Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 180: Bí ẩn thân phận



Tôi bị Vu Anh xem mất tự nhiên, liền hỏi cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Vu Anh lập tức dời mắt sang nơi khác, nói: “Tôi không ngờ cô thật sự sẽ đến.

Nhớ lại những chuyện lúc trước Vu Anh đã hãm hại tôi, trong lòng tôi cũng dâng lên đề phòng. Nhưng bây giờ chuyện đã trôi qua, lại truy cứu chuyện quá khứ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa bây giờ tôi còn cần Vu Anh dạy bản lĩnh cho mình, vì thế tôi nói rằng chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.

Vu Anh gật đầu, dẫn tôi vào nhà cô ta. Người tới phúng viếng cô ta rất nhiều, dù gì hồi còn sống, cô ta cũng từng giúp đỡ không ít người, bây giờ nghe tin cô ta đã chết, họ đều tới tế bái cô ta, tang lễ của cô ta cũng là do họ hàng tổ chức hộ. Chung quy hồi còn sống, Vu Anh cũng là đệ tử xuất mã lợi hại, có những người còn coi cô ta như thần linh, cho nên khi đám họ hàng thấy tôi không tế bái Vu Anh mà ngơ ngác đi lên lầu thì cũng không dám chặn đường, mặc cho tôi đi lên.

Sau khi dẫn tôi lên lầu, Vu Anh bỗng hỏi tôi: “Mắt của cô lúc nào cũng không thấy được linh thể hả? Tức là những thứ không phải là con người ấy."

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời: “Có thứ thấy được, có thứ không thấy được. Nhưng đa số là không thể thấy."

Lúc trước tôi cũng từng nghĩ tới vấn đề này, tại sao tôi làm đệ tử xuất mã bao lâu nay mà tôi vẫn không thể thấy những con yêu ma quỷ quái kia? Nhưng tôi lại có thể thấy được Phượng Tố Thiên, Thần Sông, thậm chí là Thần Núi với Hư. Không có chuyện họ chiếu cố tôi nên mới hiện thân trước mặt tôi. Lúc trước Liễu Long Đình nói rằng tôi còn chưa thông suốt, hoặc là không có ngộ tính, tôi nghĩ chắc cũng vì thế nên anh ấy mới không chịu dạy cho tôi.

“Vậy cô có thể thấy cái gì? Cô có thể thấy được tiên gia với binh mã của mình không?" Vu Anh lại hỏi.

Tôi nhất thời cảm thấy buồn cười, nói đương nhiên rồi, nếu ngay cả tiên gia của tôi mà cũng không thấy thì tôi thực sự không thể làm đệ tử xuất mã được nữa.

Nghe vậy, Vu Anh cau mày. Thấy Liễu Long Đình đang ở trong người tôi, cô ta đứng dậy rót chút nước trong cái bình đặt sau lưng cô ta, sau đó bôi lên mắt tôi, nói: “Đây là nước mắt trâu, cô kêu Liễu Long Đình thoát ra khỏi người cô, sau đó nhìn tôi xem, có còn thấy tôi không?"

Sau khi Vu Anh chết thì có vẻ trầm ổn hơn trước kia rất nhiều. Lúc này cô ta đang nghiên cứu đôi mắt cho tôi, cho nên tôi cũng làm theo lời cô ta nói, kêu Liễu Long Đình rời khỏi người tôi trước. Sau khi Liễu Long Đình rời đi, tôi vẫn thấy Vu Anh trong tầm mắt của mình, lập tức vui vẻ nói: “Tôi thấy được cô rồi."

Liễu Long Đình ngồi xuống bên cạnh tôi, chống tay sau lưng tôi hỏi Vụ Anh: “Cô nghi ngờ đôi mắt của Bạch Tô có vấn đề hả?"

“Đúng vậy. Theo lý thuyết thì dù là người thường làm đệ tử xuất mã, sau khi ở bên cạnh tiên gia thật lâu thì khí thế cũng sẽ dần dần bị tiên gia ảnh hưởng. Tiên gia là linh vật, sau nhiều lần nhập hồn thì linh khí cũng sẽ dần dần thẩm thấu vào cơ thể của đệ tử xuất mã, cho nên đó là lý do tại sao giai đoạn đầu, rất nhiều đệ tử xuất mã không thể thấy các loại ma quái, nhưng làm đệ tử xuất mã lâu ngày thì mình cũng có bản lĩnh tiếp xúc với tà ma. Đầu tiên không nói tới chuyện cậu và Bạch Tô từng tiếp xúc thân mật với nhau, sự tiếp xúc này sẽ khiến cô ấy càng mau chóng hấp thụ linh khí của cậu, theo lý thuyết thì hai người ở bên nhau đã hơn nửa năm, vậy mà đôi mắt của cô ấy thậm chí không thể thấy được hồn ma như tôi, chuyện này rất kỳ quặc.

Tôi vẫn cho rằng có thấy hay không cũng không sao, nhưng bây giờ nghe Vu Anh nói, tôi lại cảm giác mình là kẻ lạ đời. Dù sao nước mắt trâu cũng có thể giúp tôi thấy được những thứ đó, trong lòng tôi không muốn truy cứu chuyện nàynữa, bèn nói với Vu Anh là quên đi, dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều tới tôi. Sau khi cô ta làm tiên gia binh mã của tôi thì tôi cũng có thể thấy cô ta. Nghe vậy, Vu Anh vốn còn muốn truy cứu thêm thì đành phải gật đầu, đồng ý với tôi.

Chẳng qua khi Vu Anh cầm giấy định viết tên mình đưa cho tôi thì Liễu Long Đình bỗng nói: "Khoan đã!”

“Cái gì?" Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình liếc nhìn tôi rồi lại quay về phía Vu Anh, nói: "Cô nói tiếp đi, tôi muốn biết đôi mắt là chuyện như thế nào."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Long Đình, tôi ngượng ngùng nói mình lười nghe, đành phải nói, với Vu Anh rằng vậy thì tiếp tục đi, không chừng có thể sửa lại đôi mắt cho tôi. Thấy vậy, Vu Anh gật đầu, tiếp tục hỏi tôi: “Vậy cô có thể phân loại thứ mình thấy được với thứ không thể thấy không?"

Tôi nào biết cách phân loại. Những thứ tôi thấy ngay cả tôi cũng không nhớ rõ là gì, toàn nhờ đám Liễu Long Đình nhập vào người. Khi tôi đang trầm tư duy nghĩ thì Liễu Long Đình bỗng ôm vai tôi, nói với Anh Cô: “Thần linh được cụng phụng thì thấy, chướng khí hoặc yêu khí chung quanh ngăn chặn khí tức trên người cô ấy thì cũng thấy được. Mặt khác đám, dã thần tiểu tiên ma quái thì những lúc bình thường cô ấy không thể thấy."

Câu trả lời của Liễu Long Đình cũng không rõ ràng. Bởi vì chính tôi cũng không biết mình có thể thấy cái gì, không thể thấy cái gì, có thấy hay không đều nhờ duyên phận.

“Vậy thì có khả năng là trong tình huống bình thường, cô ấy sẽ không thể thấy những thứ năng lực thấp, hơn nữa không có lai lịch đúng không?” Vu Anh bỗng nói.

Câu này giống như phá giải mê hoặc trong lòng tôi. Tôi lập tức gật đầu, nói đúng vậy. Tôi phải nhờ, vào tiên gia nhập hồn thì mới thấy được Hổ Tiên, Nhạc Thiên Hương cùng với những con ma uống mạng gì đó. Nhưng cũng thật thần kỳ, rõ ràng là những con yêu ma nhỏ yếu như vậy mới càng dễ bị người khác thấy, thần càng lớn thì càng không thấy, không thì thời cổ đại cũng sẽ không có đế vương luôn ngụy trang cái mác thần linh, nói mình là chân mệnh thiên tử.

“Tình huống như vậy thì có ba loại khả năng. Thứ nhất, kiếp trước của Bạch Tô là một vị Đế Tôn thân phận siêu thoát ra ngoài tam giới, dưới một người trên vạn người, những thứ cấp thấp như chúng ta không được phân loại vào những thứ mà cô ấy có thể thấy, không thể vào mắt cô ấy. Thứ hai chính là đứa bé trong bụng Bạch Tô chính là Đế Tôn, nó khiến Bạch Tô cũng có tính chất như thế. Thứ ba, cũng là khả năng thực tế nhất, chính là đôi mắt của cô ấy kiếp trước từng bị vô số yêu vật cấp thấp thôn tính, cho nên kiếp này cô ấy mang theo oán niệm, không thể thấy những loại yêu ma bình thường."

Khi nghe Vu Anh nói tôi rất có khả năng là Đế Tôn dưới một người, trên vạn người, tôi cả kinh không nói nên lời, bởi Kiều Nhi cũng từng bói toán như thế cho tôi, bảo rằng tôi có mệnh để vương. Nhưng tôi lại cảm thấy khó tin, sao tôi có thể tin lời nói của Kiều Nhi? Kiếp trước tôi là Ngân Hoa giáo chủ, chẳng lẽ Ngân Hoa giáo chủ là để vương? Không có khả năng! Nếu vậy thì cô ta sẽ không gây khó dễ cho Liễu Long Đình, bất chấp mọi thủ đoạn gả cho người đàn ông khác để nâng cao giá trị của bản thân.

Vu Anh cảm thấy điều thứ ba hợp lý nhất, nhưng tôi nghĩ điều thứ hai cũng rất có sức thuyết phục. Chung quy tôi đều nghe thấy hai lần có người nói trong bụng tôi là thứ rất lợi hại, có lẽ con, tôi là Đế Tôn đầu thai gì đó. Nhưng ngẫm lại thì cũng không có khả năng, Đế Tôn đầu thai sao lại đầu thai vào bụng tôi, làm một con quái vật người rắn hỗn tạp?

Nghe Vu Anh nói xong, Liễu Long Đình im lặng thật lâu, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Lúc trước Vu Anh làm đệ tử xuất mã thì biết rõ mọi chuyện trong thiên hạ, hiểu biết rất rộng, cho nên cô ta sẽ không nói năng lung tung.

"Không thể nào. Kiếp trước Bạch Tô là Ngân Hoa giáo chủ.

Trong số các chức tiên, Ngân Hoa giáo chủ cũng là đường đường giáo chủ của một giáo." Liễu Long Đình thử hỏi một câu.

Nghe vậy, tôi thấy buồn cười. Rõ ràng Liễu Long Đình đã xác nhận tôi là Ngân Hoa, tại sao lúc hỏi Vu Anh, anh ấy còn có vẻ chần chờ?