Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 200: Kế hoạch bắt đầu



Khi tôi nói những điều này, Ngân Hoa giáo chủ do dự một lúc rồi sau đó nhanh chóng nói với tôi: "Có rất nhiều biện pháp để đưa tôi ra ngoài sớm, nhưng không biết Liễu Long Đình có chịu hợp tác hay không.

Điều này thật buồn cười, Liễu Long Đình thích Ngân Hoa giáo chủ, sao có thể không hợp tác với cô ta cơ chứ. "Biện pháp gì?" Rốt cuộc thì bây giờ tôi với Ngân Hoa giáo chủ cũng cùng một phe. Ngân Hoa giáo chủ cũng vừa từ trong bụng đi ra nên hiện tại vẫn còn trần chuồng, lúc này cô ta mới cảm thấy xấu hổ và ngồi ở trên giường quấn chăn bông.

Cô ta ngồi trong chăn ngẩng mặt lên nói với tôi: "Không phải chỉ một mình cô nghĩ đâu. Từ lâu tôi đã muốn thoát khỏi Liễu Long Đình rồi. Tôi thực sự tức giận khi nhìn thấy bộ dạng bất tài của anh ta. Nhưng không có cách nào, chỉ có anh ta mới nguyện ý giúp tôi, ta khác với con người, chỉ cần tôi có đủ linh khí thì tôi sẽ lớn lên một cách nhanh chóng. Nhưng tôi ở trong bụng cô mấy tháng nay, Liễu Long Đình chỉ cho tôi một ít linh khí. Với linh khí ít ỏi như vậy thì tôi không thể phát triển được, nếu linh khí đủ thì tôi không cần đến năm tháng, chỉ cần hai tháng là có thể thoát ra rồi. Nhưng nếu linh khí mạnh hơn nữa thì tôi có thể nhanh chóng thoát ra khỏi bụng của cô.

Khi tôi nghe thấy Ngân Hoa nói như vậy, tôi lập tức mắng cô ta là một người phụ nữ thực sự tham lam, Liễu Long Đình đã sắp giao mạng sống của mình cho cô ta rồi mà cô ta vẫn chưa hài lòng.

Nhưng thật sự bọn họ rất hợp nhau, Liễu Long Đình nên có một người phụ nữ để tiện như vậy thì mới xứng với anh ấy. "Không phải anh ta đã cho cô tất cả linh khí của mình sao? Tại sao anh ta vẫn còn giữ lại một chút?" "Anh ta dám giữ?"

Ngân Hoa lập tức chế nhạo nói: “Tôi tin anh ta yêu tôi. Đã trăm năm trôi qua, bất kể tôi muốn cái gì thì anh ta đều liều mạng đưa cho tôi, anh ta sẽ không để lại chút gì đâu.

Khi tôi nghe Ngân Hoa nói những lời như vậy, thì trái tim trong lồng ngực của tôi như bị ai đó dùng sức kéo mạnh, đau đến mức không thở nổi. Tôi tuyệt vọng đi theo Liễu Long Đình nhưng anh ấy lại không cho tôi một cái gì, thứ anh ấy cho tôi chính là một nửa bản thể của anh ấy, bởi vì anh ấy sợ nếu tôi chết sẽ làm ảnh hưởng đến Ngân Hoa giáo chủ. Từ đầu đến cuối anh ấy chỉ lo lắng cho Ngân Hoa giáo chủ chứ chưa từng để ý đến tôi. Anh ấy chỉ coi tôi như một công cụ, khi cần thì dùng còn khi không cần thì lại chẳng để tâm đến tôi. "Đó rốt cuộc là cái gì? Tại sao anh ta lại làm cho cô không biết mình có xứng với anh ta hay không?" Tôi cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng và tiếp tục hỏi Ngân Hoa giáo chủ. "Tôi lo lắng anh ta muốn nhân cơ hội này để bám lấy tôi. Tuy rằng anh ta thích tôi nhưng anh ta cũng đâu có ngu ngốc. Anh ta biết tôi sẽ không thích anh ta nhưng chỉ cần tôi đi ra khỏi bụng của cô thì tôi và anh ta sẽ có cơ hội gần nhau. Tuy rằng anh ta không dám giữ lại một chút linh khí nào cho mình nhưng anh ta lại rất có năng lực. Anh ta có thể đi hút linh khí ở nơi khác, trên thế giới này có rất nhiều Tiên gia yếu hơn anh ta. Anh ta sợ nếu mình không làm việc cho tôi như vài trăm năm trước thì tôi sẽ rời đi.

Khi nói lời này Ngân Hoa có chút tức giận, cuối cùng cô ta nói mình thật là xui xẻo, sao lại có thể chọc tức một người như Liễu Long Đình cơ chứ.

Đối với Ngân Hoa giáo chủ, cô ta từ lâu đã quen với sự cống hiến của Liễu Long Đình rồi. Khi thói quen này không được thỏa mãn, cô ta sẽ bắt đầu phàn nàn. Tôi không muốn nói bất cứ điều gì về Liễu Long Đình để bênh vực và biện minh cho anh ấy, mọi thứ đều là do anh ấy tự mình gây nên. "Vậy ý của cô là trước đây anh ta không có cố gắng cho cô hấp thụ linh khí như vậy sao?" “Đúng vậy, tôi hận tình yêu của anh ta dành cho tôi, nhưng nếu anh ta không yêu tôi thì tôi đã không có cơ hội sống lại bây giờ. Anh ta muốn ở bên tôi lâu hơn nhưng anh ta không biết rằng điều này khiến tôi cảm thấy chán ghét anh ta. Cô có cách nào có thể khiến anh ta tìm thấy nhiều năng lượng càng sớm càng tốt, để tôi có thể ra sớm hơn không?"

Khi Ngân Hoa giáo chủ nói điều này, cô ta nhìn chằm chăm vào tôi, như thể cô ta vẫn còn một chút lo lắng cho tôi, cô ta suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục nói: "Bạch Tô, cô còn nhớ mẹ của cô không?”

Mọi chuyện đang êm đẹp tại sao Ngân Hoa giáo chủ lại bày ra chuyện này chứ? Mẹ con tôi hơn mười năm không áp, lần gặp mặt này lại chính là cảnh bà ấy bị xúc phạm. Nếu không có Ngân Hoa giáo chủ nhắc nhở thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ muốn nhớ lại sự việc này trong suốt quãng đời còn lại của mình nữa. "Có chuyện gì vậy? Tôi với cô chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, cô đừng đi quá giới hạn. Tôi trở nên có chút lạnh lùng đối với Ngân Hoa.

Thấy giọng điệu của tôi khác lúc nãy, Ngân Hoa giáo chủ lập tức cười nói với tôi: "Đừng tức giận, tôi chỉ muốn nói cho cô biết sự thật về chuyện này, nhưng tôi không thể nói nhiều về vấn đề đó, tôi chỉ muốn nói mẹ cô xảy ra chuyện như vậy thực chất là do Liễu Long Đình đứng sau sắp đặt, sau đó anh ta làm ra vẻ giải tạo, cùng cô đi cứu mẹ cô mà thôi. " “Cô đang nói cái gì vậy?" Cảm xúc của tôi đột nhiên trở nên kích động, tôi còn tưởng rằng Liễu Long Đình chỉ hại tôi thôi, không ngờ anh ấy lại còn hại cả mẹ tôi. "Cô không phải sợ tôi cố ý mang chuyện này đổ lên người anh ta. Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật.”

Rốt cuộc là vào lúc này, tôi và Ngân Hoa giáo chủ đang cùng đứng trên một con thuyền, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng cả hai sẽ không bị rơi khi thuyền bị lật. Vì vậy Ngân Hoa giáo chủ muốn kéo tôi đến gần hơn với cô ta và muốn tôi cùng cô ta đối phó với Liễu Long Đình. "Tại sao phải làm chuyện này? Cho dù Liễu Long Đình biết hai người chúng ta hợp tác thì sao? Tình cảm trăm năm của Liễu Long Đình đối với tôi làm sao có thể tiêu tan bởi vì tôi dùng một chút thủ đoạn nhỏ với anh ta. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, Liễu Long Đình đã khiến mẹ cô bị xúc phạm. Nếu tôi là cô thì tôi nhất định ohari trả mối thù này. Nhưng về lý do tại sao anh ta lại làm như vậy thì tôi không thể nói cho cô biết. Dù sao mối quan hệ của chúng ta cũng không tốt đến mức tôi có thể nói hết cho cô."

Tôi nhìn Ngân Hoa giáo chủ một cách chăm chủ, nếu Liễu Long Đình làm ra chuyện khiến mẹ tôi bị xúc phạm thì nguồn gốc cũng chính là do cô ta. Nhưng nếu tôi không hợp tác với cô ta thì ngay cả Liễu Long Đình cũng thể giết được. Tôi ít nhất cũng phải giết được một trong hai người họ, nếu không thì đó là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi không muốn thảo luận về chuyện của mẹ tôi với Ngân Hoa giáo chủ nữa, nhưng tôi nói với cô ta rằng Liễu Long Đình muốn ở bên cô ta lâu hơn, vì vậy đó là lý do tại sao anh ấy từ chối để cô ta sinh sớm. Vì vậy tôi muốn cô ta nói những lời ngọt ngào hơn một chút với Liễu Long Đình rằng cô ta muốn được xuất hiện sớm hơn và cô ta phải tạo cho Liêcu Long Đình một cảm giác tin tưởng rằng cô ta sẽ không rời đi khi mình được ra ngoài.

Liễu Long Đình muốn trì hoãn thời gian cô ta ra ngoài cũng là hợp lý, khi tôi và cô ta hợp tác thì tôi chỉ có một điều kiện duy nhất chính là phải để Liễu Long Đình chết ngay trước mặt tôi, tôi muốn xem anh ta chết.

Ngân Hoa giáo chủ suy nghĩ một chút rồi nói với tôi: "Nếu cô muốn nhìn Liễu Long Đình chết thì là một điều vô cùng dễ dàng, nhưng nếu cô nói cho tôi tất cả các biện pháp đều không có ích cho cô thì tại sao tôi lại phải hạ thấp địa vị của mình và hợp tác với cô?" "Cô không hợp tác thì cũng được thôi, nhưng nếu tôi không nghe lời Liễu Long Đình thì anh ta sẽ phải tốn rất nhiều sức lực cho tôi. Cô đừng quên rằng tôi còn có Thần Sông và Phượng Tối Thiên trong Tiên gia của tôi. Tôi sẽ không để bọn họ thay tôi giết Liễu Long Đình, nhưng tôi sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn, tôi có thể giúp cô hút hết linh khí của Liễu Long Đình. Sau cùng, anh ta muốn truyền linh khí cho cô thì đều phải đi qua tôi. Liễu Long Đình quá thông minh, anh ta sẽ không bao giờ tin người khác. Nếu không có sự hợp tác của tôi, hoặc nếu tôi nói cho anh ta biết kế hoạch của hai chúng ta thì anh ta có thể phải giữ cô lâu hơn. Và cô không hút đủ linh khí của anh ta thì cô cũng không có cách nào thoát khỏi người tôi. "Được rồi, tôi đáp ứng cô. Bình thường trông cô có chút ngu ngốc không ngờ bây giờ vẫn còn chút hữu dụng."

Khi Ngân Hoa giáo chủ nói xong những lời này, cô ta lại giễu cợt nói: "Hừm, tôi không nghĩ rằng Phượng Tổ Thiên sẽ rơi vào tình trạng này. Hoá ra ông trời cũng muốn tôi thành công."

Ngân Hoa giáo chủ nói xong liền xuống giường và vỗ vai tôi cười nói: "Kế hoạch của chúng ta bắt đầu từ bây giờ. Đừng để tôi phải thất vọng"