Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 165: Tương kế tựu kế



Tôi kể lại chuyện này cho Liễu Long Đình, hỏi Liễu Long Đình chúng tôi nên làm gì? Về núi Trường Bạch hả?

Tôi đương nhiên sẵn lòng về núi Trường Bạch. Dù gì nơi đó cũng là tiên cảnh trần gian, phong cảnh đẹp, Liễu Liệt Vân với Long Đằng Kiều Nhi đều đang ở đó, cuộc sống đơn giản, không cần trải qua lòng người hiểm ác, vất vả cực khổ như ở bên ngoài.

“Về nhà cũng được, tôi đi đặt vé trước, em gọi Thường Bội Thiên với Thường Thanh Hồng xuống núi, kêu họ đi canh chừng nhà bà nội em. Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn bà nội em cũng khó thoát khỏi liên lụy."

Lúc mới nghe chuyện này, tôi còn hơi lo cho bà nội. Chung quy còn nhiều người cho rằng tôi vẫn sống ở nhà bà nội, nhưng vì quan hệ của Liễu Long Đình với bà nội trước kia nên tôi không nói chuyện này. Không ngờ Liễu Long Đình lại chủ động quan tâm 'bà nội. Thấy Liễu Long Đình không ghi hận chuyện xưa, tôi nhất thời vui sướng, đang định tìm một chỗ niệm Bang Binh Quyết mời Thường Bội Thiên với Thường Thanh Hồng từ trên núi xuống, lúc trước họ phụng mệnh chăm sóc cho Cẩu Trường Sinh và vợ con anh ta, chắc cũng đã xong xuôi rồi. Nhưng tôi còn chưa kịp mời Thường Thanh Hồng và Thường Bội Thiên thì điện thoại của bà nội gọi tới. Tôi nhanh chóng nghe máy, nhưng đầu dây bên kia lại truyền tới giọng Hồ Tiên.

“Không cần mời hai vị Thường Tiên kia nữa, tôi đã ở nhà bà nội cô, mấy ngày nay cô với Liễu Tiên tìm nơi lánh nạn đi, tạm thời đừng về nhà."

Vu Anh kết thù với tôi và Liễu Long Đình hoàn toàn là vì cô ta không chiếm được Hồ Tiên nên phẫn nộ trút giận lên đầu tôi và Liễu Long Đình. Nhưng cô ta không chỉ hận chúng tôi mà còn hận tất cả tiên gia. Càng đến sau này, cô ta đã coi tôi và Liễu Long Đình thành tấm chắn để cô ta trả thù, khiến chúng tôi với đám tiên gia đấu đá người chết ta sống, còn cô ta thì ngồi ngư ông đắc lợi.

Chẳng qua Vu Anh căm hận Hồ Tiên đến thế, nếu là Hồ Tiên bảo vệ bà nội tôi thì có phải là càng nguy hiểm hơn không? Tôi nhất thời do dự, nhưng tôi vẫn đồng ý. Trong số binh mã của tôi gần như không có ai chống lại Vu Anh. Nếu tôi phải binh mã đi bảo vệ bà nội, Vu Anh mà thực sự muốn đối phó với bà nội thì binh mã cũng chỉ mất mạng oan uổng mà thôi, còn không bằng để Hồ Tiên trông coi. Hồ Tiên tu luyện rất nhiều năm, sẽ không làm việc sơ suất, anh ta chủ động nhận nhiệm vụ này chắc hẳn cũng đã suy nghĩ kỹ càng.

Khi tôi với Liễu Long Đình đến núi Trường Bạch đã là tám giờ tối. Liễu Long Đình suy xét tới thân thể của tôi, bây giờ cũng đã mấy tháng, cái thai đã khá rõ ràng nên anh ấy không vội vàng lên núi mà tìm một khách sạn nghỉ chân một đêm. Hôm sau Long Đằng với Kiều Nhi xuống núi đón chúng tôi, chúng tôi mới cùng nhau tới nhà Liễu Long Đình.

Liễu Liệt Vân đã sớm đứng ở cửa nhà chờ chúng tôi, ban đầu hỏi han ân cần một phen, sau đó chờ tôi với Liễu Long Đình ngồi vào ghế thì Liễu Liệt Vân mới lộ vẻ lo lắng, hỏi Liễu Long Đình: "Tam đệ, em xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây? Con đàn bà đó quá gian xảo, hôm qua chị cũng mới nhận được tin tức, nói cô ta đi giết tiên khắp nơi, hơn nữa còn bảo em phái cô ta đi làm. Bây giờ rất nhiều tiên gia đều chĩa mùi dùi về phía em, hơn nữa nếu chuyện này mà không xử lý thì sẽ nhanh chóng truyền vào tại Thượng Phương Tiên. Em biết đấy, rất nhiều người bây giờ đều không quan tâm tới chuyện dưới trần, lại thêm trước kia em cũng không sạch sẽ, không chừng họ sẽ chẳng thèm điều tra rõ nguyên nhân mà kết tội em luôn. Cơ hội cải tạo lần này của em là do anh trai em xin được, lỡ em chết vì bị vu oan hãm hại thì thật sự không đáng giá!"

Liễu Liệt Vân vô cùng nóng ruột, mày liễu nhíu chặt, vẫn nhìn chằm chằm Liễu Long Đình. Thấy Liễu Long Đình không lên tiếng, cô ấy lại nhìn về phía tôi, ngẫm nghĩ rồi nói với Liễu Long Đình tiếp: "Hay là chúng ta kêu Thông Thiên giáo chủ ra mặt giải quyết chuyện này đi. Dù gì cũng là ngài ấy cho em làm xuất mã tiên của Tiểu Bach."

Thông Thiên giáo chủ, hình như lúc trước Liễu Long Đình từng nói với tôi, đó là một trong ba vị giáo chủ cai quản tiên gia. Ngân Hoa giáo chủ cũng như anh ta, có điều hình như quyền lực của anh ta lớn hơn Ngân Hoa giáo chủ rất nhiều, hơn nữa Liễu Liệt Vân nói trước kia Liễu Long Đình được Thông Thiên giáo chủ ủy thác nên mới đến làm xuất mã tiên của tôi.

Thông Thiên giáo chủ chẳng phải là chồng của Ngân Hoa giáo chủ hay sao? Anh ta đã biết Ngân Hoa giáo chủ thông đồng với Liễu Long Đình, sao còn cho Liễu Long Đình tiếp tục làm tiên gia của tôi? Giáo chủ này rộng lượng thể cơ à?

Nhưng lúc này không phải là lúc tám chuyện. Hơn nữa bây giờ tôi chỉ là phàm nhân, trong lòng tôi, Thông Thiên giáo chủ chỉ là một vị đại thần chỉ có thể ngước nhìn. Cho dù tôi nghĩ kiếp trước mình là Ngân Hoa giáo chủ thì cũng không dám lôi kéo quan hệ với anh ta.

Nghe nói tới Thông Thiên giáo chủ, Liễu Long Đình bất mãn nói không cần, sau đó hỏi Liễu Liệt Vân: “Vu Anh đã giết bao nhiêu tiên gia? Chủ yếu là tiên gia ở khu vực nào?"

Liễu Liệt Vân suy nghĩ rồi đáp: “Chỉ là tiên gia trong thành phố của nhà Tiểu Bạch, chết hơn bốn mươi người, tiên gia trong cả thành phố đều sắp bị Vu Anh giết hết, người tới gây sự đều là anh chị em trong nhà các tiên gia đó, tất cả đều đang tìm em."

Hơn bốn mươi tiên gia bị Vu Anh mượn danh nghĩa của Liễu Long Đình giết sạch.

Mà tiên gia cũng như con người chúng tôi, có đông đảo anh chị em, nhà ai mà chẳng có ba người trở lên. Cứ tính theo cấp số nhân thì hơn một trăm tiên gia trong cả thành phố đều chờ trước cửa nhà tôi, chỉ cần tối với Liễu Long Đình vừa xuất hiện thì sẽ xé xác tôi. Mặc dù thế lực nhà họ Liễu rất lớn, giết trăm tiên gia cũng không khó lắm, nhưng chúng tôi cũng không thể giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực, sẽ chỉ làm liên lụy tới càng nhiều người, kéo càng nhiều người vào vụ này.

“Nếu Vu Anh lấy danh nghĩa của em đi giết đám tiên gia đó thì chúng ta dứt khoát tương kế tựu kế đi. Thế này, chị hai làm việc này giúp em, lén phải người đi liên lạc với các tiến gia này, có thể giải thích thì giải thích, giải thích không được thì mua chuộc, chờ mua chuộc xong hết, lúc đó cứ giao cho em xử lý là được."

Nói xong, Liễu Long Đình lại im lặng. Liễu Liệt Vân nhất thời không còn cách nào nên đành phải nghe theo lời nói của Liễu Long Đình, kêu các tiên gia quản sự trong nhà vào đây, ra lệnh cho mỗi người đi làm việc, kêu họ phải hoàn thành nhiệm vụ này. Sau khi phân phó xong, Liễu Liệt Vân lại hỏi sao chúng tôi lại chọc trúng Vu Anh? Lúc trước cô ta vẫn bình thường, làm đúng việc của mình, rất ít khi vãng lai với các tiên gia khác, sao lần này lại mượn danh nghĩa của Liễu Long Đình để đại khai sát giới? Có phải chúng tôi cướp đơn của cô ta, đắc tội cô ta không?

Còn cướp đơn gì nữa. Trước kia chính cô ta nhận đơn lung tung cho tôi, nhưng cũng chính vì những đơn hàng đó mà tôi gia nhập vào ngành nghề này nhanh hởn, nhưng tôi vẫn không rõ tại sao cô ta vừa tốt với tôi, cuối cùng lại trả thù tôi với Liễu Long Đình? Tôi đoán có lẽ là vì Vu Anh không ngờ tôi sẽ thích Liễu Long Đình. Ban đầu là Liễu Long Đình bám lấy tôi, tôi muốn thoát khỏi anh ấy, Vu Anh muốn giúp tôi mau chóng tăng cường thực lực để áp chế Liễu Long Đình, nhưng không ngờ tôi lại yêu đương với Liễu Long Đình. Ban đầu cô ta không dám khẳng định nên phải những con ma nhỏ yếu thăm dò chúng tôi. Sau khi xác định thì cô ta quang minh chính đại đối đầu với chúng tôi.

Liễu Long Đình chỉ nói ngắn gọn với Liễu Long Đình là ân oán cá nhân, sau đó không nói thêm gì nữa, dù sao nói nhiều cũng vô ích, hơn nữa tính cách của Liễu Long Đình cũng không phải là em trai em trai thích tâm sự với chị gái.

“Vậy thì thế này đi, lần này em với Tiểu Bạch đều trở về thì ở lại đây lâu hơn chút. Thực ra chị càng muốn cho Tiểu Bạch ở nhà chúng ta dưỡng thai, các em ở ngoài cũng không an toàn, chờ sinh con xong rồi rời đi cũng không muộn.” Nói tới đây, Liễu Liệt Vân nở nụ cười: “Dù gì đứa bé này cũng là con cháu của nhà họ Liễu chúng ta, bây giờ chị cứ như là bà nội ấy, chỉ muốn ôm cháu thôi. Hơn nữa chị cảm thấy em ba đã thay đổi rất nhiều, em yêu đương với Tiểu Bạch thấy khác hẳn trước kia, giống một người đàn ông trưởng thành, có ý thức trách nhiệm hơn nhiều."

Nghe Liễu Liệt Vân nói vậy, Liễu Long Đình nhất thời cười, nói chị hai quá khen, sau đó đưa mắt nhìn tôi, hỏi: "Bạch Tô, em muốn ở nhà mình không?"