Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 156: Thân thế của thai nhi



Tôi thấy Liễu Long Đình ăn mặc phong phanh, mà thời tiết lại hơi lạnh, anh ấy là rắn, sợ lạnh, tôi vẫn đi lấy cái chăn lặng lẽ đắp cho anh ấy và Thuần Dương, hơn nữa cẩn thận thu dọn bát đũa với phòng bếp, sau đó mới về phòng. Vừa đóng cửa lại, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Tôi là người cực đoan, hoặc là yêu chết đi sống lại, hoặc là không yêu. Vừa rồi thấy Liễu Long Đình với Thuần Dương nằm cùng một chỗ, trong lòng tôi bỗng xuất hiện ý tưởng rời khỏi Liễu Long Đình. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc rời xa anh ấy, anh ấy sẽ thật sự là của người khác, trong lòng tôi lại càng thống khổ.

Tôi không biết Thuần Dương sẽ ở nhà mình bao lâu, nhưng chỉ mới một buổi tối mà cô ta đã khiến tôi gần như sụp đổ, huống chi là sau này. Tôi không muốn sống như vậy nữa. Nếu tôi không muốn rời xa Liễu Long Đình một đời thì tôi sẽ rời khỏi anh ấy một khoảng thời gian, chờ Thuần Dương rời đi tôi sẽ trở lại, vậy thì tôi sẽ không cần thấy, không cần phiền. Nghĩ tới đây, tôi ngừng nước mắt, xoay người tiếp tục ngủ.

Bây giờ là buổi sáng, tôi ngủ không sâu lắm. Trong lúc mơ màng, tôi chỉ cảm thấy Liễu Long Đình vào phòng, cánh môi hơi lạnh hôn lên trán tôi. Liễu Long Đình không nói gì, khi anh ấy xoay người, tôi chợt mở mắt ôm anh ấy, nhưng ngửi thấy mùi nước hoa trên người Thuần Dương thì tôi lại hơi bài xích, mấy giây sau lập tức buông ra, hỏi anh ấy: “Anh yêu em không?"

Có lẽ Liễu Long Đình sợ tôi cố ý gây chuyện vào lúc này nên nghiêng đầu hỏi tôi, tại sao tự nhiên lại hỏi vậy?

“Không có gì, em chỉ muốn nghe xem, xác nhận em còn nên yêu anh hay không?"

Nghe vậy, Liễu Long Đình gõ lên trán tôi, sau đó ôm tôi nói: “Đương nhiên là yêu em. Em đừng so đo với Thuần Dương, chỉ cần đừng quan tâm tới cô ấy là được.

Nếu Liễu Long Đình nói yêu tôi thì tôi tin tưởng anh ấy. Tôi gật đầu, kêu anh ấy đi tìm Thuần Dương đi, đừng quan tâm tôi. Liễu Long Đình cau mày, có vẻ khó chịu với lời nói của tôi, nhưng vẫn đi ra ngoài. Lúc đóng cửa, anh ấy kêu tôi nghỉ ngơi thêm một lát.

Đôi lúc, tôi mà nóng nảy thì ngay cả chính tôi cũng thấy đáng sợ, nhưng có lúc tôi tỉnh táo lại thì cũng rất lạnh lùng. Mặt ngoài tôi không quan tâm Liễu Long Đình với Thuần Dương như thế nào, nhưng trong lòng tôi lại rất khó chịu. Thứ duy nhất khiến tôi chịu đựng là chờ kế hoạch của Liễu Long Đình kết thúc, tôi sẽ không cần khó chịu như vậy nữa.

Tám chín giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng động Liễu Long Đình ra ngoài, tôi mới rời giường. Nhưng tôi không ngờ vừa vào phòng khách thì thấy Thuần Dương thay quần áo ngay trong phòng khách, ném nội y của cô ta chung chỗ với quần áo của Liễu Long Đình, sau đó đá về phía tôi, nói: “Bỏ quần áo của tôi với Long Đình vào máy giặt giặt đồ di."

Thấy quần áo của cô ta và Liễu Long Đình trộn lẫn với nhau, tôi vô cùng ghê tởm. Nhưng quần của cô ta với sofa đều sạch sẽ nên tôi tin rằng tối qua họ chưa từng xảy ra quan hệ. Vì thế tôi đạp qua quần áo của cô ta, ra vẻ như không thấy gì, mở TV lên, nhân tiện trả lời cô ta: "Cô không có tay chân hả? Dựa vào đâu mà kêu tôi giặt giúp Cô?"

Nghe vậy, Thuần Dương không giận mà còn cười nhạo: "Loại người thân phận hèn mọn như cô, nếu là thời tiên để còn sống thì cô còn không xứng xách giày cho tôi. Bây giờ bám được Liễu Long Đình nên muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng hả?"

Nực cười. Tôi bám lấy Liễu Long Đình? E rằng Thuần Dương còn chưa biết kiếp trước tôi là Ngân Hoa giáo chủ, nếu tôi không chết thì ai cần biết cô ta là quả phụ hay làm công cho hoàng gia gì đó, tôi bảo cô ta chết canh ba, cô ta không thể sống tới hừng đông.

"Đúng thế, tôi bám được Liễu Long Đình đấy, cô có giỏi thì đuổi tôi ra khỏi căn nhà này đi?" Tôi đáp trả cô ta.

Thuần Dương nở nụ cười, nói: “Cô đang mang thai, đương nhiên tôi không thể đuổi cô đi. Nhưng cũng sắp rồi, trong bụng cô là con của người với rắn, chính là yêu ma, hơn nữa nó ăn tinh khí, cô chỉ là thân xác phàm thai, không thể chịu được nhiều tinh khí như thế. Ngày đứa bé chào đời cũng là ngày cô lìa đời. Lúc đó tôi cần gì giải quyết cô? Cô cũng phải cút ra khỏi căn nhà này thôi."

Lời nói của Thuần Dương khiến trái tim tôi chùng xuống. Có điều nghĩ tới Liễu Long Đình nói sẽ cho tôi sống sót, tôi cũng tin Liễu Long Đình nói được thì làm được, cho nên tôi cãi lại Thuần Dương: “Nhưng Liễu Long Đình nói anh ấy sẽ cứu tôi! Anh ấy có thể cứu tôi thì tôi sẽ còn sống!

"Hừ, anh ấy lấy gì cứu cô? Lấy tình nguyên của anh ấy à? Chẳng lẽ Liễu Long Đình còn chưa nói với cô rằng khi cô sinh đứa bé này thì thân thể của cô cũng sẽ chết hay sao? Hơn nữa tôi thấy cái thai của cô cũng chẳng phải thứ tầm thường gì đâu, đó là thứ rất lợi hại."

Đây là lần thứ hai tôi nghe người khác nói trong bụng tôi là một thứ lợi hại. Trước kia cây chổi tinh từng nói rồi, cô ta thậm chí còn vái lạy đứa bé trong bụng tôi. Bây giờ Thuần Dương cũng nói trong bụng tôi là thứ lợi hại. Liễu Long Đình chỉ nói với tôi rằng muốn bình an sinh ra đứa bé này thì cần rất nhiều tinh khí, nhưng trước kia tôi cũng từng nghe kể có người phụ nữ khác mang thai con của tiên gia, nói là tiên gia đến báo ân, người phụ nữ đó còn sinh một thằng cu kháu khỉnh. Tôi không rõ tại sao tiên gia với người khác sinh con thì sẽ không bị trào phúng bài xích, nhưng đến lượt tôi thì lại là sai lầm, là trái với ý trời, chẳng lẽ vì tôi là đệ tử xuất mã, tôi với tiên gia chỉ có thể giữ mối quan hệ đệ tử xuất mã với tiên gia thôi sao?

“Vậy chờ tôi sinh ra thứ lợi hại này, cô có sợ không?" Tôi cố ý cười hỏi Thuần Dương, muốn mọi tin tức trong miệng cô ta.

Nghe vậy, sắc mặt Thuần Dương hơi cứng đờ, lắp bắp: “Sợ ư? Tại sao tôi phải sợ chứ? Tôi còn chưa xác định trong bụng cô mang thai người hay yêu quái đâu, một đứa nhóc vừa chào đời, không có chút linh trí, tôi mà sợ nó ư?"

Sắc mặt của cô ta lại hoàn toàn trái ngược với lời nói, chắc hẳn cô ta rất e ngại cái thai của tôi. Hơn nữa cô ta cũng không xác định được con của tôi rốt cuộc là thứ lợi hại gì.

Địa vị của Thuần Dương trong tiên gia Đông Bắc cũng không thấp, tiên ăn lương kinh thành, trước kia cầu hôn Liễu Long Đình còn có ý muốn gả cho, vậy thì cái thai của tôi chắc chắn là lợi hại hơn cô ta. Chẳng lẽ con tôi là ai đó đầu thai? Là thần trên trời hay là Thượng Phương Tiên? Hay là nhân vật khác có máu mặt hơn?

Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng tôi vẫn rất vui vẻ, càng yêu đứa bé trong bụng tôi hơn. Nghĩ đến đây, khi ông ba vô dụng của nó không thể làm chủ cho mẹ nó thì nó lại dùng thân phận của mình đè bẹp Thuần Dương.

Thấy tôi vui vẻ, Thuần Dương hơi khó khó chịu, chẳng qua khi thấy quần áo bị tôi giảm trên mặt đất, cũng không biết cô ta nghĩ tới mưu ma chước quỷ gì mà cầm dao gọt hoa quả trên bàn cười với tôi, sau đó cửa lên tay cô ta, máu tươi lập tức chảy ra.

Tôi đoán chắc cô ta lại muốn làm nũng khóc kể với Liễu Long Đình rằng tôi bắt nạt cô ta. Tôi thầm nghĩ phương pháp của cô ta thật não tàn, cô ta là tiên gia, sao Liễu Long Đình lại tin kỹ xảo của cô ta, cho nên tôi chẳng quan tâm.

Thuần Dương cũng không nói gì, ôm tay đi vào phòng của mình rồi đóng cửa lại.

Liễu Long Đình mua đồ về nhà, vừa vào nhà thấy chỉ có mình tôi đang xem TV, bèn hỏi tôi Thuần Dương đâu? Trong lòng tôi nhất thời khó chịu, nhưng cũng nói với anh ấy là cô ta đang ở trong phòng, chắc là muốn mách lẻo tội trạng của tôi, kêu anh ấy vào xem di.

Nghe xong, Liễu Long Đình cũng biết tôi có ý gì, những vẫn đặt đồ xuống đi vào phòng Thuần Dương. Chỉ nghe thấy Thuần Dương. khóc lóc với anh ấy mấy tiếng, giọng Liễu Long Đình vang lên: “Bạch Tô, em vào đây cho tôi!"

Nghe Liễu Long Đình kêu mình, tôi đi vào phòng, thấy Liễu Long Đình ôm Thuần Dương, đau lòng nhìn tay cô ta. Tôi đoán được tôi sẽ bị mắng, nhưng vẫn hỏi Liễu Long Đình sao vậy?

“Tôi đã nói với em rồi mà, Thuần Dương chỉ ở chỗ chúng ta một khoảng thời gian thôi, em có cần thiết phải đối chọi với cô ấy suốt không?" Liễu Long Đình nghiêm khắc hỏi tôi.

Thấy vẻ mặt Liễu Long Đình như vậy, tôi biết lúc này mình giải thích thế nào cũng vô ích, không ngờ bình thường anh ấy thông minh như vậy, lúc này cũng là kẻ ngốc.

“Em sai rồi, anh không yên lòng em ở nhà tổn thương còn phò này thì cho em đi đi, để em về nhà bà nội, hoặc chỗ Thần Sông hay Phượng Tổ Thiên đi.”

“Em muốn đi cũng được, nhưng phải xin lỗi Thuần Dương trước rồi mới được đi.”