Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 792



Tần Vũ Phong cởi bỏ áo mãng bào, giao hổ phù, cả áo giáp trên người cũng bỏ xuống.

Cả người anh trêng nhẹ tênh, do là mấy ngày nay bệnh tật liên miên dày vò anh, khiến gầy đi không ít.

Giờ đây, càng nhìn càng trở nên rất thê lương. Phải biết là, cái Tần Vũ Phong cởi ra, không chỉ là áo giáp, không chỉ là áo mãng bào!

Mà đó là danh hiệu chiến thần Thiên Vũ, vị tướng đứng đầu đội quân, từ bây giờ bị gọi thành một người bình thường không có chức vị nào cả!

Nhưng mà, Tần Vũ Phong có thể nghĩ thông được, như Triệu Thiên Lãng đã từng nói.

Đến cả cảnh giới tông sư cũng không đạt được, người có tu vi ám kình đỉnh, làm sao có thể thống lĩnh đội quân hàng triệu người cơ chứ?

Làm thế nào để giữ được danh hiệu của hàng trăm người đứng đầu, làm thế nào để bảo vệ biên giới phía bắc?

Tần Vũ Phong quay người bước đi, khoé môi của anh nhếch lên một nụ cười nhạo chính bản thân mình.

Đúng vậy!

Anh không thể giữ được người phụ nữ mà anh yêu.

Ở biên giới phía Bắc của Đại Hạ, anh cũng không thể bảo vệ được...

Ngay lúc đó, khâm sai đại thần bất thình lình ngăn anh lại. "Đợi đã!"

Tần Vũ Phong có vẻ không đủ nhẫn nại, nên quay đầu bỏ đi

Không biết người khâm sai đại thần này muốn làm trò gì nữa. "Còn chuyện gì nữa?" Tần Vũ Phong kiên nhẫn hỏi. "Anh còn đồ gì vẫn chưa giao ra đây hay không?" Khâm sai đại thần nói một cách kỳ lạ. "Đồ gì?" Tần Vũ Phong cau mày, hỏi ngược lại. Khâm sai đại thần chỉ tay về phía hông của Tần Vũ Phong: "Đương nhiên là đạo của hoàng đế, đao Bắc Thần bí!" "Đây là kho báu quý giá của hoàng gia, được thánh thượng ban cho!"

Khâm sai đại thần nói xong nhìn về phía anh. "Thánh thượng đã ban cho chiến thần Thiên Vũ, nó mang ý nghĩa phi thường, và bây giờ, anh chỉ là một người bình thường, và chắc chắn sẽ phải lấy lại con dao này!"

Tần Vũ Phong chưa kịp mở lời thì Thanh Long và Huyền Vũ cùng những người khác...tất cả đều lộ ra sự phẫn nộ.

Vị khâm sai đại thần này, thật là lo chuyện quá bao đồng rồi.

Đến cả đạo Bắc Thần còn muốn thu hồi?

Phải biết rằng đạo không chỉ là một vũ khí, đối với chiến thần Thiên Vũ, nó có ý nghĩa rất lớn.

Con đạo Bắc Thần này, đồng hành với chiến thần Thiên Vũ, chiến đấu mọi nơi.

Mũi đạo này đã chặt không biết bao nhiêu đầu kẻ địch.

Thần dao này đã nhuốm không biết bao nhiều máu.

Ý nghĩa của nó không chỉ là vũ khí. Đạo còn, thì người còn

Dao chết, thì người chết!

Đây là lần đầu tiên mà Tần Vũ Phong hạ thủ tướng của quân địch bằng một nhát dao Bắc Thần.

Khâm sai đại thần bắt đầu mất kiên nhẫn. “Tần Vũ Phong, không mau giao lại cho thánh thượng thanh kiếm đó? Đừng quên rằng bây giờ anh chỉ là một người bình thường, không thể cầm được con đạo này!" Khâm sai cau mày, gầm gừ nói.

Thanh Long không còn nghe được nữa, bất chấp sự cản trở của Huyền Vũ, bước tới ngăn cản. "Chúng tôi đã nghe anh nói đủ rồi, anh đã xong chưa vậy!" "Sắc lệnh của thánh thượng, mặc dù không được nói rõ ràng, nhưng tất cả đồ vật quyền lực, nếu như hôm nay, anh ta bị cách chức, trao lại những thứ này, chúng tôi sẽ không có gì để nói!" "Nhưng không có gì sai với đạo Bắc Thần, một món quà từ thánh thượng, nhưng từ xưa đến nay, món quà của ngài, không có quy định nào về việc thu hồi cả?" " "Tôi thấy là người đã cố tình gây khó dễ cho đại thần Thiên Vũ!" "Chính xác là như vậy!"

Những người khác nghe thấy, đã đi lên và giúp đỡ. "Đạo Bắc Thần đối với đại thần Thiên Vũ là rất có ý nghĩa!" “Trừ khi có lệnh chính thức, hoặc thánh thượng nói rõ ra, không thì chúng ta không để khâm sai đại thần cướp đi đạo Bắc Thần đâu.” "Mấy người như vậy có ý gì? Muốn tạo phản rồi à?"

- ------------------