Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 802



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Vũ Phong lên máy bay, đáp xuống sân bay gần nhất đến Thập Vạn Đại Sơn ở Miêu Cương, nghe nói rằng ngôi mộ đó nằm ở trong núi Lôi Công.

Khi Tần Vũ Phong đến nơi, anh đã gặp rất nhiều người trong giang hồ ở trên đường, tất cả đều là những người thích nói chuyện.

Dù sao thì anh cũng đã ở ẩn nhiều năm, đi lẫn vào trong đó, đương nhiên sẽ như cá gặp nước.

Chẳng mấy chốc, Tần Vũ Phong đã nghe ngóng được rất nhiều tin tức. Về kho báu, về Thất Thập Nhị trại ở khu vực Miêu Cương phía tây nam... Đương nhiên nhiều nhất vẫn là liên quan tới Nam Tuấn Sái!

Nam Tuấn Sái, đạt cảnh giới Tông sư đỉnh, tu luyện công pháp Cửu Thiên Phách Khí Quyết!

Đã từng dùng sức mạnh của riêng bản thân để quét sạch các thế lực ở Miêu Cường phía tây nam! Thậm chí càng khiến cho tất cả các thế lực lớn nhỏ có thể kể tên đều phải cúi đầu nghe theo! Người trong giang hồ khi nhắc tới cao thủ đứng thứ bảy trong Long Bảng này, tất cả đều tỏ ra kính sợ.

Nhưng trong lòng Tân Vũ Phong không hề có chút gợn sóng nào.

Đứng thứ bảy trong Long Bảng, thì đã làm sao?

Vị vua thực sự của rừng rậm sẽ không sợ những con khỉ trên núi chỉ vì mất đi sức mạnh của mình!

Cho dù là để giải cứu mẹ hay đón Lâm Kiều Như, thì ngọn núi Lôi Công này, Tân Vũ Phong anh, nhất định phải đi vào một chuyến!

Tuy nhiên, khi anh đến phạm vi bên ngoài chân núi Lôi Công, thì có một chuyện bất ngờ xảy ra.

"Người anh em này, bên trong có chuyện gì vậy?".

Tần Vũ Phong ở bên ngoài đám người ngẫu nhiên kéo một người ra hỏi.

Người đàn ông đó không cả ngoảnh đầu lại, giải thích rằng: "Ôi... các thành viên của Thất Thập Nhị trại đã phong tỏa nơi này rồi, ý là muốn vào được thì phải bỏ tiền ra!"

Tần Vũ Phong bình tĩnh nhướng mày lên.

Muốn vào tìm báu vật còn phải trả phí bảo kê à?

Đây không phải là ăn cướp trắng trợn hay sao?

Tần Vũ Phong tiếp tục hỏi: "Vậy phí bảo kê đó, bao nhiêu tiền vậy?" "Ôi, cho dù anh có hỏi thì cũng không vào được đâu! Mỗi người 30 tỷ!

Người đó nói xong liền quay đầu nhìn về phía Tân Vũ Phong.

Nhìn thấy Tần Vũ Phong mặc quần áo bình thường, tựa hồ không giống như có thể trả được tiền.

"Thôi bỏ đi."

Bản thân người đó cũng không có khả năng chi trả, sau khi nghe được tin tức này, anh ta đã chờ sẵn bên ngoài đám đông.

"Những người phía trước đang xếp hàng chờ đợi đó, lát nữa anh đi theo tôi vào xem thử! Tôi mới nghe nói thôi. Biết đâu được là giả thì sao? Trên đời này có được mấy người đủ khả năng bỏ ra 30 tỷ chứ?”

Tần Vũ Phong nghe vậy bình tĩnh gật đầu: "Được rồi, tôi đi theo người anh em, cảm ơn nhiều nhé."

Người đó phất phất tay ra hiệu với Tần Vũ Phong không cần khách sáo.

Mặc dù anh ta nói rằng, chuyện Thất Thập Nhị trại thu 30 tỷ làm phí qua cửa, có thể là tin giả, nhưng dựa theo hiểu biết của Tân Vũ Phong về Thất Thập Nhị trại... nói không chừng, đó là sự thật!

Khu Miêu Cường phía tây nam có nhiều rừng xanh cỏ cây, ngồi tại chỗ mà hét giá, cũng là có khả năng.

Hơn nữa, nếu may mắn tìm được báu vật của hiếm có, vậy thì đó không còn là chuyện 30 tỷ nữa!

Nói không chừng, còn thật sự có người bỏ ra số tiền 30 tỷ để được đi qua đấy.

Khi Tần Vũ Phong lâm vào trầm tư.

"Người anh em!"

Cổ tay áo của Tần Vũ Phong đột nhiên bị người kéo lấy: "Phía trước đã có người đi ra, hai người chúng ta chen vào đi!"



Ở vòng trong, ở chính giữa có mấy người đàn ông cao to đang đứng.

Lấy bọn họ làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn xung quanh.

Một trong những người đàn ông đó lớn tiếng hét lên: "Ngài Sái đã nói rồi! Đây là địa bàn của Thất Thập Nhị trại, muốn vào núi tìm kho báu, được thôi!”

"Thế nhưng, muốn lấy đồ từ trong địa bàn Thất Thập Nhị trại của chúng tôi đi, thì phải đưa 30 tỷ phí vào cửa"

"Các người đây là ăn cướp trắng trợn!"

- ------------------