Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 838



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngọn lửa quanh thân Chúc Cửu Sinh bùng cháy dữ dội. Trong bán kính một trăm mét, lấy anh ta làm trung tâm, tạo thành một vùng chân không.

Ngay cả đám người của Ly Hỏa trại, cũng sợ rằng ngọn lửa không có mắt này sẽ bùng về phía mình, vội vàng lui về phía sau.

Tất cả những gì chạm vào ngọn lửa, lá cỏ, cây cối, tất cả đều biến thành tro tàn ngay trong chốc lát!

Ngay cả không khí, dưới sự đe dọa của ngọn lửa, cũng đang xoay chuyển, đập và né tránh.

Dường như tất cả mọi thứ đều sẽ bị tan chảy chảy bởi nhiệt độ cao của ngọn lửa! Ngay sau đó, một ngọn lửa bắn ra từ trong đôi mắt của Chúc Cứu Sinh. Giữa không trung bùng lên một đám lửa to lớn, tiếp tục bay về hướng Tân Vũ Phong!

Mộc Dung Chi giật mình trong lòng, cả người vô thức mà chấn động.

Ly hỏa kim đồng, liệt diễm phần thiên.

Tin tức về việc Chúc Cửu Sinh có được truyền thừa thần thông bí ẩn, từ lâu đã không còn là bí mật ở Thập Vạn Đại Sơn.

Mộc Dung Chi đã nghe nói cách đây rất lâu.

Sức mạnh của nó vô cùng đáng sợ, mặc dù Mộc Dung Chi chưa tận mắt nhìn thấy nó.

Nhưng cũng nghe nói rằng Chúc Cửu Sinh đã dùng một chiêu này để giết sạch một đội quân nhỏ tầm chục người chỉ bằng cái nhấc tay!

Mặc dù những người trong đó đều là Minh Kình, nhưng Chúc Cửu Sinh lúc đó cũng mới có được truyền thừa cách đây không lâu, vẫn chỉ là cảnh giới Ám Kình.

Nhưng bây giờ... Chúc Cửu Sinh đã là Ám Kinh đỉnh, đã bước vào cảnh giới Bán Bộ Tông Sư!

Còn Tần Vũ Phong vẫn chưa đạt tới Bán Bộ Tông Sư.

Suy nghĩ về điều đó, Mộc Dung Chi tạm dừng tốc độ rút lui, giọng nói trong trẻo hét lên.

"Anh Tần, mau đi thôi! Anh không thể chống lại ngọn lửa đó đâu!"

Nhưng bóng dáng Tần Vũ Phong vẫn đứng yên tại chỗ như trời trồng, không có bất kỳ phản ứng nào.

Mộc Dụng Chi vô thức muốn chạy nhanh trở lại xông về phía trận lửa để kéo Tân Vũ Phong đi.

Tuy nhiên, mọi thứ đã quá muộn.

Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng dáng của Tần Vũ Phong đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

"Hu hu hu."

Vành mắt Mộc Dung Chi ngay lập tức đong đầy nước mắt, bất chấp cái nóng hừng hực xung quanh mà lao vào trận lửa.

Tuy nhiên, ngay vào lúc sắp chạm vào ngọn lửa đó, nỗi sợ hãi theo bản năng vẫn khiến Mộc Dung Chi không thể tiến về phía trước.

"Không!"

Mộc Dung Chi cất lên tiếng gào thét thê lương.

Làm sao có thể như vậy được?

Tại sao anh Tần không trốn đi?

Đều tại cô!

Đều tại cô, không kịp nói cho kĩ càng với Tần công từ về sự đáng sợ của Chúc Cửu Sinh!

Nước mắt của Mộc Dung Chi chảy ào ạt ra ngay lập tức vào lúc này.

Tần Vũ Phong và cô chưa từng giấu giếm, bèo nước gặp nhau.

Nhưng để cứu cô, mà đã bị chôn vùi trong biển lửa...

Đều tại cô, đều tại cô!

Nếu ngay từ đầu cô không thương lượng điều kiện với Chúc Cửu Sinh, Tần Vũ Phong sẽ không ở lại đây bởi vì không chấp nhận được hành động ác độc của Chúc Cửu Sinh, cũng sẽ không có tranh chấp với Chúc Cửu Sinh!

Cũng tại cô quên kéo lấy Tần Vũ Phong lúc trốn đi, cô cứ nghĩ rằng, Tần Vũ Phong cũng nhất định sẽ chạy.

Trái tim của Mộc Dung Chi quá đau đớn, vô thức ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.

"Thiếu chủ bất khả chiến bại! Thằng nhãi kia trúng một đòn này của thiếu chủ, chắc chắn là phải chết rồi!”

"Ha ha ha ha! Có vênh váo hơn nữa thì đã sao nào! Mở miệng khép miệng là nói chúng ta là rác rưởi, hiện tại không phải là bị thiểu chủ thiêu thành đống tro tàn à!"

“Mẹ kiếp, thằng nhãi này tiếp tục vênh váo nữa đi.”



Tư thế của Tần Vũ Phong vẫn không thay đổi, đứng dựa vào đao.

Một mái tóc ngắn hơi dài, không ngừng tung bay dưới ngọn lửa, nhưng lại không bị thiêu đốt một chút nào.

- ------------------