Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 154: Quý phi đến



Nghe vậy, tôi không khỏi căng thẳng, quay sang nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình vẫn bình tĩnh nhìn thẳng Anh Cô, ánh mắt không chút tình cảm. Tôi thừa nhận trong lúc nhất thời tôi bị hoảng loạn, nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh của Liễu Long Đình, tôi cũng hơi bình tĩnh lại, kêu Anh Cô đừng nói chuyện mê sảng, tôi mới không tin lời nói của bà ta đâu.

Thấy tôi kích động, Anh Cô nở nụ cười, không biết đang nói chính mình hay là nói với tôi: “Phụ nữ đang yêu thật đáng thương." Nói rồi, bà ta nhìn Hồ Tiên nằm trên mặt đất, đạp mạnh lên người Hồ Tiên: “Vu Anh tôi năm đó đúng là bị mù nên mới coi trọng thứ chó má như anh. Tôi theo đuổi anh bao nhiêu năm, lúc anh bị ốm, tôi tự tay lấy trái tim của chồng tôi để chữa bệnh cho anh, nhưng anh thì sao? Chưa bao giờ liếc nhìn tôi lấy một lần. Anh biết không? Bao nhiêu năm qua tôi thủ tiết vì anh đau khổ cỡ nào, nhìn anh vĩnh viễn trẻ trung, còn tôi thì càng ngày càng già nua, già đến mức không xứng với anh. Anh không thể hiểu được nỗi đau đó! Sao anh không chết đi!"

Tên thật của Anh Cô không ngờ lại là Vu Anh. Thấy ngoại hình trẻ trung của bà ta, cái tên này đúng là rất phù hợp với bà ta. Hồ Tiên nằm trên mặt đất mặc cho Vu Anh đánh chửi, không nói một lời. Thấy Vu Anh điên cuồng đạp Hồ Tiên, tôi rất muốn tiến lên giúp Hồ Tiên. Nhưng tôi vừa định đi qua thì Liễu Long Đình lại nắm chặt tay tôi, ngẩng đầu nói với Vu Anh: “Nếu hôm nay chúng ta đánh nhau thì sẽ là người chết ta sống, hay là bà giao những tiến gia này cho tôi, ngồi chờ xem trò hay của tôi?"

Tôi nhất thời không hiểu Liễu Long Đình nói vậy là có ý gì. Vụ Anh lại nở nụ cười: "Không hổ là tiên gia thông minh nhất nhà họ Liễu. Để tôi nhìn xem cậu có bản lĩnh gì làm cho Bạch Tô nghe lời."

Không hiểu sao nghe Vu Anh nói vậy, tôi lại vô cùng khó chịu. Không phải tôi nghe lời Liễu Long Đình, mà vì tôi thích anh ấy nên bất cứ chuyện gì cũng nghĩ thay cho anh ấy. Sao lại thành bản lĩnh của Liễu Long Đình khiến tôi phục tùng?

Nói tới đây, Vu Anh lại nhìn mấy con thú trên mặt đất, ngẩng đầu lên nói với Liễu Long Đình: “Đám phế vật này tôi chơi chán rồi, muốn tìm mấy con khác chơi. Nếu cậu thích thì lấy đi, không muốn thì giết mà hút tinh khí. Dù sao cái thai trong bụng Bạch Tô, chút tinh khí của cậu sao mà đủ hút?"

Nói xong, Vu Anh xoay người biến mất trước mặt chúng tôi. Sau khi Vu Anh rời đi, Liễu Long Đình nhập vào người tôi, ngay sau đó tôi thấy những con thú kia đều biến thành hình người, tiếng khóc lóc rên rỉ truyền ra từ lồng sắn. Hai con chó mèo vừa rồi bị lấy ra làm thí nghiệp đều đã chết, nằm cứng đơ trên mặt đất không nhúc nhích.

Tiên gia được con người cung phụng, vậy mà Vu Anh lại ngược đã nhục nhã họ như súc vật trước mặt mọi người, hai tiên gia này không chịu được nỗi nhục này nên mới xấu hổ mà chết.

Đây đều là tiểu tiên, đạo hạnh không sâu, Liễu Long Đình cũng không để mắt tới họ mà đi đến trước mặt Hồ Tiên, hỏi Hồ Tiên có dự định gì? Hồ Tiên không ngước mắt nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Nếu Bạch cô nương không chê thì ta nguyện ý làm binh mã trong đền thờ của cô.”

Trước kia Hồ Tiên là xuất mã tiên của nhà Vu Anh, hơn nữa anh ta còn là Thượng Phương Tiên, vậy mà lại chịu chỉ làm binh mã thôi ư?

Nếu không phải chính miệng Hồ Tiên nói vậy thì tôi sẽ không thể tin được. Liễu Long Đình lại không kinh ngạc như tôi, quay sang hỏi mấy tiểu tiên bên cạnh có nguyện ý đi theo chúng tôi không? Mấy tiên gia này đều nguyện ý, Anh Cô đã mua chuộc đệ tử xuất mã của họ, họ đã bị đệ tử xuất mã ruồng bỏ, nhưng họ vẫn muốn tu thành chính quả, nếu trở về núi sâu rừng già thì họ sẽ không cam lòng, cho nên sẵn lòng đầu quân cho đền thờ của tôi, cố gắng tu hành chỉ vì một ngày nọ được phi thăng thành thượng thần, vậy thì sẽ không cần lo lắng đánh mất tín ngưỡng, bị xã hội này đào thải.

Làm người vất vả, làm tiên gia càng vất vả hơn. Tuy nhiên đền thờ nhà tôi thực sự không có binh mã gì, cho nên tôi đồng ý thu hết những tiên gia này làm binh mã của tôi. Sau khi xử lý xong chuyện này, tôi với Liễu Long Đình cùng nhau về nhà.

Vu Anh có tinh nguyên của Hồ Tiên, chúng tôi chắc chắn không thể đánh lại cô ta. Nhưng ngẫm lại thì cô ta cũng đáng thương, bởi vì thích tiên gia nên thậm chí giết cả chồng mình. Lúc cô ta giết chồng chắc cũng chỉ bằng tuổi tôi, vốn cho rằng cô ta trả giá vì Hồ Tiên nhiều như vậy thì Hồ Tiên sẽ thích cô ta, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Mặc Vu Anh rất xấu xa, bởi vì bà ta hận một người thì muốn kéo hết tiên gia khác xuống bùn, chỉ hận trên thế giới này không còn ai tín ngưỡng tiên gia. Nếu mục đích của bà ta thật sự thành công thì sẽ liên lụy tới Liễu Long Đình, cho nên trên xe tôi đã hỏi Liễu Long Đình sau khi Anh Cô ăn tinh nguyên của Hồ Tiên thì có phải là chúng tôi không thể đối phó với bà ta không? Chung quy trước kia Hồ Tiên rất lợi hại, ở Đông Bắc này, năng lực của một mình anh ta đủ để ngang ngửa với cả nhà Liễu Long Đình.

"Không, chúng ta hợp tác với một người, chắc chắn sẽ đối phó được với bà ta." Liễu Long Đình trả lời tôi.

"Ai vậy?" Tôi hỏi.

“Em từng gặp rồi, chắc sẽ mau chóng tới nhà chúng ta."

Liễu Long Đình cố ý không nói là ai. Nhưng nói tới đây, tôi bỗng nhớ tới lời Vu Anh, nói là thấy tối qua Liễu Long Đình ở bên cạnh một người phụ nữ khác. Tôi nghĩ có phải người phụ nữ đó là Hoàng Tam Nương không? Thế là tôi hỏi Liễu Lỏng Đình: “Tối qua anh ở bên cạnh Hoàng Tam Nương hả?" Liễu Long Đình bỗng quay sang cười nhìn tôi: “Sao? Em tin lời của Vu Anh nên ghen tỵ hả?"

Thấy Liễu Long Đình nửa đùa hỏi tôi, tôi lập tức quay mặt đi nói không có, tôi mới không ghen đâu, sau đó không để ý tới anh ấy.

Lúc về nhà đã là hơn sáu giờ. Liễu Long Đình đi siêu thị mua đồ ăn với tôi, tôi thấy cũng đã trễ rồi, tùy tiện ở bên ngoài ăn gì đó không được à? Liễu Long Đình chỉ cười chứ không nói gì. Nếu Liễu Long Đình muốn nấu cơm thì tôi sẽ nấu cùng anh ấy. Liễu Long Đình kêu tôi đi nghỉ trước, anh ấy làm một mình cũng được. Chẳng qua tôi vốn rất thích Liễu Long Đình, mấy ngày nay anh ấy bận trước bận sau, vốn đã rất vất vả, hơn nữa đây cũng là bữa tiệc ánh nến của chúng tôi, lãng mạn lắm, tôi đương nhiên phải giúp đỡ.

Thấy tôi nhiệt tình như vậy, Liễu Long Đình mềm lòng nhìn tôi, ôm tôi từ sau lưng, đặt tay lên bụng tôi nói: “Đã mấy ngày rồi chúng ta không làm, em nói xem con của chúng ta có nhớ tôi không?"

Lúc này tôi đang thái rau, thấy Liễu Long Đình vô liêm sỉ như vậy, tôi suýt nữa cầm dao chém anh ấy.

Cho nên tôi nói đừng có dụ dỗ tôi nữa, muốn dụ thì chờ đến tối. Liễu Long Đình lập tức cúi xuống, chiếc lưỡi linh hoạt chui vào tại tôi, kích thích khiến tôi cầm dao không được, giọng cũng trở nên mềm mại, kêu anh ấy đừng như vậy, nếu trì hoãn thì phải chờ tới nửa đêm mới có cơm ăn. Liễu Long Đình không để ý, nghe giọng tôi thì biết tôi đã có cảm giác, vừa lúc tôi đang mặc váy, anh ấy trực tiếp đè lên người tôi. Có lẽ đã mấy ngày không cảm nhận nên anh ấy khiến tôi suýt nữa kêu rên. Liễu Long Đình vừa đè tôi lên bàn cầm tay tôi thái rau, vừa tẩm bổ cho đứa con trong bụng tôi.

Có điều cơm còn chưa nấu xong, chúng tôi cũng không làm rất lâu. Lúc kết thúc, Liễu Long Đình bỗng hỏi tôi: “Bạch Tô, em còn nhớ người phụ nữ từng cầu hôn tôi ở núi Trường Bạch không?"

Liễu Long Đình bỗng nhiên hỏi vậy, tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, người phụ nữ đó chẳng phải là quý phi nương nương gì đó hay sao? Nhặt bức tranh tôi vẽ cho Liễu Long Đình thì thích phải Liễu Long Đình, còn muốn kết hôn với anh ấy.

“Nhớ chứ, sao vậy?" Tôi hỏi Liễu Long Đình.

“Từ đêm nay trở đi, cô ấy sẽ ở lại nhà chúng ta. Về sau hai người phải chung sống hòa bình, biết không?"

Nghe Liễu Long Đình nói xong, tôi nhất thời sững sờ. Lúc này tiếng chuông cửa bỗng vang lên, Liễu Long Đình đi ra mở cửa, quả nhiên là người phụ nữ kia xách một vali quần áo đứng trước cửa. Thấy Liễu Long Đình mở cửa, cô ta lập tức cười ôm Liễu Long Đình.