Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 152



“Không ai trong số các ngươi cướp người của ta.”

Âm thanh lớn đó đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Mọi người quay đầu lại thì thấy đó là một người đàn ông to béo, to lớn, trông dáng vẻ của hắn ta thì cũng phải nặng ít nhất nhất là 100 cân.

Bụng hắn ta to đến nỗi gần như xé toạc hết quần áo.

Vẻ ngoài xấu xí và tầm thường đó, kể cả có thể dùng bao nhiêu thứ đắp lên người cũng không thể che đậy nổi.

“Hả? Đây không phải là Hoàng Tử Long thiếu gia sao?”

“Cha hắn ta là một ông trùm bất động sản, tài sản ròng hàng trăm tỷ, và là một trong mười người giàu nhất Đông Hải!”

“Thảo nào hắn ta sống xa hoa, tiêu tiền như cỏ rác vậy!”

Nhiều người đã nhận ra hắn ta ngay lập tức.

Hoàng Tử Long này cũng là một công tử có tiếng ở Dương Hải, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn ta thực sự không ai muốn nịnh bợ cả, chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nôn ra hết rồi.

“Hoàng mập mạp, anh có hứng thú với tiểu mỹ nhân này hay không?” Kiều Thiên Dã nhướng mày hỏi.

“Bản thiếu gia không có gì cần nói thêm nữa, nói luôn bao nhiêu tiên!”

Hoàng Tử Long sải bước lên bục cao và nhìn Lâm Kiều Như trong lồng.

“Đây là lần đầu tiên thiếu gia ta được nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy! Quốc sắc thiên hương, không ai sánh bằng, tôi thấy có lỗi quá! Tôi nghĩ rằng tất cả vị quan khách ở đây, không ai muốn giành với tôi đâu đúng không?!”

Nói xong, Hoàng Tử Long nhìn từng những vị quan khách ở bên dưới, giọng điệu đe dọa hơn một chút.

“Không dám không dám!”

“ Hoàng thiếu gia đã lên tiếng thế rồi, chúng tôi làm sao dám cùng ngài khiêu chiến?”

“Đúng vậy… chỉ có Hoàng thiệu gia mới xứng đáng có được mỹ nhân như vậy thôi!”

Nhiều khách mời dưới khán đài xuýt xoa nói.

Xét cho cùng, nhà họ Hoàng có tài sản hàng trăm tỷ, là một tròn những gia tộc đứng đầu ở Dương Hải, thế hệ giàu có thứ hai như hai của gia tộc đó cũng không một ai dám làm trái ý.

“Xin chúc mừng Hoàng mập mạp, mỹ nhân hôm nay sẽ thuộc về anh”

Kiều Thiên Dã nói.

“Ha ha ha…”

Hoàng Tử Long bật cười vui vẻ, vươn bàn tay to đầy lông lá của mình ra, mở lồng và chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như “Tên khốn nạn, đừng có chạm vào tôi!”

Lâm Kiều Như liều mạng giãy giụa, đồng thời hét vào mặt Kiều Thiên Dã: “Tốt hơn hết là anh mau thả tôi ra, nếu không, Tần Vũ Phong sẽ không bao giờ buông tha cho anh đâu!”

Kiều Thiên Dã lộ ra vẻ điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng đáng ghét đó, nói thật cho cô biết nhé – tôi đã cho mời Song hoa hồng côn ra khỏi núi để bắt thằng nhóc hôi thối Tân Vũ Phong đó! Bây giờ, chú Hồng đang trên đường trở về rồi. Cô cũng sẽ không lâu nữa là có thể nhìn thấy thân xác của thằng khốn đó rồi! “

Song hoa hồng côn!

Nghe đến cái tên đó, tất cả người trong hội trường đột nhiên trở nên náo loạn.

“Trời ạ! Đúng là nhị thiếu gia nhà họ Kiều có khác mà, thật là lợi hại!”

“Người ta đồn rằng Hồng Côn có thể xuyên thủng một tấm thép dày hàng chục cm chỉ bằng một cú đấm. Tên nhóc họ Tần kia có lẽ sẽ không qua khỏi “Dám làm cậu chủ Kiều gia tức giận, cho dù chết cũng đáng đời!”

Khi nghe những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Như tái đi, mặt cắt không còn một giọt máu.

“Không… không… Tân Vũ Phong sẽ không gặp tai nạn đâu…”

Cô không ngừng lắc đầu và thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhưng sự nổi tiếng khủng khiếp của Song hoa hồng côn cũng rất rõ ràng, cô vô cùng sợ sệt.

€ó tin đồn rằng chỉ cần tên sát nhân này ra tay, kẻ địch chắc chắn sẽ chết, và không có khả năng sống sót mà quay về.

Nếu như Tần Vũ Phong bởi là vì cô mà gặp phải tai nạn như này, cô nhất định sẽ hối hận cả phần đời còn lại.

“Tiểu mỹ nhân, đừng vùng vẫy nữa!

Chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi là được!”

Hoàng Tử Long lại đi về phía trước, như thể một con sói đã tóm được con thỏ trắng.

Bên cạnh, Kiều Thiên Dã cười rất tươi, rất vui vẻ khi thấy điều này.

Lâm Yến Vân và Lâm Hoàng Quân trên khán đài đã quá phấn khích đến mức họ còn lấy điện thoại di động ra để chụp lại cảnh Lâm Kiều Như bị bắt nạt.

Vào lúc này, Lâm Kiều Như đang ở trong tình thế tuyệt vọng, có lẽ không ai có thể cứu cô rồi!

“Cho dù có chết, tôi cũng không để cho anh được như ý đâu!”

Đột nhiên, trong mắt Lâm Kiều Như lộ ra vẻ dứt khoát.