáp thế?"

Quân Nhu thở ra, nói: "Là... Uyển Tâm công chúa!"

Uyển Tâm công chúa, hay chính là Thập công chúa, muội muội ruột của Tứ công chúa, cùng do Hoàng hậu thân sinh. Uyển Tâm công chúa nhỏ hơn ta và Quân Nhu một tuổi. Từ lúc ta vào cung cũng chẳng mấy dịp được thấy mặt, vì Thập công chúa được Hoàng thượng xem như viên ngọc quý trong tay, từ nhỏ đã ở trong tẩm cung của Hoàng hậu.

"Tẫn Linh, hiện tại công chúa đang ở trong căn tiểu viện sát bên cạnh ngươi đó!"

"Vậy chúng ta đi chào hỏi một tiếng."

Phụ thân và Thẩm bá phụ cùng Từ Khiêm đã tới phủ Thái thú, hiện chỉ có ta và Quân Nhu ở lại viện. Chúng ta đang đi sang gian viện công chúa ở, dù nói là ngay bên cạnh, cũng phải đi bộ mất một lúc mới tới.

Bên ngoài viện bố trí rất nhiều thị vệ, ta và Quân Nhu bị chặn lại ở cổng, sau đó phải đứng đợi ngoài nắng hơn hai canh giờ, cuối cùng mới có một cung nữ lạnh lùng ra nói.

"Công chúa nói các ngươi về đi, người đang không khỏe, không tiện tiếp khách!"

Truyền xong thì cung nữ kia quay vào trong, thẳng thừng hét cho hai tên thị vệ đóng cổng lại một cái rầm thật lớn. Quân Nhu định làm gì đó, nhưng ta kéo tay cô nàng lại, trở về viện đã.

"Hừ! Cô ta cố ý cho ta và ngươi đứng bên ngoài đấy, tưởng ta không biết hả!"

Ta không nói gì, ngồi xuống thì mồ hôi túa ra như suối, lồng ngực còn cảm thấy hơi khó thở. Cẩn Y đưa cho ta một tách trà.

"Tiểu thư! Người không sao chứ? Sao mồ hôi đổ nhiều thế này?". Cẩn Y vội vàng lấy một cái khăn tới, lau trên cổ, cả cánh tay, mặt ta cũng bắt đầu đổ mồ hôi lấm tấm.

"Chỉ đứng có một chút thôi mà, đừng nói ngươi đổ bệnh rồi đó?". Quân Nhu đặt tách trà xuống, đưa tay sờ lên trán ta, rồi hoảng hốt.

"Trời ơi sao nóng quá vậy! Ngươi bị sốt rồi?". Ta lảo đảo nằm xuống giường, trong người bây giờ vô cùng mệt.

Viện này hiện không có ai ngoài ba chúng ta, Cận An lại vừa ra ngoài mua mấy món đồ ta dặn chưa về, Cẩn Y đóng cửa phòng, đổi sang chiếc khăn khác, cởi bớt áo ngoài không ngừng lau người ta, Quân Nhu tự nhiên cũng sốt sắng.

"Ngươi còn lau cái gì, để đó cho ta, đi gọi đại phu tới đây!"

"Tiểu thư...". Cẩn Y nhìn ta, nàng không yên tâm để ta lại một mình với Quân Nhu. Dường như cũng tự hiểu, Quân Nhu giành lấy cái khăn, mắng mỏ ra chiều oan ức lắm.

"Ta là người chơi đúng luật, không có tranh thủ đánh lén đâu mà lo, ngươi bị ra thế này chẳng lẽ ta ở đây muốn cãi nhau, các ngươi coi thường ta quá rồi đó!"

Nằm trên giường, ta gật đầu, Cẩn Y mới đi. Quân Nhu ở lại, ngồi trên giường, vừa lau mồ hôi vừa dùng khăn lạnh đắp lên trán. Riêng ta nhìn vào đôi chân đang ngồi kia, cố mở miệng nói.

"Bỏ... giày ra."

Quân Nhu dừng lại, bỏ cái khăn vào chậu, sau đó ngoan ngoãn cởi giày, hậm hực.

"Có vậy cũng để ý! Ngươi bệnh thật hay giả đấy?"

Ta cười khổ, mi mắt khép hờ, bây giờ còn buồn ngủ nữa, ta díu mắt, chực nhắm lại, Quân Nhu trông thấy liền vỗ vào cánh tay ta ba bốn cái.

"Ê! Ê! Ê Tẫn Linh!"

"Cái gì?". Bất đắc dĩ ta phải mở mắt, nhăn mặt nói, cô ta đánh rất đau.

"Không được ngủ, lỡ có chuyện gì xảy ra, không phải ta... ta trở thành người... ngộ sát ngươi thì sao! Ngươi không được nhắm mắt!"

"Đồ... điên...". Ta phì cười, nhận ra tới lúc này mà hai người chúng ta vẫn đấu võ mồm nổi. Tiếp đó, Quân Nhu bày trò này trò kia giữ cho ta mở mắt nói chuyện, phiền vô cùng. Cũng may Cẩn Y nhanh nhẹn, thấy đại phu tới thì Quân Nhu mới chịu buông tha.

Đại phu nói ta chỉ bị sốt nhẹ, nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày là khỏi. Cẩn Y đút thuốc xong, Quân Nhu rời đi, cuối cùng ta cũng được đi ngủ.

Qua sáng hôm sau, theo thói quen, ngủ dậy ta đã chuẩn bị đến doanh trại như bình thường, Cẩn Y có khuyên thế nào cũng không được, ta ăn một bát cháo rồi uống hết bát thuốc lớn, Cẩn Y mới cho lên xe xuất phát.

Trên đường đi, Cẩn Y cứ kéo áo choàng và chăn bông thật kín để giữ ấm, còn mang theo ba cái gối cho ta ngả lưng, lại liên tục bảo phải uống nước ấm.

Khi đã đến doanh trại, ta nhanh chóng chạy vào lều lớn, kiểm tra bài cũ đầu giờ, rồi mới phát cuốn bí kíp tận tay từng người một, cho mọi người khoảng thời gian đọc và tự luyện tập, ai có thắc mắc giơ tay ta sẽ tới tận chỗ giúp đỡ.

"Lưu cô nương, hôm nay mặt Lưu cô nương tái nhợt vậy?". Một người giơ tay hỏi.

"Đúng đó, có phải Lưu cô nương bị bệnh rồi không?"

Ta lắc đầu, đáp: "Không có, ta chỉ là dùng phấn mới thôi!"

"Tên này không biết gì cả, sao lại vô duyên như thế, xin lỗi mau!"

"Xin lỗi, ta thực sự không biết, xin lỗi Lưu cô nương!"

"Không sao, mọi người tập trung đi."

"Ngươi đó, kiểm tra viên này cho ta coi!"

"Được được, làm ngay đây làm ngay đây!"

Trong buổi học, ta cố gắng không lộ ra vẻ mệt nhọc, Cẩn Y tranh thủ mượn một cái bếp lò để nấu thuốc cho ta, Cận An thì luôn ngồi trong lớp.

Vừa tới giờ nghỉ, Cẩn Y kịp quay lại, dìu ta về lều nhỏ nghỉ ngơi. Cũng nhờ Dương Kỳ sắp xếp chỗ cho ta, mà bây giờ có thể nằm một lúc, sau khi uống thêm một bát thuốc đắng chát. Ta dặn Cẩn Y lát nữa hết giờ nghỉ gọi ta dậy, rồi nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh giấc, không thấy ai trong lều, ta đi ra ngoài thì Cận An đang đứng trước cửa, trời đã tắt nắng tự lúc nào.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi!"

"Cẩn Y đâu, sao không ai gọi ta dậy?". Ta vội vàng quay lại lều lớn, muộn giờ quá rồi. Từ xa Cẩn Y chạy tới, đỡ tay ta.

"Tiểu thư, người không nghỉ thêm một lát nữa?"

"Sao ngươi không gọi ta dậy, ta ngủ bao lâu rồi?"

Ta bước đi một nhanh hơn, không cần Cẩn Y dìu mình.

"Tiểu thư, bây giờ là giờ Mùi ạ!"

"Ngươi còn không gọi ta, ngươi quên ta dặn gì rồi à?"

"Tiểu thư, Dương Tướng quân có đến... Tướng quân bảo... bảo nô tỳ để người nghỉ thêm ạ!"

"Ai là chủ nhân của ngươi, là hắn hay là ta?"

"Xin lỗi Tiểu thư, nô tỳ thấy người còn bệnh, mà lại vất vả tới đây nên nô tỳ..."

"Nên ngươi tự quyết định thay ta sao?"

"Xin lỗi Tiểu thư, về sau nô tỳ không dám nữa ạ!"

Ta hất tay nàng ra, vén cửa lều, mọi người vẫn đang im lặng luyện tập, vài người lấm lét nhìn ta, Dương Kỳ ngồi ở vị trí của ta cũng vậy. Ta bước vào trong, trực tiếp đi lướt qua Dương Kỳ, xuống bên dưới xem bọn họ.

"Lưu cô nương, Tướng quân vừa cho chúng tôi làm bài kiểm tra rồi, vậy lát nữa Lưu cô nương có phải kiểm nữa không?"

"Có!". Ta đã khó chịu còn bực mình vì Cẩn Y nên trả lời có vẻ nóng giận.

Bên dưới có vài người ỉu xìu cùng vài tiếng thở dài.