Hoài Bích

Chương 7: Tứ lang, Từ nương tử đẹp như vậy, cũng sẽ không ăn thịt người đâu



Lúc Từ Thanh Viên cùng lão phu nhân xuống xe, lão phu nhân vân vê khuôn mặt của nàng, ánh mắt đục ngầu trở nên thâm thúy, bà ta nửa đùa nửa thật: "Lộ Châu Nhi tâm thiện là chuyện tốt, nhưng cũng không nên học hư theo nữ lang nhà người ta, bị nam tử xa lạ lừa. Ngươi cùng Khâu Nhi là bảo bối tâm can của ta, cho dù ai đi ta cũng đều không nỡ."

Các quan viên Đại Lý Tự đối diện đội mưa đi tới, thanh âm lão phu nhân mang theo sự thương cảm, hai gò má Từ Thanh Viên lập tức ửng đỏ.

Nàng cùng đi theo bà ta xuống xe, lang quân Lương gia Lương Khâu ở phía đối diện liếc ta một cái, Lương Khâu bất đắc dĩ đối với nàng làm cái khẩu hình: Tổ mẫu già rồi nên hồ đồ, nàng đừng để bụng.

Lương Khâu giận: "Tổ mẫu, người đừng dọa Lộ Châu Nhi. Nàng ấy là khách nhân tạm thời ở lại nhà chúng ta. Khi cha nàng đến đón nàng, nàng ấy sẽ đi theo."

Lão phu nhân oán giận chỉ chỉ lên trán Lương Khâu, khiến hắn nghiêng người về phía trước ngã xuống xe ngựa.

Lão phu nhân: "Ngươi cái đồ không có lương tâm, ngươi có cùng Lộ Châu nhi có lúc nào là không cãi nhau, ngồi cùng một chỗ hoà thuận vui vẻ, tổ mẫu ta chết cũng an tâm..."

Lương Khâu cất cao giọng: "Hoa của ta! Tổ mẫu đừng làm rơi hoa của ta..."

Từ Thanh Viên trong lòng cảm thấy kỳ quái nàng cùng Lương Khâu cãi nhau lúc nào, nàng nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu đừng nói như vậy, Lương lang quân đương nhiên tự có lương duyên xứng đôi."

Nàng nghe được một tiếng hừ lạnh, nàng quay đầu lại nhìn thấy Phùng Diệc Châu dẫn đầu các nữ tử trẻ tuổi sắc mặt đều không tốt lắm. Nhất là Phùng Diệc Châu, nàng ta tức giận trừng mắt nhìn nàng, mắt giống như sắp phun ra lửa tới nơi.

Từ Thanh Viên thật sự không biết làm sao, nàng quay đầu nghênh đón quan viên Đại Lý Tự, chủ động giúp Lương Khâu cùng những vị quan lại này đánh giao tình. Sau khi rườm rà nói chuyện phiếm vài câu vô dụng. Từ Thanh Viên rót trà nóng cho bọn họ, ánh mắt nàngđảo quanh, trong đám quan viên Đại Lý tự đi tới, nàng không tìm được Yến Khuynh.

Ánh sáng trong mắt nàng ảm đạm đi.

Phong Nhược nặng nề ho khan một tiếng.

Ánh sáng trong mắt Từ Thanh Viên một lần nữa sáng lên - Yến lang quân!

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy người của Đại Lý Tự trước mặt, chính là thị vệ khuôn mặt trẻ con kia. Lúc nàng đưa trà nóng ra, lòng tràn đầy chờ mong, mắt sáng như sao trên bầu trời.

Cách đó không xa dưới bóng cây, Yến Khuynh đội nón, hắn khoác áo tơi nghiêng người nhìn Từ Thanh Viên bên này, yên lặng nhìn Từ Thanh Viên cùng thị vệ của mình nói chuyện.

Gần đó, Phong Nhược bị ánh mắt sáng ngời như ngọn đuốc của Từ Thanh Viên nhìn cảm thấy không được tự nhiên, hắn nghĩ đến Yến Khuynh muốn mình nói chuyện với Từ Thanh Viên chứ, nhưng hắn và Từ Thanh Viên có lời gì để nói đâu?

Phong Nhược nghẹn cả nửa ngày, hạ giọng: "Trả lại chuỗi ngọc hoa tai cho ta!"

Vì thế Lương Khâu cách đó không xa, nghi hoặc nhìn qua. Từ Thanh Viên bị kinh hãi, sau khi nhanh chóng đưa nước trà cho thị vệ kia, chạy như bay về bên cạnh lão phu nhân.

Phong Nhược: "......"

- -

Sau đó đội ngũ nhân mã hai bên đường ai nấy đi, cùng hướng về Tích Thiện Tự trong núi.

Ngồi ở trong xe, Từ Thanh Viên vẫn vắt hết óc muốn nói chuyện với người bên Đại Lý Tự, nàng muốn gặp Yến Khuynh. Nhưng bên cạnh nàng là lão phu nhân, có các nữ lang, còn có Lương Khâu lang quân, mỗi lời nói cử chỉ hàng động của nàng đều đặt trong sự chú ý của kẻ khác, căn bản không thể đi ra được.

Trong lúc buồn bực, lúc chạng vạng tối, xe ngựa hai bên đều đã đến Tích Thiện Tự.

Từ Thanh Viên được Lan Thì đỡ xuống xe, nàng có chút u buồn mà ngước mắt lên, nhìn thấy mưa bụi sương mù dày đặc, các quan lại Đại Lý Tự mang theo quan tài đi vào cửa hông Tích Thiện Tự vào chùa. Bên kia quan lại đang thực hiện công vụ, cùng một phương bên này là các nữ quyến, ngay cả trao đổi cũng có không có khả năng.

Trước khi đi, trong dư quang nàng nhìn thấy vị lang quân kia đội một cái nón lá, nghiêng đầu nhìn thoáng qua về hướng bên này.

Mắt hắn như làn nước trong veo.

Tim Từ Thanh Viên nhảy dựng lên.

Lan Thì ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Nương tử, chúng ta một thân ở Trường An, phải cẩn thận một chút, đừng trêu chọc chuyện không đầu không đuôi."

Lúc này, cửa chùa Tích Thiện tự màu đỏ thẫm được mở ra, dưới đèn lồng đuốc, các nữ ni từ trong chùa bước ra.

Các nàng hát: "A di đà phật, thiện nhân cao thọ."

Từ Thanh Viên nhìn một cách chăm chú thấy sư thái đứng đầu là nữ ni cô vóc dáng cao gầy, truy y thô lậu* ( 缁衣粗陋: Nhà chùa hay mặc áo đen nên gọi các sư là truy lưu 緇流, cắt tóc đi tu gọi là phi truy 披緇) trang nghiêm nghiêm nghị, khuôn mặt sáng ngời, nhìn có vài phần trẻ tuổi. Người đi theo phía sau sư thái kia thì lùn có chút mập béo, lớn tuổi hơn một chút, hoa văn trên môi thâm hậu, nhìn không hề tương đồng với nhau.

Lương lão phu nhân dẫn các nữ lang thỉnh an hai vị sư thái: "Đỗ sư thái, Giang sư thái, lão phu lại dẫn bọn nhỏ đến quấy rầy hai vị rồi."

Người mập mạp kia là Giang sư thái, nhiệt tình bước lên một bước, nâng lão phu nhân đang hành lễ dậy, ánh mắt bà ta sáng quắc: "Lão phu nhân cứ nói đùa, hai ngày trước chúng ta cúng bái hành lễ, lão phu nhân có hài lòng không? Ban đêm có thể ngủ có ngon giấc không, không còn ác quỷ nhập mộng quấy nhiễu nữa chứ?"

Lương lão phu nhân vô cùng tin tưởng Tích Thiện Tự này, nghe vậy không ngừng nói tốt.

Trong lúc Lương lão phu nhân và Giang sư thái hàn huyên, Từ Thanh Viên lặng lẽ đánh giá các nữ ni khác. Ngày Vệ Miểu chết, những nữ ni này vừa mới rời khỏi Lương viên... Ánh mắt của nàng hướng về vị Đỗ sư thái trầm tĩnh đoan trang kia.

Ánh mắt Đỗ sư thái sâu kín nhìn lại, Từ Thanh Viên hoảng hốt trốn về phía sau, không cẩn thận giẫm lên Phùng Diệc Châu phía sau một cước.

Sắc mặt Phùng Diệc Châu xanh mét: "Ngươi muốn chết à!"

Lương lão phu nhân quay đầu lại trừng mắt nhìn các nữ lang đang ồn ào một cái, hổ thẹn hướng các nữ ni ánh mắt xin lỗi. Giang sư thái thuận tay phất lên một cái, cười hì hì:

"Lão phu nhân, mọi người tới thật đúng lúc, chúng ta đang có một chuyện phiền toái cần các nữ lang hỗ trợ, chỉ là không biết lão phu nhân có nguyện ý hay không..."

Lương Khâu cười: "Tổ mẫu là tín đồ chùa miếu của các ngươi, nào có ai không muốn chứ? Hai vị sư thái, thời gian trước chúng ta mới gặp nhau ở Lương viên, cũng không cần khách khí như vậy chứ?"

Đỗ sư thái ngạo nghễ kia không nói, Giang sư thái mừng rỡ liên tục nói được.

- -

Đại Lý Tự đặt quan tài tử thi không người thân nhận ở chùa miếu lân cận đã là chuyện thường, sau khi bọn họ giải thích rõ ràng tường tận với các nữ ni trong chùa, Tích Thiện Tự liền không hỏi đến chuyện của Đại Lý Tự nữa.

Đêm khuya mưa đã tạnh, Phong Nhược cùng các quan lại đi đặt quan tài, sau khi trở về, hắn tìm khắp nơi mà vẫn không thấy Yến Khuynh, lại đụng phải Đỗ sư thái.

Đỗ sư thái dẫn hắn vào trong rừng nói: "Yến Tứ Lang có lẽ là đi nhầm vào rừng rậm ở phía sau núi, có vẻ như ngài ấy không tìm được đường ra. Nhưng không sao, ở cửa rừng có khóa sơn môn, Yến lang quân đi cũng không quá xa."

Phong Nhược nói chuyện phiếm: "Đỗ sư thái là chủ trì của Tích Thiện tự này sao?"

Đỗ sư thái: "Sau khi sư phụ đi, chúng ni chọn chủ trì mới giữa ta và Giang sư tỷ, nhưng chưa có kết luận."

Phong Nhược tiếp tục thăm dò: "Sư thái nhìn còn trẻ như vậy, không biết vì sao lại xuất gia?"

Đỗ sư thái thản nhiên nói: "Ta bất quá một bên là chuyện cũ hồng trần, còn một bên chẳng qua là sự diệt vong của tình yêu nam nữ, lang quân cứ tùy ý đoán là được."

Đỗ sư thái lạnh lùng như vậy, Phong Nhược đành phải ngậm miệng.

Quả thật, Đỗ sư thái dẫn Phong Nhược đi tìm ở trong rừng đi không bao lâu, liền nhìn thấy trong rừng sâu tiếng lá xào xạc, bóng lưng của thanh niên nhớn nhác buông tay áo mà đứng, hắn đang đứng ở trước cửa sơn môn mọc đầy rêu xanh.

Phong Nhược bước nhanh hơn: "Lang quân!"

Yến Khuynh quay đầu lại, nhìn thấy hai người. Yến Khuynh gật đầu thăm hỏi Đỗ sư thái, hỏi: "Cửa này vì sao khóa?"

Đỗ sư thái trả lời: "Tích Thiện Tự là am ni cô lớn nhất ở phía Đông thành Trường An có một cảnh đẹp, chính là kiến thiết mười tám tầng địa ngục. Chỗ này quá mức khủng bố, ngày thường liền khóa sơn môn lại, người phàm tục không thể thấy. Nhưng qua hai ngày nữa là đến ngày Phật đản, nơi này liền có thể gặp mặt thế nhân."

"Nam nữ bách tính ở trong mười tám tầng địa ngục, được Phật ta đích thân tới, giáng phúc hậu thế, chính là đại thiện."

Phong Nhược ngạc nhiên: "Các người thật sự đã xây nên mười tám tầng địa ngục? Chính các người cũng không sợ sao?"

Đỗ sư thái: "Phật ta ở trong lòng, có gì phải sợ?"

Nửa đêm không trăng, ánh mắt nàng ta trong vắt lạnh lùng, khóe môi kéo lên ý cười quỷ dị, Phong Nhược nửa ngày cũng không nói nên lời.

Gió lạnh phần phật thổi qua, chỉ nghe Yến Khuynh bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi sư thái, phía sau mười tám tầng địa ngục là gì?"

Đỗ sư thái nhìn về phía Yến Khuynh.

Vị lang quân này rất tốt, ở nơi rừng rậm quỷ quái, sâu thẳm, tĩnh mịch như vậy, hắn ngang nhiên như tân trúc ngọc sơn, như một vầng hào quang sáng tỏ trong đêm tối, trong veo đến cực hạn.

Đỗ sư thái thu hồi tâm khinh thị của mình, cung kính trả lời: "Phía sau tự nhiên là loạn táng cương (乱葬岗: bãi tha ma) thi cốt không người nhận, táng vu ở trong đó. Thí dụ như Đại Lý Tự lần này chôn cất người, sẽ là ở nơi đó."

Yến Khuynh bình tĩnh: "Thụ giáo."

- -

Trên đường trở về, sau khi Đỗ sư thái rời đi, Phong Nhược nhỏ giọng: "Lang quân có phải đang tìm thi thể Vệ Miểu không?"

Hắn hỏi hai lần liền, Yến Khuynh mới hoàn hồn: "Suy đoán không thể cho là thật, ta không có chứng cứ, còn phải nghĩ lại."

Vị Yến Thanh Vũ này tuy rằng tính cách quái gở, vả lại không thích tiếp xúc với người khác, nhưng trước khi Phong Nhược hầu hạ Yến Khuynh, từng nghe huynh trưởng nói qua Yến Khuynh là nhân vật thiên tài như vậy. Cho nên Phong Nhược cũng không hoài nghi bản lĩnh điều tra án của Yến Khuynh. Chỉ là......

Phong Nhược nghiêm túc nói: "Tứ Lang, người không nên đi lung tung. Ta thấy miếu am này rất quỷ dị, cái gì mà mười tám tầng địa ngục. Phật tự đứng đắn lại dọa người như vậy? Tứ Lang nếu người bị thương ta, ta...... ta......"

Vẻ mặt hắn hoang mang, đôi mắt chợt thu nhỏ lại. Trong mắt lộ ra sự khủng hoảng, lộ ra hắn đang nghĩ tới chút sự tình không tốt trong quá khứ. Hắn đang lo lắng.

Yến Khuynh chậm chạp một hồi lâu sau mới quay đầu lại nhìn hắn.

Yến Khuynh thử vươn một tay ra, cách tay áo cẩn thận vỗ vỗ xuống vai Phong Nhược: "Ta không sao."

Phong Nhược giật mình, nhìn Yến Khuynh khắc chế bản thân mình, rất nhanh thu hồi lại động tác này. Tuy rằng lang quân chỉ an ủi hắn như vậy, hắn lại cảm động đến nước mắt cũng sắp rơi xuống: "Lang quân người lại chịu vỗ vai ta..."

Yến Khuynh lập tức quay đầu, lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Bên Từ nương tử thế nào?"

- -

Từ nương tử muốn tránh người, một mặt để có thể gặp được Yến Khuynh.

Nhưng nàng được sắp xếp ngủ cùng phòng với Phùng Diệc Châu, nàng ta nhìn nàng chằm chằm như nhìn thấy kẻ thù. Hơn nữa Phùng Diệc Châu vô cùng cảnh giác với nàng - -

"Lễ Phật Đản lần này, vừa rồi ở trên bữa tiệc ngươi cũng đã nghe được. Tích Thiện tự muốn nữ tử giả Quan Âm, từ bi vi hoài, phổ độ chúng sinh. Nữ ni môn tìm không ra được nữ tử thích hợp, đành đến cầu nữ tử Lương viên chúng ta. Lần này ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, lên kia làm Quan Âm!"

Từ Thanh Viên dựa vào án mà ngồi, nghe tiếng chuông giờ lên lớp học buổi tối trong chùa cùng tiếng Phùng Diệc Châu nói thầm bên tai.

Đêm mưa lúc ngừng lúc lại tiếp tục mưa, nàng không yên lòng, vắt hết óc nghĩ làm sao có thể nói chuyện với người của Đại Lý Tự.

Nàng mặc cho Phùng Diệc Châu cả đêm nhắc mãi, Phùng Diệc Châu ở trong mộng đều nằm mơ nói cái gì Quan Âm, làm cho Từ Thanh Viên ngủ không ngon. Mà trong lòng Từ Thanh Viên cất giấu con dao găm, ban đêm nàng không dám ngủ sâu, e ngại mình nói mớ tiết lộ ra án mạng.

Bữa sáng ngày hôm sau, sắc mặt Từ Thanh Viên tái nhợt, tâm sự nặng nề. Thị nữ Lan Thì đi theo nàng, khẩn trương sợ nàng chuyện không tốt bị bại lộ

Cách một bậc núi, Từ Thanh Viên thấy được Yến Khuynh.

Vị lang quân kia cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn dừng lại một chút, liền có càng nhiều người chen

vào trong đó --

"Lộ Châu Nhi, ngươi tới rồi?"

Từ Thanh Viên chào hỏi mọi người xong, lại nhìn về hướng đó, nàng thất vọng phát hiện Yến Khuynh không còn ở đó nữa.

- -

Sau giờ ngọ, mưa rơi lá cũng rơi xào xạc.

Phong Nhược nghĩ ra chủ ý: "Không bằng đánh ngất Phùng nương tử ở cùng phòng kia, bắt Từ nương tử rồi nói chuyện với nàng ấy."

Yến Khuynh: "Người đến người đi, miệng lưỡi cực kỳ hỗn tạp. Ngươi chính là võ nghệ cao cường, ngươi lại không quen thuộc địa hình Tích Thiện Tự, chỉ sợ sẽ bị người khác nhìn thấy, làm bại hoại thanh danh củaTừ nương tử."

Phong Nhược kinh hãi: "Ta? Tại sao lại là ta? Lang quân, người thật sự không tự mình đi sao? Ta cảm thấy mấy ngày nay chúng ta cũng không tính là gặp nhiều người lắm. Lang quân tinh thần người cũng không kém, người cũng không đến mức gặp Từ nương tử một lần, bệnh tình liền trở nặng a."

Yến Khuynh lấy tay áo đỡ trán, che khuất đi dung mạo, làm bộ như không nghe thấy những gì Phong Nhược nói: "Biện pháp tốt nhất là Từ nương tử đóng giả vị Quan Âm kia. Trong chùa tất nhiên có người dạy nàng, nàng có thể ở một mình. Ngươi có thể thuận lợi vào ban đêm tìm nàng "

Phong Nhược cổ vũ hắn: "Tứ Lang, Từ nương tử xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không ăn thịt người đâu."

Phong Nhược thừa dịp tinh thần hắn tốt, chơi xấu nói không chịu giúp hắn tìm Từ Thanh Viên, nhất định muốn hắn tự mình đi.

Tính tình của Yến Khuynh rất tốt, thị vệ đùa giỡn như vậy, hắn cũng chịu im lặng. Hắn ngồi yên một lát, đấu tranh một hồi, vẫn là khoác áo choàng vào rồi đi ra ngoài.

Phong Nhược hắn mừng rỡ, vội vàng đuổi theo.

- -

Trong sương phòng nằm ở trung tâm của Tích Thiện Tự, Phùng Diệc Châu không có ở đây, Từ Thanh Viên nàng trăn trở, nàng vẫn là đứng dậy.

Nàng không thể ngồi đây chờ chết được, nàng muốn đi đóng vai vị Quan Âm kia, tìm được cơ hội nói chuyện với Yến lang quân.