Hoài Bích

Chương 5: Nàng muốn nói lại thôi, thần sắc rối rắm, vẫn là không dám nói...



Từ Thanh Viên lập tức cúi đầu rà soát y phục, lại phát hiện không thiếu thứ gì, người nọ bụm lên cổ tay nàng bằng thứ gì đó. Từ Thanh Viên nâng cổ tay lên, đưa mắt nhìn xuống. Cổ tay trơn nhẵn tinh xảo, làn da mềm mại, ngay cả chút dấu vết cũng nhìn không ra.

Từ Thanh Viên lại nhẹ nhàng ngửi, chỉ ngửi ra một cỗ hương vị ngọt ngào.

Nàng khó hiểu nhìn người nông dân trồng hoa xa lạ kia đang mang một cái thùng gỗ và cái xẻng dần đi xa. Bóng lưng người nông dân trồng hoa kia thoạt nhìn gầy yếu, hắn chuyển qua một góc ở Lương Viên, cũng không quay đầu lại liếc một cái, đi thong dong vô cùng.

Từ Thanh Viên há miệng nghĩ muốn kêu cứu, nhưng thanh âm lại bị kẹt trong cổ họng, làm cho nàng không dám nói ra: Người này không có trộm đồ. Nhưng là ai đây?

Có liên quan gì đến tên kẻ thù hại chết Vệ Miểu không?

Nắng hè ban ngày chói chang nóng bức, bầu không khí ngưng trệ. Từ Thanh Viên trong lòng kinh hãi, toàn thân cứng đờ. Nhưng chỉ trong chốc lát, tiếng cười nói của lão phu nhân ở bên phía đình nghỉ mát truyền đến, lại làm cho nhịp tim của nàng dần dần trở lại bình thường.

Giữa thanh thiên bạch nhật, cho dù người này có là kẻ ác cũng không dám công khai giết người.

Nàng tuy rằng sợ hãi nhưng nếu như người này làm chuyện ác tày trời, vừa vặn sai người bắt hắn hỏi tội. Nghĩ như vậy, Từ Thanh Viên cũng không có gọi người, chỉ cất bước đi nhanh hơn, hướng theo nông phu trồng hoa đuổi theo.

Nàng qua đường gặp thị nữ, thị nữ thỉnh an: "Nương tử đi đâu vậy ạ? "

Từ Thanh Viên cố ý chọn con đường không hoàn toàn giống với người trồng hoa kia, nàng do dự một chút: "Tổ mẫu tìm Lương Lang quân đi dạo công viên."

Như thế, thị nữ này nếu nhìn thấy Lương Lang sẽ nói cho Lương Lang, để Lương Lang tới tìm nàng. Nàng sẽ an toàn hơn trước sự thăm dò của ác nhân này.

- ---------

Trong lúc Từ Thanh Viên đuổi theo, Phong Nhược làm động tác chọc cười, chọc cho tiểu trù nương kia vô cùng vui vẻ, lời nói đã nói ra liền nói càng nhiều.

Tiểu trù nương: "Ta đã nói rồi, Từ nương tử cùng Vệ nương tử quan hệ rất tốt. Ngươi chớ nghe lời người ta nói lão phu nhân đang phân vân giữa Từ phu nhân và Ngụy phu nhân ai sẽ là cháu gái của người sao? Liền cho rằng quan hệ giữa hai vị nương tử này rất kém đi?"

Phong Nhược cười cười, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền: " Vừa rồi khi ta đi dạo từ lâm viên, có nhìn thấy Từ nương tử, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như vậy ta liền biết nàng ấy không phải là người xấu. Nếu quả thật xảy ra cãi vã, nhất định là Vệ nương tử khi dễ nàng. "

Tiểu trù nương lại trợn trắng mắt: " Không đúng! Vệ nương tử nhã nhặn, đoan chính ôn hoà, là người thẹn thùng nhất mà ta từng gặp! Ta chưa từng thấy Vệ nương tử cãi nhau với bất luận kẻ nào. Cho dù sau này Từ nương tử được nghênh đón, Từ nương tử cũng không nói ra Vệ nương tử có cái gì không tốt."

"Vệ nương tử a, nàng ấy không thích nói chuyện, thường xuyên một mình ngẩn người câu cá. Nàng ấy chưa bao giờ câu được cá, chỉ có Từ nương tử chịu cùng nàng giết thời gian. Hai ngày trước các sư thái đến quý phủ làm việc, Vệ nương tử sợ tới mức khóc tại chỗ, vẫn là Từ nương tử dỗ dành nàng. "

Phong Nhược rũ mắt, trong mắt dâng lên nỗi nghi hoặc.

Hắn nói: "Khóc? Bị sư thái dọa khóc sao? Bà chắc chắn chứ? Từ nương tử còn đi dỗ nàng ta? Hơn nữa...... quý phủ các người còn làm phép a. "

—— Vậy tại sao Từ Thanh Viên lại nói nàng và Vệ Miểu thỉnh thoảng bởi vì vị lang quân Lương Khâu ở Lương Viên kia mà xảy ra tranh chấp?

Tiểu trù nương ấp úng nói không nên lời đứng lên: "Nơi này không sạch sẽ, thường xuyên làm việc..."

Một tiếng rống từ phòng bếp bên kia truyền đến: "Không cần nói chuyện phiếm, mau tới làm việc đi, không cần cùng người bên ngoài Lương Viên nói chuyện, bị phát hiện ta liền đưa ngươi đi cho cá ăn!"

Trong Lương Viên quả thật có một hồ nước rất lớn, nối liền với nước sông Khúc trong thành.

Tiểu trù nương cướp kẹo từ trong ngực Phong Nhược đã hứa cho mình, một mực nhét vào trong miệng. Miệng bà ta phồng lên, vội vã rời đi, trước khi đi bà ta còn thở dài nói câu cuối cùng với Phong Nhược:

"Ngươi đi mau đi, đừng hỏi lung tung, Lương Viên không thích có người ngoài. Vệ nương tử rời đi cũng tốt, nàng có thể lập gia thất, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nói lý ra ta còn hâm mộ nàng ta ấy chứ."

Phong Nhược đứng dậy với đôi mắt u ám, vỗ vỗ bụi bẩn trên người.

Hắn lầm bầm: "Thì ra mọi người trong Lương Viên đều cho rằng Vệ Miểu đã rời đi, Từ Thanh Viên lại cho rằng Vệ Miểu đã chết. Kỳ quái, ai mới là người nói thật? "

- ------------

Từ Thanh Viên đi theo người nông phu trồng hoa kia, càng đuổi càng gần.

Người nọ giống như phát hiện bước chân phía sau, bước chân cũng nhanh hơn. Hắn lại đi rất nhanh, quần áo thô ráp trên người cọ sát với nhau nhanh hơn chút, càng tôn lên tấm lưng gầy trơ xương.

Từ Thanh Viên không khỏi mở miệng: "Ngươi..."

Nàng đi nhanh hai bước, y phục tung bay như mây, dải lụa quấn lấy cánh tay nam nhân. Người nọ bị vấp một cái, Từ Thanh Viên liền xông tới, cố lấy hết dũng khí nắm lấy ống tay áo người nọ:

"Ngươi chờ một chút, ngươi là ai...... "

Người nọ bị nàng kéo xoay người.

Chiếc khăn lụa trắng của nữ tử vướng vào cổ tay của nam nhân kia, thanh niên trong bộ quần áo thô ráp quay đầu lại. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu lên người Từ Thanh Viên và hắn, cắt thế gian này thành hai mảnh sáng tối. Dưới những chiếc lá lốm đốm, vô cùng văn nhã, so với khuôn mặt lấm lem bùn đất của hắn hoàn toàn bất đồng.

Yến Khuynh.

Từ Thanh Viên giật mình lui về phía sau một bước, hắn cũng lui về phía sau một bước, đưa ngón tay đặt trước môi, làm ra động tác "Chớ có lên tiếng".

Cùng lúc đó, Từ Thanh Viên nghe thấy thanh âm của thanh niên ở phía sau: "Lộ Châu Nhi, là nàng sao? Hình như vừa rồi ta vừa thấy bóng dáng của nàng."

Từ Thanh Viên phục hồi tinh thần: Đây là thanh âm của Lương lang quân, Lương Khâu.

Từ Thanh Viên đưa tay muốn đẩy Yến Khuynh vào bóng cây, Yến Khuynh lại chủ động lui về phía sau một bước trước khi nàng đụng tới vạt áo hắn, xoay người giấu mình vào sau thân cây, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Từ Thanh Viên ngẩn ra.

Hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau nhiều, nhưng khi hai ánh mắt nhìn nhau Từ Thanh Viên lập tức hiểu ý của hắn. Từ Thanh Viên liền dẫn đường ngược lại, miệng nói: "Lương lang quân, ta ở chỗ này. "

Thanh niên từ một phương hướng khác đi tới cười haha: "Thật sự là Lộ Châu Nhi sao? Nàng ở chỗ này làm gì thế? "

Từ Thanh Viên điều chỉnh lại tâm tình, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân ôn nhuận như ngọc đoan đoan chính chính, trong lòng hắn ôm một chậu cây, trên cổ tay quấn một vòng vải trắng. Có lẽ là hắn đêm qua ngủ không ngon, đáy mắt hắn còn có chút tơ máu.

Đây chính là Lương Khâu.

Lương Khâu từ lâu đã qua nhược quán ( Nhược quán 弱冠: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức "quán lễ" 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là 'nhược quán"), nhưng hắn vẫn chưa lập gia đình.

Lương Khâu híp mắt lại nhìn theo hướng phía sau lưng Từ Thanh Viên, Từ Thanh Viên khẩn trương vòng tới trước mặt hắn, ngăn cản đôi mắt tò mò của hắn. Nàng cùng Lương Khâu đi qua bóng cây mà Yến Khuynh ẩn nấp.

Những đốm sáng không ngừng đong đưa và tiếng lá cây xào xạo qua lại, Từ Thanh Viên cúi đầu, giọng nói có chút căng thẳng, lại dịu dàng cười nhẹ: "Ta phụ giúp tổ mẫu đem mâm trái cây tới, lại nhìn thấy một con bướm, nhịn không được liền chạy đi xa. Lương Lang quân, người có muốn đi cùng ta không? "Lương Khâu nhìn nàng một lúc lâu: "Được."

Hai người sóng vai nhau đi qua bóng cây.

Từ Thanh Viên nhìn thấy chậu cây xanh um trong lòng Lương Khâu, cũng nhìn thấy trên vải trắng quấn trên tay hắn lộ ra một chút vết máu. Ánh mắt cô hơi dừng lại, thầm nghĩ:

Trong Lương viên chỉ có vị lang quân này quanh năm quấn vải trắng, nếu cái chết của Vệ Miểu có liên quan đến vị lang quân này, vải trắng trên cổ tay vị lang quân này, có thể che dấu chút dấu vết bí mật nào hay không?

Nàng nhìn chằm chằm cổ tay hắn một lúc lâu, Lương Khâu theo ánh mắt của nàng nhìn xuống cổ tay của mình, hắn cười híp mắt: "Làm sao vậy, Lộ Châu Nhi không phải đã quen nhìn thấy rồi sao? Nàng mới tới Lương Viên được một tháng, ta đã sớm nói rồi, cổ tay này là cắt để lấy máu, dùng máu nuôi dưỡng những bông hoa của ta, ngày ngày đều như vậy, nàng bây giờ nhìn vẫn cảm thấy sợ hãi?"

Từ Thanh Viên hỏi: "Rốt cuộc Lang quân trồng loại hoa gì mà ngày nào cũng phải dùng máu nuôi chúng? Khi nào thì nó mới nở hoa?"

Lương Khâu kiên nhẫn giới thiệu: "Đây là hoa truyền từ Tây Vực, chỉ có lấy máu tưới, mới có thể nở ra những bông hoa tươi đẹp nhất. Thành Trường An hàng năm có đấu hoa yến, đến lúc đó hoa của ta nở, ta mang nàng cùng đi tham gia tỷ thí, nàng sẽ hiểu. Những năm trước đều là hoa của ta đoạt giải nhất." Hắn hào hoa phong nhã, ánh mắt thâm tình nhìn chậu hoa trong lòng mình. Người này không thích mỹ nhân, lại thích trồng hoa nhất.

Lúc này đã đi qua chỗ Yến Khuynh ẩn nấp rất xa, Từ Thanh Viên lơ đãng quay đầu lại, nhìn đến diệp lạc như điệp (叶落如蝶)

Thiếu Khanh Đại Lý Tự khí chất cao thượng kia cũng không thấy tung tích. Hắn vẫn còn đang quan sát bọn họ sao?

Từ Thanh Viên đảo mắt, tiếp tục thăm dò Lương Khâu: "Ta có thể theo lang quân cùng đi ra ngoài sao? "

Lương Khâu: "Ồ, nếu không phải ta cho nàng ra ngoài, đêm qua nàng làm sao ra ngoài được?"

Hắn tươi cười có vài phần giảo hoạt nhìn về phía nàng. Hai gò má Từ Thanh Viên đỏ lên, nghĩ đến chính là vị lang quân này cho phép, nàng mới có thể mượn cớ mua chuỗi ngọc, đi ra ngoài cầu xin giúp đỡ. Nàng cúi đầu, né tránh ánh mắt Lương Khâu: "Cám ơn lang quân đêm qua đã giúp ta."

Lương Khâu: "Ta giúp nàng ra ngoài giải sầu, nàng không cảm tạ ta sao? Chuỗi ngọc đêm qua của nàng là muốn lấy tới làm cái gì?"

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, tim đập thình thịch, ánh mắt chần chừ.

Lương Khâu giả vờ giận: "Sao? không nỡ?"

Từ Thanh Viên chần chừ một lúc lâu, do do dự dự lấy từ trong tay áo ra hơn phân nửa chuỗi ngọc hoa tai. Nàng rối rắm vạn phần, Lương Khâu lại cao hứng, đưa tay đánh giá một chút.

Lương Khâu đem chuỗi ngọc hoa tai kia cất đi: "Đây coi như là tạ lễ của nàng."

Từ Thanh Viên thoáng cái giãy dụa: "Nhưng mà hoa tai kia còn chưa có hoàn thành......"

Lương khâu cười nói: "Không cần, ta không thích thập toàn thập mỹ, thập toàn cửa mĩ là đủ rồi."

Từ Thanh Viên mặt mày đỏ bừng, nàng ngơ ngác nhìn Lương Khâu đem chuỗi hoa tai kia cất một cách cẩn thận. Nàng muốn nói lại thôi, thần sắc vô cùng rối rắm, rốt cuộc vẫn là không dám nói đó là chuỗi ngọc hoa tai của một thị vệ tên Phong Nhược......Đưa cho hắn như thế này, có thực sự là ổn không?

Nếu Yến Khuynh là muốn quản nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Lương Khâu thấy trong mắt Từ Thanh Viên là buồn bã mất mát, một mực lo si ngốc nhìn hắn, trong lòng hắn mềm nhũn, cho rằng nàng đang ngượng ngùng xấu hổ.

Hắn cố ý làm cho nàng vui vẻ một chút, liền cúi đầu lại gần: "Hai ngày nữa, ta năn nỉ tổ mẫu dẫn chúng ta đến chùa của các sư thái du ngoạn, nàng có nguyện ý đi cùng không?"

Từ Thanh Viên ngẩng đầu, hoang mang: "Chúng ta phải đi xa nhà?"

Lương Khâu cười yếu ớt: "Đúng vậy, khó có được cơ hội ra ngoài, trên núi cũng rất thú vị, nếu không đi, năm nay sẽ không còn cơ hội nữa."

- -----------

Đêm đó, Phong Nhược trở lại Yến phủ, tiến vào thư phòng của Yến Khuynh, nhìn thấy Yến Khuynh đang chậm rãi cởi bỏ hoá trang trên mặt, lại không ngừng rửa tay, đem tay chà đến đỏ bừng. Phong Nhược nghi hoặc: "Chủ tử bị người khác chạm vào sao? Nếu không sao lại không ngừng rửa tay? Chủ tử, người thật sự rất hay ngượng ngùng"

Yến Khuynh im lặng, cũng không trả lời Phong Nhược. Hắn lau sạch tay, sau khi trở về thư án, nghe Phong Nhược đem tin tức tìm được nói cho hắn biết.

Ngọn đèn dầu chiếu lên hàng mi dài của Yến Khuynh, hắn ngồi thằng lưng, không nói một lời, hắn cao quý giống như một vị thần vậy.

Yến Khuynh nhẹ giọng: "Lương Viên cất giấu một bí mật thật lớn. Phong Nhược, vụ án này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một vụ án giết người, nhưng ta nghĩ, Vệ Miểu hẳn là đã chết thật rồi, còn thi thể ở nơi nào, rất nhanh sẽ tìm được."

"Từ Thanh Viên không nói thật cho chúng ta biết. Ta nghĩ, nàng hoặc là là hung thủ, hoặc là nàng đang giúp Vệ Miểu giữ kín một bí mật không thể cùng người khác biết."

Hắn nhắm mắt lại, lại nghĩ đến lá rụng liên hồi, thiếu nữ xinh đẹp kia đưa tay muốn đem hắn đẩy vào chỗ tối tăm.

- ---------

Ban đêm, Lan Thì ngủ ở gian ngoài.

Từ Thanh Viên từ trong ác mộng tỉnh lại, nàng trằn trọc, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn sương mù dày đặc vào ban đêm.Sương mù như máu quỷ tràn ngập khắp không gian, tầng tầng lớp lớp bao vây. Giống như một đêm tỉnh dậy, nàng đứng ở cửa phòng Vân Châu, phát hiện phụ thân đã bỏ mình, cũng giống như đêm mà Vệ Miểu chết, nàng đứng dưới cửa sổ, tay bê bết máu.

Số mệnh rối rắm khó hiểu, thế gian này cô quạnh chỉ có một mình nàng đối mặt với tình cảnh này. Từ Thanh Viên ôm lấy hai tay sưởi ấm, nghĩ đến ban ngày Yến Khuynh ở trong llâm viên liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng nghĩ đến Lương Khâu hào hứng dào dạt nói với nàng trên núi tốt như thế nào, chùa miếu thú vị như thế nào, hàng năm người Lương gia lên núi chơi vui vẻ biết bao.

Nàng rất muốn hỏi Lương Khâu, hắn có còn nhớ Vệ Miểu không?

Nhưng nàng không dám hỏi.

Thế đạo này thật kỳ quái, có người vĩnh viễn không thấy, có người vẫn bày ra vui vẻ chơi đùa. Một cô nương mồ côi chỉ có một mình như nàng, chỉ sợ rước họa vào thân.