Hoài Bích

Chương 20: Khoá Lương Viên 20



Từ Thanh Viên chậm rãi uốn gối thi lễ với Yến Khuynh.

一一

Khi Từ Thanh Viên kinh hãi nhào vào trong lòng Yến Khuynh, nàng nghe thấy Phong Nhược hít sâu một hơi.

Nàng muộn màng nhận ra mình đã làm gì, cũng cảm giác được cơ thể Yến Khuynh cứng đờ. Nàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của hắn.

Nàng nhỏ giọng nói: "Ta xin lỗi."

Nàng lại chạm vào hắn.

Yến Khuynh: "Không sao."

Yến Khuynh chỉ vươn tay ra, chậm rãi đỡ lấy bả vai nàng, đẩy nàng ra. Đứng dưới cơn mưa to, hắn gầy gò mà yên tĩnh, lông mi tựa như chiếc quạt nhỏ, hạt mưa rơi xuống kêu tí tách.

Đồng thời hắn cứng nhắc nói: "Đừng sợ."

Tim Từ Thanh Viên đập thình thịch, nàng không nói nên lời là do hắn mang tới hay là do âm thanh quỷ dị từ sau lưng truyền đến. Nàng được tấm mạng che mặt che kín rồi tự giác đứng sau Yến Khuynh, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi mà túm lấy tay áo Yến Khuynh cùng nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Phong Nhược hơi bất mãn ho khan một tiếng, nhưng lúc này hắn không có thời gian để dạy dỗ Từ Thanh Viên.

Ba người Yến Khuynh nhìn thấy Đỗ sư thái mặc một thân áo tang màu trắng trong đêm lạnh, nàng ta cầm một chiếc đèn lồng đi ra từ trong màn mưa bụi dày đặc. Chiếc đèn lồng như đốm lửa chiếu sáng một thế giới nhỏ bé, và khi nàng ta bước tới với sắc mặt tái nhợt cùng với y bào trắng như tuyết, trông giống như một bóng ma bay lơ lửng vậy.

Nhưng rốt cuộc đó cũng không phải là ma.

Những ngọn đuốc lơ lửng phía sau Đỗ sư thái, hoá ra lại là những chiếc đèn lồng trên tay các nữ ni đi theo nàng ta.

Từ Thanh Viên không còn thấy sợ hãi nữa.

Nàng lặng lẽ nhã nhặn nấp sau lưng Yến Khuynh, cũng không nhiều lời.

Đỗ sư thái tới gần lạnh lùng nhìn mấy người Yến Khuynh. Đôi mắt lạnh như băng tràn đầy vẻ giễu cợt: "Yến Thiếu Khanh lợi hại thật đấy. Buổi chiều ngài vừa bắt giam sư tỷ ta xong, ban đêm đã đến núi hoang đào mộ."

Nàng ta nhìn hai chữ "Diệp Thi" trên ngôi mộ, ánh mắt nhất thời trở nên phức tạp: "Mộ của một cô nương mồ côi."

Yến Khuynh bình tĩnh nói: "Giang sư thái bị bắt giam là vì Đỗ sư thái phối hợp làm chứng, ban đêm bản quan đào mộ là vì nghi ngờ Tích Thiện Tự đã giết một cô nương mồ côi. Đỗ sư thái đem vụ áo cà sa đẩy lên người Giang sư thái nên cho rằng không ai phát hiện ra việc ác mà sư thái đã làm sao?"

Đỗ sư thái bình tĩnh đến lạnh lùng: "Bần ni làm ác? Dám hỏi Yến Thiếu Khanh ngài có chứng cứ không? Nếu như Đại Lý Tự không có chứng cứ thì các tăng ni sẽ bị oan, bần ni có thể kiện ngược lại Thiếu Khanh đấy."

Nàng ta nói: "Lang quân trông còn trẻ như vậy mà đã là Thiếu Khanh Đại Lý Tự rồi. Tốc độ thăng quan này chẳng phải là không được bình thường hay sao? Có lẽ nào có quan lớn đứng sau bảo vệ lang quân không? Tuy bần ni là người ngoài cuộc, nhưng cũng biết trong triều đình có rất nhiều bè cánh phức tạp, với một người trẻ tuổi ưu tú như lang quân, chắc hẳn có rất nhiều quan lớn đang nhìn chằm chằm vào ngài lắm đấy."

"Lang quân giống như đang đi trên bờ vực thẳm vậy, nếu ngài bước sai một bước, thì đều sẽ rơi vào kết cục thảm bại là rơi xuống vực sâu."

Từ Thanh Viên dùng sức nắm lấy tay áo Yến Khuynh, hô hấp hơi rối loạn, nhưng lại cố gắng che giấu đi.

Mà Yến Khuynh từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên nói: "Cũng may là bản quan không hổ thẹn với đời, bản quan đã lấy được giấy chứng minh của sư thái từ Thượng thư bộ. Sư thái xuất gia vào Long Thành năm thứ nhất, năm nay ước chừng cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi."

Vẻ mặt Đỗ sư thái không chút thay đổi, nước mưa tạt vào mặt ẩm ướt lạnh lẽo.

Trên trời nổi lên sấm chớp, Yến Khuynh nói tiếp: "Diệp tiểu thư mất tích vào Thiên Lịch năm thứ hai mươi hai, Đỗ sư thái đến Tích Thiện Tự vào Long Thành năm thứ nhất. Nơi này là nghĩa địa, bia mộ của Diệp tiểu thư không biết là được lập nên từ khi nào. Bổn quan không ngại đoán một chút, rằng mục đích của Đỗ sư thái khi đến Tích Thiện tự xuất gia, vốn là vì mộ của Diệp tiểu thư."

Các nữ ni xôn xao, tiếng xì xào bàn tán không ngớt.

Đỗ sư thái: "Vì sao ngài lại nói vậy?"

Giọng điệu của nàng ta không còn ổn định như trước.

Từ Thanh Viên lặng lẽ nâng góc mũ che mặt lên, nàng nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong mắt Đỗ sư thái, bàn tay cầm đèn lồng không tự chủ được mà run rẩy. Đôi mắt đen nhánh của Từ Thanh Viên quan sát tường tận vị sư thái này.

Từ Thanh Viên nghĩ tới cái đêm Vệ Miểu bị giết, người mặc áo choàng kia rón rén từ sau tiến lên. Vệ Miểu không hề trốn tránh.

Tuy rằng Vệ Miểu ngốc nghếch, nhưng vẫn có trí thông minh của một đứa trẻ năm tuổi. Ngay từ đầu khi kẻ thù tiếp cận nàng ấy, nàng ấy căn bản là không hề phản kháng, mặc cho đối phương sát hại nàng.

Vệ Miểu không la hét, cũng không khóc rống, tại sao lại không?

Thế giới này thật hoang đường, nhưng mọi chuyện đều có lý do.

Bả vai Từ Thanh Viên khẽ run rẩy, nàng lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ ngươi là......"

Trong màn mưa sấm sét, giọng nói Yến Khuynh xen lẫn với giọng nói yếu ớt của nàng: "Là người của Lương Viên."

Yến Khuynh vẫn trước sau như một bình tĩnh, nhưng giọng nói yếu ớt của hắn trong màn đêm lạnh lẽo này lại đưa bọn họ trở lại đêm hôm đó: "Ngày hai mươi lăm tháng ba, các nữ ni đến thực hiện nghi lễ buổi chiều đã bị Lương lang quân đưa đi. Thế nhưng có một người không đi. Lương Khâu biết người này, nên cũng không ngăn cản người này ở lại."

"Đêm đó trời đổ mưa rất lớn, dấu vết của xe ngựa đã bị mất dấu."

"Sau dạ yến, Vệ Miểu ngồi bên hồ nghịch nước......"

Sau dạ yến, Vệ Miểu ngồi bên hồ nghịch nước, nhàn nhã đi câu cá. Nàng ấy không hiểu được rằng có ít hay nhiều người, cũng không hiểu được tình người ấm lạnh là thế nào.

Nàng ấy nghe thấy nha hoàn mang ô đến cho nàng vui vẻ rạo rực nói:

"Lương lão phu nhân trong buổi dạ yến đã nói rằng sẽ để Lương lang quân cưới nương tử làm vợ. Nương tử à, mệnh người thật là tốt."

Vệ Miểu lẳng lặng ngồi bên hồ, nàng ấy nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy một người quen.

Nàng ấy khẽ nở một nụ cười, ánh mắt trong trẻo đen láy.

Người kia đi tới giơ con dao găm trong tay lên.

- -

"Ầm--"

Một tia sét đánh xuống, đánh trúng cây bách cong queo trong nghĩa địa. Cây cối bị cháy sém, lửa bùng lên dữ dội, lại bị cơn mưa dập tắt đi.

Khí lạnh từ lòng bàn chân Từ Thanh Viên xông lên.

Từ Thanh Viên nhìn chằm chằm Đỗ sư thái, Đỗ sư thái cũng nhìn bọn họ: "Suy đoán không thể trở thành chứng cứ thực tế."

Yến Khuynh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng ta một lúc rồi nói: "Hãy để thi thể của Vệ Miểu nói cho chúng ta biết câu trả lời. Phong Nhược, đào mộ."

Đỗ sư thái bước tới ngăn lại bàn tay gầy gò đang cầm xẻng của Phong Nhược. Gió lạnh và mưa lớn, trong khi nàng ta và Phong Nhược đang tranh giành nhau thì chiếc đèn lồng trong tay nàng ta đã lăn xuống sườn núi.

Cuối cùng nàng ta vẫn bị Phong Nhược đẩy ra, nhưng nàng ta lại ngẩng đầu lên, vẻ điên cuồng trong mắt dữ tợn như cỏ dại.

Giọng nàng ta khàn khàn, quỳ gối xuống trước mặt Yến Khuynh: "Yến Thiếu Khanh, ngài có dám mạo hiểm đào mộ mở quan tài lên không? Nếu người được chôn cất trong mộ không phải là Vệ Miểu mà là Diệp Thi, thì ngài chính là đang mạo phạm thi thể, làm cho linh hồn của người chết không thể yên nghỉ. Bất kể suy đoán của ngài có đúng hay không, thì cũng không thể dựa vào suy đoán của mình mà khiến những người sau khi chết không tìm được sự bình yên. Tích Thiện Tự ở đây là để trông nom những người vô gia cư, và cho các vong linh ở một nơi yên ổn, chúng ta tuyệt đối không thể gánh nổi tội danh đào mộ mở quan tài, mạo phạm linh hồn người chết."

"Xin Thiếu Khanh đừng mở quan tài, đừng làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà để bị dân chúng, bị thiên hạ phỉ nhổ. Nếu ngài mở quan tài ra lại phát hiện ra là mình sai rồi....Một ngày nào đó ở dưới hoàng tuyền, ngài không sợ gặp phải báo ứng sao?!"

Phong Nhược mờ mịt trước những gì Từ Thanh Viên và Đỗ sư thái lần lượt nói, hắn có chút không dám tiến lên đào mộ.

Làm sao có thể để lang quân bị liên lụy vì một nữ tử đã chết được?

Xem ra, ngôi mộ này không thể đào được.

Đỗ sư thái quỳ xuống trước mặt Yến Khuynh, nàng ta cúi đầu khóc nức nở, vẻ mặt đau khổ.

Các nữ ni phía sau nàng ta đều nhao nhao nói--

"Sư tỷ nói đúng đó, Yến Thiếu Khanh cũng quá tàn nhẫn rồi."

"Mộ không thể đào được. Dựa vào cái gì mà nói chúng ta giết người là giết được chứ?"

Nhưng Yến Khuynh lại quay đầu lại nói với Phong Nhược: "Đào đi."

Đỗ sư thái tức giận: "Yến Khuynh!"

Lại có một bàn tay trắng nõn khác vươn tới cầm xẻng, ngăn cản động tác đào mộ của Phong Nhược lại.

Mọi người nhìn thì thấy đó là vị nữ tử ẩn dưới lớp mũ che yên tĩnh thục nhã ở sau lưng Yến Khuynh, không nhìn thấy rõ được khuôn mặt, không biết nữ tử này là ai.

Không ai trong số họ biết được vì sao nữ tử này lại cầm xẻng, còn ngăn cản Phong Nhược lại.

Từ Thanh Viên ngẩng đầu lên, khuôn mặt dưới lớp mũ che trắng như tuyết, đôi mắt trong như hồ nước, nàng nhìn Yến Khuynh qua mạng che mặt, trong lòng cảm thấy có lỗi với Yến Khuynh vì hắn đã bảo vệ thân phận của nàng, nhưng cuối cùng nàng lại phụ lòng hắn.

Bởi vì nàng cũng không muốn hắn mạo hiểm.

Chẳng qua là mở quan tài mà thôi......

Giọng nói Từ Thanh Viên trong trẻo uyển chuyển, phiêu đãng trong đêm tối: "Ta sẽ là người đào mộ mở quan tài này, Phong lang quân là bằng hữu của ta, hỗ trợ ta mở quan tài là được rồi. Nếu người nằm trong mộ không phải là Vệ nương tử, thì là ta đã mạo phạm vong hồn, vì thế mà nguyện ý bị trừng phạt."

Đỗ sư thái đột nhiên ngẩng đầu lên.

Các nữ ni lo sợ nghi ngờ: "Nàng ta là ai vậy?"

"Nàng ta không phải là khách nhân đi theo Yến Thiếu Khanh sao......"

Trong cơn mưa lớn, ánh lửa trong đèn lồng vụt tắt. Mưa ướt đầm đìa, quần áo lạnh lẽo ôm sát người.

Toàn thân Yến Khuynh lúc nóng lúc lạnh, cảm xúc dao động, hắn xuyên qua lớp sương mù nhìn mọi người, toàn thân cứng đờ vì âm thanh hỗn loạn xung quanh. Thế nhưng khi Từ Thanh Viên nhìn sang đây, hắn chợt cảm giác được điều gì đó.

Từ Thanh Viên chậm rãi uốn gối thi lễ với Yến Khuynh.

Yến Khuynh trầm mặc một lúc rồi đáp lễ với nàng.

Mọi người mờ mịt nhìn hai người đang cúi chào lẫn nhau, mà nữ tử khoác áo choàng lông của nam tử vén mạng che mặt lên, lộ ra khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần: "Thiếp thân là Từ Thanh Viên, khiến chư vị chê cười rồi."

- -

Canh ba đêm qua, buổi diễu hành trên phố đã kết thúc từ lâu, những kẻ làm loạn đã bị bắt, thế giới nhỏ bé được mô phỏng theo Mười Tám Tầng Địa Ngục này đã yên tĩnh trở lại.

Mưa rơi tí tách.

Ban đêm, một nữ ni sực nhớ ra chuỗi Phật châu của mình đã bị đánh mất nên đi ra ngoài tìm. Cô dũng cảm bước qua Mười Tám Tầng Địa Ngục không một bóng người, sợ hãi cúi đầu không dám nhìn những con yêu ma dữ tợn đó mà cúi đầu tìm kiếm chuỗi Phật châu của mình.

Cô ngồi xổm trước một cái tháp nhỏ, thò tay vào trong bụi cây gần đó để lần chuỗi Phật châu.

Tí tách, nước bắn tung toé lên trán cô, cô mò tới hai bàn tay đỏ chót.

Lạ thật.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mưa tí tách rơi, một nữ tử mặc đồ trắng, thân thể lung lay trong gió, cái cổ siêu vẹo bị treo trên cây bằng một tấm lụa trắng.

Nữ ni lảo đảo ngã: "Á--"

- -

Từ Thanh Viên run rẩy, nàng vượt qua nỗi sợ hãi hợp lực với Phong Nhược để đào mộ, sau đó dùng một cái đục để cạy nắp mở quan tài.

"Cạch, cạch, cạch..." Tiếng đục cạy nắp quan tài vừa trầm buồn vừa gấp gáp, giống như lời mật hiệu dành cho cái chết.

Yến Khuynh sững sờ đứng đó, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ trống rỗng. Rõ ràng hắn là con người, nhưng lúc này lại giống như cô hồn dã quỷ mất hồn mất vía.

Phong Nhược không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của lang quân trong bóng tối.

Khi hắn không thể tiếp tục động tác trên tay nữa, Từ Thanh Viên nhẹ nhàng thúc giục hắn: "Lang quân, nhanh chút."

Phong Nhược nhìn thấy Yến Khuynh khoát tay với hắn, ý bảo hắn hãy giúp Từ Thanh Viên đi, không cần để ý tới hắn.

Tấm quan tài được dỡ lên, tất cả các nữ ni đều lùi lại, những động tác hỗn loạn của bọn họ đã che đậy đi động tác lùi laih của Yến Khuynh.

Rốt cục Phong Nhược mới sực nhớ ra Từ Thanh Viên là một nữ tử yếu đuối, hắn đẩy nàng ra sau, lấy tay áo che miệng và mũi mình rồi mạnh dạn nhìn vào trong quan tài--

Khuôn mặt xanh trắng, thi thể thối rữa, máu đông lại, tóc rối bù, hai mắt trợn to hơi lồi ra không chịu khép lại......

Từ Thanh Viên bịt miệng và mũi để ngăn mùi hôi từ xác chết toả ra, đồng thời mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn không chớp mắt vào thi thể mà Phong Nhược đào lên.

Nước mắt từ hốc mắt trong phút chốc đã rơi xuống.

Nỗi sợ hãi bắt đầu từ ngày hai mươi lăm tháng ba, vào lúc này, cuối cùng nàng cũng đã gặp lại được Vệ Miểu.

Trong cơn mưa gió, có vài người cầm ô xông vào nghĩa địa, người kia bước thấp bước cao đi dưới mưa, cao giọng hét sang bên này: "Yến lang quân, Yến Thiếu Khanh, Yến Thanh Vũ --"

Mọi người đều nhìn thấy vị lang quân đi tới trong cơn mưa gió đó không ai khác chính là Vi Phù.

Chiếc ô trong tay Vi Phù bị gió thổi bay, áo bào tung bay trong buổi đêm lạnh giá. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, giọng nói mơ hồ mà xa xăm: "Phùng Diệc Châu chết rồi. Phùng nương tử chết rồi!"