Hoài Bích

Chương 3: Người nàng nhìn không là Trạng Nguyên, mà chính là hắn, Yến Khuynh



Phong Nhược hộ tống hai vị nữ lang trở về Lương Viên, hắn đi loanh quanh bên ngoài Lương Viên vài vòng, không phát hiện có động tĩnh dị thường, mới trở về Yến phủ.

Lúc này mưa đã ngừng, đi một đoạn đường dài trong đêm lạnh, nghe thấy tiếng lá ngô đồng xào xạc trong sân viện, dưới hành lang treo lên ngọc đèn cây sơn chi màu đỏ kim sa, có một loại cảm giác âm lãnh và sâu thẳm.

Phong Nhược gõ cửa ít nhất năm tiếng, hắn ta gọi vài lần "Lang quân", trong phòng ngủ mới truyền đến một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng. Phong Nhược lúc này mới đẩy cửa ra, vừa trở tay đóng cửa lại, tay bưng chén thuốc đi vào bên trong.

Hắn đĩnh đạc nói: " Chủ tử, ta bưng thuốc tới cho người."

Xuyên qua bình phong, hắn nhìn thấy Yến Khuynh đứng trước chậu rửa mặt, tay đang cầm khăn lau.

Yến Khuynh cúi thấp mặt, ngón tay bị chà xát đến đỏ bừng, gân xanh trên mu bàn tay vì vậy mà đều nhô ra. Hắn chậm rãi gấp xong khăn, mới trở về thư án ngồi xuống, nhận lấy chén thuốc kia.

Chỉ là một canh giờ không gặp, sắc mặt chủ tử càng thêm tái nhợt, con ngươi màu đen trong suốt, bình tĩnh vô cùng.

Phong Nhược chú ý tới đuôi tóc của Yến Khuynh hơi ẩm ướt, quần áo trên người cũng thay đổi lần nữa. Quần áo khép kín vô cùng, Yến Khuynh ngửa cổ uống thuốc, chỉ nhìn ra yết hầu lăn lộn một chút, lông mi dài cong vểnh lên.

Phong Nhược đóng kỹ cửa sổ, giống như kẻ trộm mà lén lén lút lút hỏi hắn: "Chủ tử lại trở bệnh nặng? Bởi vì gặp Từ nương tử sao? Hôm nay chúng ta không nên gặp nhiều người như vậy."

Yến Khuynh an tĩnh thanh nhã: "Không ngại."

Hắn uống cạn một chén thuốc đắng không còn một giọt, lúc đặt chén thuốc xuống, còn dùng khăn lau sạch chỗ mà môi đã chạm qua. Sau đó hắn cầm một cây bút trên bàn, rũ mắt xuống làm ra tư thế muốn viết chữ, cũng hỏi Phong Nhược: "Lương Viện bốn phía có bất thường gì không?"

Phong Nhược đang nhìn Yến Khuynh đến xuất thần.

Thời điểm hắn đi theo Yến Khuynh, thân thể Yến Khuynh đã xảy ra chút chuyện, khiến bên trong hắn trở nên suy yếu, tinh thần cực kỳ kém. Sự cố lần đó khiến thân thể Yến Khuynh, từ nay về sau bị phá huỷ, không ngừng bị hao mòn. Trước đó, Phong Nhược chỉ từ trong miệng ca ca dạy võ công của mình nghe nói qua về Yến Khuynh, ca ca nói Yến Khuynh thuở nhỏ là một người đồng hôn ngữ trì, hết sức ngượng ngùng. ( 童昏语迟 [Tóng hūn yǔ chí] Đồng hôn ngữ trì: ý để chỉ những đứa trẻ ít nói, lại hay nhút nhát)

Sau sự cố lần đó, Yến Khuynh vì để trông giống như một người bình thường, hắn không thể không dùng một loại thuốc mạnh áp chế lại thể chất suy yếu của hắn, mà loại thuốc này không khác gì "độc" mãn tính. Yến Khuynh dựa vào thuốc để duy trì thân thể này, tối nay đúng là không nên gặp Từ Thanh Viên. Chuyện vượt quá kế hoạch như vậy, sẽ mang đến cho chủ tử sự mệt mỏi và đau đớn vô cùng.

Yến Khuynh cố gắng chống đỡ sự khó chịu, hắn cùng Từ tiểu thư nói lâu như vậy, sau khi Từ Thanh Viên rời đi, Yến Khuynh chính là tinh lực bị hao tổn quá mức, đi rửa mặt thay quần áo. Hắn rõ ràng không đụng tới Từ Thanh Viên, nhưng vẫn vì khó chịu mà chà xát mu bàn tay đến đỏ bừng.

Yến Khuynh không nghe thấy câu trả lời của Phong Nhược, hắn bèn ngẩng đầu, kiên nhẫn hỏi lại một lần. Đôi mắt đen láy trong veo như nước.

Phong Nhược lấy lại tinh thần: "Lương Viên từ bên ngoài nhìn không ra cái gì, chỉ là lớn có chút quá phận, sắp chiếm cứ cả một phường rồi... Chủ tử, người muốn quản chuyện của Từ nương tử? Vạn nhất nàng ta thật sự giết người, nhưng lại chủ động tố cáo để dụ dỗ chúng ta, làm cho chúng ta cảm thấy nàng ta không giết người thì sao?"

Phong Nhược do dự một chút, vì thân thể của chủ tử, hắn trợn mắt nói dối:

"Từ Cố mất tích, lại còn bị nghi ngờ phản quốc. Con gái ông ta lại khăng khăng nói rằng nàng ta không biết chuyện của cha mình. Đại Lý Tự không có chứng cứ, đành phải buông tha cho Từ Thanh Viên. Nhưng Từ Cố là một đại nho, con gái mà ông ta dạy dỗ sao có thể đơn giản được?"

"Từ Cố vừa mất tích, Lương gia ở Trường An liền ra tay giúp đỡ Từ Thanh Viên. Đây không chừng là Từ Cố cùng nữ nhi của hắn đã sớm chuẩn bị tốt, Từ Thanh Viên chỉ là làm bộ như không biết mà thôi! Lại nói, Lương gia vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, như thế nào nàng ta vừa mới đến Lương gia ở vài ngày, Lương Viện đã có người chết?"

"Tứ lang, nói không chừng chính là Từ nương tử vừa ý vị Lương lang quân kia, cùng nữ nhân khác tranh giành tình nhân, giết người. Hiện tại liền giả bộ mất trí nhớ, nói mình không có giết..."

Phong Nhược hào hứng dạt dào còn muốn phân trần lại, phát giác Yến Khuynh nhắm mắt lại, ánh mắt tiều tụy hốc hác, hắn trong phút chốc liền khép miệng.

Phong Nhược bị chịu đả kích lớn: "Chẳng lẽ ta cùng người nói chuyện, người cũng sẽ cảm thấy không khỏe? Ta đều đã đi theo người nhiều năm như vậy......"

Yến Khuynh im lặng, không biết nên an ủi thị vệ như thế nào, vả lại hắn đã trầm mặc trong một thời gian dài như vậy, đã bỏ lỡ thời cơ an ủi tốt nhất. Hàng mi Yến Khuynh run rẩy, lại một lần nữa cầm bút viết chữ, lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Từ tiểu thư có tội hay không, tra rồi sau hẵng nói. Lương Viên vì sao không báo án, vốn là đã là chuyện kỳ quái. Nếu ngươi không cung cấp được manh mối gì thì trở về nghỉ ngơi đi."

Phong Nhược trầm mặc một hồi lâu,hổ thẹn hành lễ, rời khỏi căn phòng. Trước khi ra khỏi cửa, hắn quay đầu nhìn chủ tử ----

Thanh niên ống tay áo nhẹ nhàng vấn lên, dùng một cây trâm gỗ buộc tóc lại, cúi đầu viết, lộ ra xương tay gầy gò xanh xao. Nửa thân ảnh của hắn ánh lên song cửa sổ, như hạc giương cánh, lại không thể bay được.

Một ngọn đèn dầu cùng chiếu rọi, chỉ sợ Yến Khuynh lại phải thức đêm vì những người và việc không liên quan, trước khi lấy được hồ sơ đã phải đích thân chuẩn bị cho vụ án giết người ở Lương Viên.

Vị lang quân này tướng mạo thanh nhã, tính tình ngược lại cố nén cô dũng, trên thế gian này hiếm có vô cùng. ( 强忍孤勇[Qiáng rěn gū yǒng]: cường nhẫn cô dũng: là người giỏi nhẫn nhịn, kiên cường dũng cảm)

- -

Ngược lại với Yến Khuynh, sau khi chủ tớ Từ Thanh Viên trở lại Lương Viên, thở phào nhẹ nhõm.

Lương Viện xưa nay ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, các nữ tử đều đã đi ngủ. Cho dù có khúc mắc gì, chỉ sợ cũng phải đợi đến sau hừng đông. Sau khi Từ Thanh Viên cùng thị nữ Lan Thì vào phòng ở sân sau, Lan Thì liền vui vẻ: "Có Yến Tứ Lang giúp chúng ta, nương tử yên tâm đi."

Từ Thanh Viên khẽ mỉm cười một chút, không nói gì, chỉ dặn thị nữ sau khi rửa mặt rồi đi ngủ đi, có lời gì ngày mai rồi hãy nói. Lan Thì đi rồi, Từ Thanh Viên sau khi rửa mặt qua loa, lặng lẽ lấy hung khí là con dao găm đêm qua kia lấy ra. Nàng dùng khăn quấn quanh dao găm, cũng không dám đụng nhiều, hiện giờ vết máu trên dao găm đã khô, loang lổ dính ở trên mũi nhọn.

Từ Thanh Viên suy nghĩ một lát, đặt dao găm dưới gối, nằm sấp trên giường nhắm mắt lại, tóc đen hỗn độn nằm rải rác.

Đầu óc nàng hỗn loạn, lúc thì nghĩ đến trận mưa lớn đêm qua, lúc thì nghĩ Vệ Miểu phẫn uất trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, lúc thì là bóng dáng của Yến Khuynh từ trên lầu đi xuống...

— — —

Từ Thanh Viên mơ thấy một giấc mộng, nàng mơ thấy ngày mình tiến vào Trường An - -

giăng đèn kết hoa (张灯结彩[zhāng dēng jié cǎi]: trương đăng kết thải: ánh đèn rực rỡ), xe ngựa chen chúc nhau.

Lương gia phái xe ngựa tới đón Từ Thanh Viên, ngày vào Trường An, vừa vặn đụng phải sĩ tử đăng khoa (chỉ những sĩ tử thi đỗ) dạo phố, khắp thành Trường An đều vô cùng xôn xao, náo động.

Trong xe ngựa, Từ Thanh Viên và Lan Thì ngồi yên tĩnh vô cùng. Hai nàng còn đang lo lắng vì chuyện Từ Cố mất tích, cũng không còn tâm tình đắm chìm trong sự phồn hoa, sầm uất của Trường An. Xe ngựa bị kẹt ở giữa đường, bởi vì bách tích quá nhiều, bọn họ tiến không được mà lui cũng không được. Một lão bà ở bên ngoài liền vỗ lên thành xe, khuyên bảo nử tử ở trong xe:

"Từ nương tử, người cần gì phải rầu rĩ không vui? Chuyện của cha người, người lại không biết. Đại Lý Tự không có chứng cớ, không phải cũng chỉ có thể mặc kệ người sao? Đến Lương gia chúng ta, người cứ yên tâm, lão tổ tông chúng ta a, thích nhất là tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp."

Trong xe truyền đến giọng nói dịu dàng của Từ Thanh Viên: "Tạ ơn bà bà chỉ điểm."

Mụ già kia bĩu môi, lại đột nhiên lớn tiếng: "Xem kìa, Trạng Nguyên dạo phố rồi, Trạng Nguyên Lang, Thám Hoa Lang bọn họ đều cưỡi ngựa đến đây... Từ nương tử thật sự không muốn nhìn xemmột chút?"

Hai bên đường phố sớm đã có binh lính giữ trật tự, nhưng trong chớp mắt không ngăn được dân chúng nhảy cẫng lên vì vui mừng: "Đến rồi đến rồi, các lang quân đến rồi. Đây là Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất từ khi Đại Ngụy khai quốc tới nay phải không?"

"Trạng Nguyên lang còn trẻ như vậy, lại đẹp như vậy, nói không chừng sớm đã được công chúa coi trọng, nào có đến lượt được ngươi?"

Công chúa? Hừ......

Từ Thanh Viên nghe thanh âm ồn ào huyên náo ở bên ngoài, trong lòng không khỏi kinh ngạc, bách tính Trường An phóng khoáng như thế, còn dám cả gan bàn chuyện về triều đình. Nàng rốt cuộc còn trẻ, mặc dù bởi vì chuyện của phụ thân mà trong lòng rầu rĩ không vui, nhưng cũng bị người bên ngoài gợi lên lòng hiếu kỳ.

Bên kia đường có một chiếc xe ngựa khác, đối diện với chiếc xe ngựa này của Từ Thanh Viên, chiếc xe ngựa này cũng bị đám sĩ tử chặn ở giao lộ. Chiếc xe ngựa này rẽ vào ngõ hẻm để tránh né đám người. Bảng hiệu của phủ công chúa chợt lóe lên, mà không bị người chú ý.

Cùng lúc đó, Từ Thanh Viên vén rèm xe lên, nhìn về phía biển người tấp nập. Mấy con mã chạy song song, các sĩ tử trẻ tuổi anh tuấn dưới sự dẫn đầu của Trạng Nguyên lang, phong thái lỗi lạc. Ngoài đám người này, có một đội nhân đánh xe ngựa mà đi, ào ào đạp gió.

Điều trước tiên Từ Thanh Viên nhìn thấy không phải sĩ tử đang dạo phố, mà là đội kỵ sĩ ra khỏi thành.

Con đường tắc nghẽn khó đi, có người trong hàng kỵ sĩ quát: "Đại Lý tự ra khỏi thành làm việc, người không liên quan lui tán, chớ có muốn cản đường!"

Tránh ra!

Trong lúc hỗn loạn, Trạng Nguyên lang giữ chặt dây cương, cùng các binh sĩ nhường đường. Xe ngựa của Từ Thanh Viên cũng bị thét to nhường ra lối thông đạo, lúc bánh xe chuyển động, Từ Thanh Viên dựa vào rèm xe, nhìn về phía người của Đại Lý Tự.

Khi tất cả mọi người đi xem sĩ tử dạo phố, Từ Thanh Viên lại muốn xem nhóm người khỏi Đại Lý Tự ra khỏi thành này. Trong lòng nàng nghĩ, không biết hôm nay quan viên Đại Lý Tự ra khỏi thành, có người đang thẩm vấn vụ án của phụ thân nàng hay không...

Cả sảnh đường chói lọi, sĩ tử anh tuấn kiệt xuất. Bách tính ồn ào bên tai, Từ Thanh Viên trên đụng phải các quan viên Đại Lý Tự ra khỏi thành. Ở thời điểm mà khoảng cách cực gần, ánh mắt Từ Thanh Viên đối diện với một người.

Thanh niên trẻ nhất trong quan viên Đại Lý Tự cầm đầu cưỡi ngựa mà đi, y bào phi sắc (sắc đỏ) tung bay, khuôn mặt hắn anh tuấn, khí độ đoan hoa (气度端华 [Qìdù duān huá] Khí độ đoan hoa: Phong thái đoan chính, trang nghiêm)

Lúc xe ngựa của Lương phủ nhường đường, có người bên cạnh hắn ở bên tai hắn nói cái gì đó "Từ nương tử ", vì thế lúc gần nhau trong gang tấc, hắn rũ mắt xuống nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, giống như một cơn mưa nhẹ nhàng rơi vào trong lòng nàng.

"Trạng Nguyên Lang quả thật tuấn tú!"

—— Nhưng người Từ Thanh Viên nhìn không phải Trạng Nguyên Lang, mà là Thiếu Khanh Đại Lý Tự ra khỏi thành phá án, Yến Khuynh.

— — —

Sáng sớm, tiếng chim hót véo von, màn trướng rủ xuống.

Lương Viện trong ánh mặt trời mọc như được sống lại, trong ánh sáng ban mai, Từ Thanh Viên đầu óc không tĩnh táo, toàn thân dấy lên một trận đau nhức, khi nàng còn mê man trong giấc mộng thì bị tiếng ồn ào líu ríu bên ngoài đánh thức ——

" Từ Thanh Viên đâu? Bữa tối tối hôm qua đã không thấy nàng ta, không phải là đang giả vờ ốm đó chứ? Nàng ta già mồm cãi láo như vậy, cứ làm bộ làm tịch, không phải là muốn được lão tổ tông quan tâm nàng đi?"

"Chẳng lẽ là muốn dựa vào cái này đoạt được tình yêu của Lương Lang quân? Ngươi cứ ở đó mà nằm mơ đi!"

Lan Thời khổ sở khuyên bảo: "Phùng nương tử, nương tử chúng ta còn chưa tỉnh......"

Nữ tử trong viện sáng sớm đã đến làm loạn xoắn khăn hừ một tiếng, nàng ta trời sinh tính tình chua ngoa, thấy một nha hoàn này cũng dám ngăn cản mình, ngay lúc này liền muốn chửi ầm lên.

Mà lúc này, trong phòng vén mành lên, lộ ra một chút khuôn mặt phù dung thanh lệ:

"Lan Thì, ngươi bảo Phùng nương tử chờ ta một chút, ta lúc này liền ra đây "

Hai nữ lang cách rèm cửa sổ, nhìn nhau một cái.

Từ Thanh Viên chân trần đứng ở dưới cửa sổ trong phòng thu hồi lại ánh mắt, ôm trái tim đang đập thình thịch bất an, điều chỉnh tâm tình của mình: Thi cốt Vệ Miểu còn chưa tìm được, chính là lúc phiền lòng, đối thủ một mất một còn của nàng ở Lương Viên, Phùng Diệc Châu lại vô cớ tới sinh sự.

Phùng Diệc Châu đến, phải chăng có liên quan đến Vệ Miểu?