Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 197: Biết được danh tính



Cả cơ thể của người phụ nữ này đều không có một mảnh vải che thân. Cô ta cứ như vậy mà đứng trước mặt tôi rồi nhìn vết thương đang chảy máu của tôi. Khóe miệng của cô ta hiện ra một nụ cười lạnh, cô ta nói với tôi: "Làm sao vậy? Không đủ kiên nhẫn để tiếp tục sống sao?"

Giọng nói của người phụ nữ này rất trong trẻo và dễ nghe, hơn nữa tôi còn cảm thấy vô cùng quen tại. Khi đầu óc tôi đang đảo quanh một cách nhanh chóng thì tôi chợt nhớ ra giọng nói của cô ta rất giống với giọng nói của người phụ nữ đã nói chuyện với Liễu Long Đình trong thư phòng ngày hôm đó mà tôi đã nghe được sau khi về tới nhà. Giọng nói của người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi chính là giọng nói của người phụ nữ mà tôi đã nghe thấy ngày hôm đó.

Chẳng lẽ người mà tôi mang theo trong bụng chính là nữ nhân này sao? Nhưng vì sao dáng vẻ của cô ta lại giống với tôi như vậy, mà cũng chỉ có duy nhất một điểm là không giống, chính là khi thể của cô ta mạnh hơn so với tôi rất nhiều. Bộ dạng của cô ta cũng tươi đẹp hơn tôi. Nếu như phải lấy một vật nào đó để hình dung thì hai người chúng tôi giống như mặt trời và mặt trăng, cô ta rực rỡ đến chói mắt, mà tôi ảm đạm và tối tăm. "Cô, cô là ai?" Tôi cố gắng dùng giọng nói đã yếu của mình để hỏi người phụ nữ kia một lần. Tôi thực sự không thể tin được, cứ cho đứa nhỏ này là người đã sinh ra tôi thì tôi với cô ta quả thực là phải giống nhau đến chín mươi phần trăm. Nhưng, trên thế giới này, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được chú? "Tôi chính là con của cô đó, Sao vậy, không phải cô rất mong muốn sinh tôi ra hay sao? Nhưng bây giờ tôi đã ra ngoài rồi đây, sao cô lại không nhận ra tôi vậy?" Người phụ nữ vẫn giữ nụ cười lạnh đó để trả lời tôi.

Từ cách nói chuyện và thái độ của cô ta, có chỗ nào giống với con của tôi chứ? Trong lòng tôi đang có sự mâu thuẫn với sự tồn tại của cô ta, tôi lập tức nói với cô ta: "Không, cô không phải là con tôi. Con tôi sẽ không lớn lên như cô. Tôi muốn biết kiếp trước cô là ai? Tại sao cô lại ở trong bụng của tôi?”

Khi người phụ nữ nghe thấy tôi hỏi về cô ta chuyện kiếp trước cô ta là ai thì giống như nghe được một chuyện vô cùng hài hước. Cô ta đi đến gần tôi rồi đặt mông xuống và ngồi bên cạnh tôi. Sau đó, cô ta quay đầu nói với tôi: "Kiếp trước của tôi sao? Kiếp trước của tôi chính là cô đó. Cô mạo danh tôi lâu như vậy, sao đến ngay cả việc tôi là ai mà cô cũng không biết vậy? Liễu Long Đình không nói cho cô biết sao?”

Lần trước Liễu Long Đình muốn nói cho tôi biết thân phận của đứa nhỏ trong bụng, nhưng anh ấy còn chưa kịp nói ra, bụng tôi đã đau đớn một cách dữ dội. Hơn nữa, từ khi chuyện đó qua đi, tôi vẫn chưa dám hỏi Liễu Long Đình lần nữa. Nhưng bây giờ, người phụ nữ này lại cố ý giả vờ như cô ta không biết chuyện gì mà trách Liễu Long Đình đã không nói chuyện này với tôi biết. Hơn nữa, cô ta nói những lời này là có ý gì? Tôi mạo danh cô ta là sao? "Tôi mạo danh cô sao? Ý cô là sao?" Tôi hỏi người phụ nữ này.

Người phụ nữ thấy tôi không biết, bật cười một tiếng, đứng dậy từ bên cạnh tôi, cõng tôi nói: "Ban đầu cô đã rất khó khăn khi phải đối phó với tôi, có vẻ như, bây giờ cô cũng chỉ được có như vậy. Nếu cô đã muốn biết tôi là ai, vậy thì tôi nói cho cô biết, tôi chính là Ngân Hoa giáo chủ. Không phải cô vẫn luôn muốn trở thành Ngân Hoa giáo chủ sao? Thế nào, có cảm thấy kinh ngạc hay không?"

Khi người phụ nữ kia nói những lời này, trong lòng tôi nhất thời cảm thấy cô cùng kinh ngạc. Sao người phụ nữ này có thể là Ngân Hoa giáo chủ được chứ? Không phải Liễu Long Đình nói tôi mới đúng mà? Hơn nữa tôi có thể dung hợp vào thi thể của

Ngân Hoa giáo chủ. Mà lúc trước cả ngay cả bà nội và Vu Anh, đều tin tưởng kiếp trước của tôi chính là Ngân Hoa giáo chủ. Vậy thì vì sao người phụ nữ này lại đột nhiên xuất hiện, rồi lập tức cướp đi thân phận đã đặt lên người tôi từ lâu rồi? "Tôi không tin, tôi mới là Ngân Hoa giáo chủ. Cô chắc chắn không phải." Tôi phản bác người phụ nữ này.

Mà khi người phụ nữ này nghe thấy tôi phản bác lại cô ta thì như là nghe được một trò đùa lớn đến mức cô ta ngửa đầu lên trời mà cười ha ha. Lúc cô ta cười, ánh mắt của cô ta lại càng trở nên xinh đẹp hơn, như là một bầu trời đầy sao vậy. Lúc này, tôi có cảm giác như là cả thiên hạ đều ở trong mắt của cô ta. Sở dĩ, tôi không có dáng vẻ tươi sáng như cô ta cũng chính là vì đôi mắt này. Cả khuôn mặt, điểm mà tôi không giống với cô ta cũng chỉ có đôi mắt này. "Cô chẳng qua cũng chỉ là một cái thùng chứa giúp tôi sống lại mà thôi, cô có biết thùng chứa là cái là gì không? Cô có biết cái thùng chứa hoạt động như thế nào không?" Người phụ nữ đắc ý mà điên cuồng hỏi tôi. Sau đó, cô ta quay đầu nhìn xung quanh phòng rồi cầm lấy một hộp vải thiều đóng hộp trên bàn, sau đó tiếp tục nói với tôi: "Đây chính là mối quan hệ giữa tôi và cô. Tôi là vải thiều ở bên trong còn có chính là cái hộp chứa bằng thủy tinh ở bên ngoài. Cô tồn tại là vì tôi. Hơn nữa, đợi đến thời cơ thích hợp, cũng chính là lúc tôi từ trong bụng cô đi ra, lúc đó, không phải nhiệm vụ của cả đời cô cũng đã được hoàn thành rồi sao?"

Lúc người phụ nữ này nói với tôi những lời đó, cô ta cũng tiền lại gần tôi hơn. Đôi mắt của cô ta nhìn thẳng vào mắt của tôi mà giống như một lưỡi dao sắc bén. Cô ta làm vậy cứ giống như muốn mang hết sự yếu ớt và sự không chịu nổi của tôi ra ngoài.

Lúc trước tôi cũng không tin tưởng tôi là Ngân Hoa giáo chủ. Nhưng sau hai lần đó, dưới sự nghi ngờ của bà nội và Vũ Anh. Hơn nữa, tôi đã thành công dụng nhập vào thi thể của Ngân Hoa giáo chủ, lúc đó tôi tin tôi là thật. Mà thực ra, tôi cũng muốn dùng thân phận của kiếp trước để có thể cùng Liễu Long

Đình yêu nhau. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên lại có một người phụ nữ xuất hiện rồi nói cho tôi biết tôi là giả mạo, còn cô ta mới là thật. Sao tôi có thể tưởng tượng ra chuyện này được chứ? Làm sao tôi dám tin chứ? Vì vậy, tôi muốn người này tự chứng minh cô ta là Ngân Hoa giáo chủ

Nói đến vấn đề này, người phụ nữ kia lại tỏ ra có chút khinh thường. Cô ta nói cho ta biết cô ta cũng lười phải nhắc tới chuyện của tôi và Liễu Long Đình. Liễu Long Đình chính là một tên vừa thấp hèn lại bỉ ổi, làm sao xứng đáng để cô ta nhắc tới. Nhưng khi cô ta nói những lời này xong lại đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú cho nên đã tiếp tục trở lời tôi. “Nếu như cô đã muốn nghe thì có khi đến mấy đêm tôi cũng không thể kể hết được. Liễu Long Đình thật sự rất yêu tôi. Kiếp trước, tôi bị xử tử. Đáng nhẽ ra là tôi đã bị lưu vong và mãi mãi không thể siêu sinh. Nhưng, Liễu Long Đình vì muốn cứu tôi cho nên đã chọn cô là cải thùng chứa kể từ khi cô còn ở trong bụng mẹ mình. Hơn nữa, khi cô còn bé, cô đã được tiêm tinh khí vào tử cung của mình, để cho tử cung của cô có thể thích ứng với sự tồn tại của tôi. Những chuyện sau này chắc hẳn cô cũng đã biết rồi. Mấy tháng trước, Liễu Long Đình tìm đến cô, hơn nữa còn khiến cô làm hỏng chủng loại của hắn. Có lẽ là cô còn chưa biết, cái thai trong bụng cô là một con rắn. Đây chính là thức ăn mà Liễu Long Đình giúp tôi chuẩn bị. Một thời gian nữa chúng sẽ lớn lên và trùng với thời điểm cô mang thai. Liễu Long Đình đem nguyên thần của tôi bỏ vào trong bụng của cô, để cho tôi ăn chúng. Đến lúc đó, tôi mới có thể biến thành đứa trẻ có khả năng dung hợp cùng thân thể của cô. Sau đó tôi sẽ thay thế đứa con của cô và Liễu Long Đình, một lần nữa sống lại trên thế giới này với một thân phận mới, linh hồn mới. Thế nào? Tôi đã nói nhiều như vậy, cô vẫn không tin tôi chính là Ngân Hoa giáo chủ sao?"

Khi nghe người phụ nữ này nói những lời này xong, trong lòng tôi quả thực sụp đổ. Đến một câu mà tôi cũng không thể nói ra, nước mất cứ vậy mà rơi xuống một cách dữ dội. Cả máu trên cổ tay tôi cũng không ngừng chảy xuống đất, mùi máu tanh vây quanh tôi, cái chết cũng đang đến gần hơn.

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt trước mặt mình. Mặc dù tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lúc này tôi lại không thể mở miệng mà hỏi. Tôi cũng không muốn phí thời gian với người phụ này, vì vậy tôi chỉ cười với cô ta một cái rồi nói: “Cho dù cô có là Ngân Hoa giáo chủ, vậy thì sao? Tôi cũng sắp chết rồi, cô lại ở trong bụng của tôi. Nếu tôi chết thì cô cũng phải chết. Sau này, tôi cũng không cần lo lắng cô lại tiếp tục xúi giục Liễu Long Đình đi hại người. "Chết sao?" Khóe miệng của người phụ nữ đó nhếch lên: "Vì một người sắp chết đã sớm ở trong tay Liễu Long Đình như cô, cho nên tôi cũng nói thật cho cô biết, cô và anh ta thì có tình cổ gì chứ? Anh ta chỉ đang diễn kịch cho cô xem mà thôi. Giữa hai người không hề có cái gọi là tình cổ. Cô thật sự cho rằng Liễu Long Đình yêu cô thật lòng, đến mức anh ta giết người để cứu cô một mạng hay sao? Nằm mơ đi, loại cổ này, thực ra là một loại cổ có thể kết hợp thân thể của cô và thân thể của anh ta. Chỉ cần thân thể cô xuất hiện tình huống gì, cổ trong thân thể cô sẽ tự động hút tinh huyết trên người anh ta để tiếp tục duy trì mạng sống cho cô. Nếu không, cô xem cô đã mất nhiều máu như vậy, vì sao cô còn chưa chết? Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì sợ cô còn chưa sinh ra tôi đã bị giết, lúc đó tôi cũng sẽ phải chết theo cô. Nếu như tôi đoán không lầm, anh ta cũng sắp trở về rồi đó.

Ngay sau khi giọng nói của người phụ nữ này vừa dứt lời, một luồng khí quan thuộc lập tức từ ngoài phòng bay vọt vào trong phòng. Chỉ trong nháy mặt, hiện thân của Liễu Long Đình đã ở trong phòng và nhìn thấy máu thịt đang không ngừng chảy từ trên cổ tay tôi. Khi anh ấy đang muốn đi về phía tôi thì anh ấy đã nhìn thấy người phụ nữ đang đứng bên cạnh tôi với sự hoảng hốt trên khuôn mặt đã cứng đờ. Sau khi hồi phục tinh thần, anh ấy đi về phía người phụ nữ kia rồi cúi người trước cô ta và gọi một tiếng giáo chủ.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Ngay lập tức, ngọn núi lớn bên trong tôi sụp đổ. Bất kỳ lời giải thích nào của Ngân Hoa giáo chủ đều không bằng một tiếng giáo chủ mà Liễu Long Đình gọi cô ta.

Ngân Hoa giáo chủ nhìn thấy sự tuyệt vọng ở trong mắt rồi mà kiêu ngạo ngẩng cao đầu rồi rũ mắt nhìn tôi: "Sở dĩ cô có thể cùng Liễu Long Đình ở cùng một nơi là vì cô mượn thân phận của tôi mới có thể đạt được nguyện vọng. Là tôi đã cho cô hưởng thụ anh ta lâu đến như vậy. Không phải cô yêu anh ta nhất sao? Cô nên nói với tôi một câu cảm ơn, nhưng mà cô lại không hề cảm ơn tôi. Thật là lấy ân báo oán. Nhưng bây giờ, chúng tôi vẫn phải cứu sống có và để cho cô sống lâu hơn một chút.