Hoài Niệm Dấu Yêu

Chương 13



Máu trong người Takashi như đang sôi trào, tiếng súng nổ cùng tiếng đám đàn em đang hô lên bên tai hắn.

———————————–

Takashi là kẻ liều lĩnh, một phần vì tuổi trẻ, phần khác là vì thích cảm giác mạnh. Hàng năm, hắn luôn giành một khoảng thời gian nhất định vào đó để lướt ván ở vùng biển đầy những cơn sóng dữ, hoặc thám hiểm rừng rậm Amazon, đến hoang mạc đầy cát, hoặc leo lên những ngọn núi cao nhất. Hắn thích những môn thể thao mạo hiểm và coi đó là những hoạt động để tiêu bớt thứ năng lượng phấn khích luôn dư thừa trong người, cũng giống như cách hắn đã học ngoại ngữ để giết thời gian vậy.

Chính vì vậy, cha hắn – Tatsu Kaneshiro – ngoài việc tống hắn sang đây du học thì còn để hắn chịu trách nhiệm kinh doanh giao dịch trên toàn thị trường Bắc Mỹ. Trong tối có các giao dịch vũ khí, thuốc phiện, đồ cổ; ngoài sáng có khai thác gỗ, khoáng sản, và một vài câu lạc bộ cùng quán bar vũ trường.

Hôm nay Takashi sẽ giao dịch một món đồ cổ của Hoàng gia Châu Âu thế kỷ XV, món hàng cụ thể là một vài món trang sức được cho là của Nữ hoàng Marguerite de Valois, người giao dịch với hắn là một thương nhân người Mexico.

Dù chẳng mấy tin tưởng lũ người chỉ biết buôn thuốc phiện kia lại có thể có trong tay những món trang sức nổi tiếng của người đàn bà thời Phục Hưng đó, nhưng dạo này tâm trạng Takashi khá bức bối mà không rõ nguyên do, cho nên hắn sẽ chọn cách này để giải tỏa. Trang sức thật hay không thì tính sau, quan trọng là hắn biết gã người Mexico kia thể nào cũng giở trò.

Tên tuổi Takashi Kaneshiro rất nổi tiếng trong thế giới ngầm khu vực Bắc Mỹ, không kẻ nào là không biết đến tác phong liều lĩnh cùng những thương vụ giá trị cực lớn mà hắn giao dịch. Nhưng kỳ lạ là không ai biết mặt mũi hắn ra sao, thậm chí còn không biết cả tuổi tác. Tatsu Kaneshiro đã hơn bảy mươi tuổi, ai cũng nghĩ con trai ông ít nhất cũng đã ngoài ba mươi.

Hắn luôn đeo kính khi giao dịch, kính râm hay kính trắng đủ cả, đơn giản vì không thích kẻ khác nhìn thẳng vào mắt mình. Cho nên trong tình huống bình thường, chẳng mấy ai có thể liên tưởng đến kẻ lạnh lẽo như rắn độc kia với chàng sinh viên trẻ tuổi có nụ cười tỏa nắng cực kỳ vô hại ở Đại học Florida được. Và cũng chính thói quen đó đã khiến Takashi có biệt danh là “Rắn đeo kính”, chẳng bao giờ là hắn không đeo kính cả.

“Mr Kaneshiro, ông chủ của tôi xin gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến cha anh – ngài Tatsu Kaneshiro.” Tên người Mexico kia cười giả lả, bước lên muốn bắt tay hắn.

Hai tên đàn em lập tức chặn trước mặt. Takashi giơ tay, ra hiệu cho hai người đó lùi lại, rồi cười khẩy đáp:

“Tuy chúng tôi là người Nhật thật, nhưng cái thái độ học đòi của đám người nước ngoài các ông thực khiến tôi không ưa nổi.”

Tên kia biến sắc, hiển nhiên không ngờ hắn lại nói toẹt ra như vậy. Vẻ mặt gã bực tức, tên Takashi này quá mức kiêu ngạo rồi, nơi này đâu phải Tokyo, sao hắn dám vênh váo như thế? Cũng may ông chủ đã tính cả rồi, hôm nay tên này sẽ chôn thây ở đây, nhân tiện phải ép cha hắn rút hết người về. Nơi đây là Bắc Mỹ, để một đám Nhật Bản tới đây nhảy múa thì còn ra gì nữa.

“Hàng đâu?” Takashi vừa hỏi vừa nhai nhai đầu lọc thuốc lá trong miệng.

“Chúng tôi không muốn giao dịch nữa. Takashi Kaneshiro, cậu quá kiêu ngạo rồi. Trước nay tôi cứ nghĩ cậu đã khá lớn tuổi, nhưng giờ nhìn thế này, cậu mới chỉ ngoài hai mươi thôi phải không? Mấy thứ chiến công trước đó là do cha cậu cho người loan tin lên phải không? Tôi biết mà, con trai mình ở xứ người thì đương nhiên phải bảo vệ hết mức rồi…”

“Tóm lại là ông không giao dịch nữa phải không?”

“Đương nhiên là không, tôi sẽ về nói lại với ông chủ, chúng tôi không muốn làm ăn với đám người Nhật Bản các cậu nữa…”

“Ông có vẻ lạc quan nhỉ,” Takashi chợt cười thành tiếng, giọng nói cực kỳ nhẹ, “Liệu ông còn sống mà ra khỏi đây không mà đòi về nói lại với ông chủ.”

“Cậu dám…” Còn chưa dứt lời, thân dưới hắn bỗng lành lạnh, một thanh đoản đao đã xuyên qua bụng gã. Takashi rút mạnh ra, lau máu vào áo vest của hắn rồi đưa thanh đao cho tên đàn em đứng sau, mãi tới khi ngã xuống tắt thở, vẻ mặt gã vẫn không sao tin nổi.

“Hôm nay tôi không đeo kính, xử hết đám người này đi!!!”

Dứt lời, tiếng súng vang lên chát chúa trong đêm vắng, một toán người Mexico đều đã bị xử đẹp.

Một tên đàn em mở vali hàng ra, dưới đám trang sức rối loạn là một vật đang phát ra tiếng tích tắc.

Bom hẹn giờ!!!

Thông tin của cậu Takashi đã đúng rồi!!!

Người đó lập tức tung mạnh chiếc vali kia về phía vịnh Mexico rồi nổ súng bắn thẳng vào đó, chiếc vali lập tức nổ tung rồi rơi thẳng xuống biển, khiến bọt nước rung lên hồi lâu, nhưng chỉ lát sau đã bị những con sóng cuốn sạch.

Bang Kaneshiro đã chính thức kết thù với một trong những bang hội lớn nhất Mexico.

—————————————

Xong việc rồi, trên đường về, hắn bỗng nhiên vô cùng muốn gặp Hoàng Anh. Giờ này đã khá muộn rồi, không biết Hoàng Anh còn chờ hắn không, hay đã dọn quán rồi về ký túc rồi.

Đương nhiên Takashi nhìn ra ánh mắt quyến luyến mà anh nhìn hắn chứ; nhưng ánh mắt đó còn chứa cả sự ngây ngô nữa, chắc chắn em ấy còn chưa nhận ra tình cảm của bản thân đâu.

Làm sao bây giờ, hắn không chỉ nhớ, mà còn vô cùng muốn Hoàng Anh nữa.

Đúng, hắn muốn anh, muốn chiếm đoạt anh.

Takashi đâu phải kẻ xuất thân trong những gia đình bình thường. Ngay từ nhỏ, hắn đã thấy không ít cặp đôi trong bang từ chiến hữu rồi trở thành bạn đời rồi, không lạ gì tình yêu giữa hai người đàn ông nữa.

Dù Hoàng Anh không phải chiến hữu, không thể kề vai sát cánh chiến đấu với hắn, nhưng thế thì đã sao? Hắn có thể che chở anh, ai có thể đụng tới Takashi hắn được.

Hắn không tin tưởng vào thứ tình yêu lâu dài gì đó, cũng biết tương lai chẳng ai nói trước được, nhưng hắn biết, giờ phút này, hắn muốn ở bên anh, muốn anh thuộc về mình.

——————————————-

Takashi bước theo Hoàng Anh trên con đường vắng, hắn không gọi anh lại ngay, mà cứ muốn trêu chọc anh một chút. Có lẽ chính Hoàng Anh cũng không biết, nhưng dáng vẻ anh giật mình rồi lại ngơ ngác đáng yêu cực kỳ.

Cho tới khi anh bỏ chạy, hắn bỗng thấy mình đùa hơi quá rồi nên vội vã gọi tên anh; gọi thôi chưa đủ, hắn còn bước lên ôm anh vào lòng, miệng lầm bầm: “Hoàng Anh, anh rất quý mến em, nhưng sao anh tặng gì em cũng từ chối, lại còn cứ cố né tránh anh vậy?” Dứt lời, lại càng ôm anh chặt hơn.

Hoàng Anh không những không từ chối, trái lại, sau giây phút ngơ ngác ban đầu, anh cứ để mặc cho hắn ôm, thậm chí còn khẽ tựa đầu lên vai hắn.

Một lúc lâu sau, có lẽ anh đã hơi ngượng rồi nên khẽ rời ra một chút, còn ngẩng đầu lên hít hít mũi, nhìn rất là đáng yêu, đoạn nói: “Anh Takashi, anh có…mùi gì vậy?”

Takashi không trả lời, chỉ nhìn anh chăm chú, sau đó không hiểu sao hắn khẽ bật cười, rồi cúi xuống nói thầm vào tai anh, môi còn cố tình lướt qua trán anh nữa, “Hôm nay tới nhà anh nhé, anh sẽ nói cho em biết là mùi gì, được không?”

“Nhưng em…”

“Đừng từ chối anh, Hoàng Anh, đừng nhé?” Hắn nhìn sâu vào mắt anh, trong đôi mắt như có muôn ngàn lời muốn nói, thiên ngôn vạn ngữ ấy đủ để nhấn chìm Hoàng Anh.

Dường như biết anh sẽ không từ chối, hoặc không cho anh cơ hội từ chối, hắn đã ôm chặt anh bước lên chiếc Aston Martin của mình rồi lái thẳng về biệt thự bằng tốc độ cực nhanh.

Khác với mọi lần chỉ kẹp vai bá cổ, lần này, Takashi vẫn cứ ôm chặt lấy anh, thỉnh thoảng còn dụi dụi đầu vào cổ anh nữa.

Hết chương 13