Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 244: Vô cùng nhục nhã



Phương Tổ Thiên vốn dĩ là thần, tôi gà cho anh ta cũng coi như là đã gả cho thần, cũng đã trở thành họ hàng với thần, tất cả những khách khứa đến tham dự đám cưới của chúng tôi đều là thần núi, đã quỷ, địa tiên, man thần của huyện Hạ Đường. Phương Tổ Thiên là vị thần đã vào biên chế, địa vị cũng cao hơn bọn họ, cho nên lúc đi cùng với Phượng Tổ Thiên ra ngoài thì tôi phải dùng khăn lụa che mặt lại, không thể để cho người khác thấy được diện mạo của bản thân.

Lúc mấy con quỷ nhỏ bay lên che tầm khăn lụa trắng cho Phượng Tổ Thiên, anh ta lại cúi đầu nhìn về phía tôi, từ đầu môi khỏe mắt đều là nụ cười. Tấm lụa mỏng che trên mặt anh ta, nhìn vừa mông lung lại vừa ma mị, cũng vào lúc quỷ nhỏ đang lấy khăn lụa giúp tôi che mặt thi Phượng Tổ Thiên nhìn tôi, nhân lúc tôi không chú ý mà khom người hôn lên môi của tôi một cái qua một lớp lụa trång.

Là cô dâu của ngày hôm nay tất nhiên tôi đã trang điểm kỹ càng, Phương Tổ Thiên cử tới hôn như vậy thì son môi sẽ bị anh ta hận trôi mất. Cho tới lúc tách nhau ra, môi của Phương Tổ Thiên đã bị son của tôi nhuộm cho đỏ bừng, chiếc khăn lụa trắng tỉnh cũng đã lưu lại dầu vết hôn mỗi màu đỏ của tôi và Phượng Tổ Thiên "Anh thật là, cái khăn này mà cũng làm dơ, lát nữa làm sao mà đi ra ngoài gặp người khác bây giờ?". Tôi có lâu đi vết son in lại trên chiếc khăn che mặt của mình, có thể in lên chắc cũng có thể lau đi nhi, nhưng mà làm sao có thể lau hết bây giờ?

Vốn đi tôi định để quỷ nhỏ ở phía sau đi lấy một cái khăn lụa mới cho tôi, nhưng mà Phượng Tổ Thiên lại lấy chiếc khăn lụa trên đầu của tôi xuống, sau đó anh ta lấy chiếc khăn lụa sạch sẽ của anh ta trùm lên đầu của tôi, rồi lại đem chiếc khăn lụa in dấu son môi ấy che lên mặt mình, cuối cùng nói với tôi như vậy là được rồi.

Tôi nhìn vị trí của dấu son môi trên mặt Phượng Tố Thiên một cái, dù gì anh ta cũng là một vị thần Thành Hoàng cơ má, vào lúc đi gặp những tiên quỷ dưới trưởng quản lý của bản thân mình, làm sao có thể tùy tiên như vậy mà đi ra ngoài?

Vì vậy tôi liên hỏi Phượng Tố Thiên, anh không chế bắn à? "Anh có chế cái gì đâu chử, trong lòng anh cảm thấy như vậy là rất đẹp nha."

Thời điểm Phượng Tổ Thiên nói những lời này, cũng đồng thời đưa tay kéo lấy tay tôi, bước ra ngoài miêu chở nơi mà những tiên, quỳ xa lạ đang đợi, tôi khoác le phục mũ phương, khăn quảng vai, mà bộ lễ phục Phương Tổ Thiên đang mặc cũng cực kì tinh xào, áo dài màu đỏ, trên đồ cưới thiệu đầy những hoa văn chim phương hoàng tưởng vẫn, cái mũ chủ rể đang áp lên mãi tóc bạc trắng của anh ta, trồng tràn đầy năng lượng và hạnh phúc. Thời khắc đối mặt với các quỹ tiên, trong lòng tôi vẫn có một chút khẩn trương, tôi sợ sẽ có người phản đối hôn lễ của hai chúng tôi, cũng sợ lúc này Liễu Long Đình bằng nhiên chạy tới quấy rối. Nhưng mà không sao, tôi và Phương Tổ Thiên đứng trên đài cao phía trước miếu thờ lúc Phượng Tố Thiên công bố hôn lễ của chúng tôi, cũng không có ai lên tiếng phản đối lúc chúng tôi bái lạy trời đất, Liễu Long Đình cũng không xuất hiện.

Thời điểm kết hôn cùng với Phượng Tổ Thiên, tôi không biết trong lòng tôi là cảm giác gì, có thể là giải thoát là khổ sở, càng có thể hơn là mất mát cùng yên tĩnh, nhưng có lẽ, những cảm giác này, loại cảm giác nào tôi cũng có.

Cách thức người và tiên kết hôn không giống nhau, thần khi kết hôn sẽ được xưng là kết phát vợ chồng, sau đó báo cáo lên Thiên Định, ở trên đó sẽ được ghi chép lại. Sau khi tôi và Phượng Tổ Thiên lạy trời đất xong, ngay trước vô số tiên quỷ Phượng Tô Thiên cắt một chòm tóc của tôi và anh ta, nhờ người mang đến một mảnh lụa đó, buộc tóc đen của tôi và tóc trắng của anh ta lại một chỗ với nhau, sau đó cuốn lại và chăm một ngọn lửa nhìn ngọn lửa đốt cháy chùm tóc bốc lên một làn khói xanh, Phương Tổ Thiên ôm lấy vai tôi, rất trịnh trọng mà nói với tôi rằng: "Tô Nhi, sau này em chính là vợ của anh, là phu nhân của anh, bất kể sau này gặp phải cái gì, sẽ luôn có anh bảo vệ em, nếu ai dám động đến một cong tóc của em, anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó đời đời kiếp kiếp không thể siêu thoát.

Những lời này coi như là một lời cam kết với trời đất, lúc mà tôi nghe được Phượng Tổ Thiên nói ra những lời này, thì hốc mắt tôi đã nóng lên, nước mắt cứ thế mà không ngừng chảy ra, tôi đã gả cho hai người, nhưng đều không phải là người tôi yêu, Liễu Long Đình sẽ không cưới tôi, tựu chung lại thì cuối cùng tôi cũng trở thành người của người khác.

Thấy tôi bỗng nhiên khóc, Phượng Tổ Thiên đột ngột có chút hoảng loạn, lúng túng mà hỏi tôi làm sao lại khóc rồi? Có phải là do tôi thấy trong người không khỏe hay là do anh ta đã nói sai cái gì, nếu như anh ta đã nói sai chỗ nào, tôi nên nói cho anh ta biết, không cần phải dành tình cảm cho anh ta, lúc anh ta nói điều này thì anh ta đã nhẹ nhàng ôm tôi, đau lòng mà lau nước mắt cho tôi.

Không biết có phải là đàn ông sau khi kết hôn, đều sẽ có thay đổi hay không, động tác ôm lấy tôi của Phượng Tổ Thiên, không giống với sự lạnh nhạt và kích động khi được tiếp xúc với tôi như trước kia, ngược lại càng thêm cảm giác chững chạc, trong ánh mắt anh ta nhìn tôi, sự đau lòng cũng bộc lộ ra một cảm giác nhẹ nhàng và ổn đình, khiến tâm trạng lo lắng ban đầu của tôi dần dần bình tĩnh trở lại.

Tôi cuối cùng cũng chủ động ôm lấy chiếc eo thon bến chắc của Phương Tổ Thiên, đối với những lời mà Phượng Tổ Thiên nói, đã khiến tôi cảm động đến mức rơi nước mắt.

Những lời nói này là thật hay giả, chính tôi cũng không phân biệt được, mà Phượng Tổ Thiên nghe tôi nói bỗng chắc cười lên, hôn một cái lên trán của tôi, nói được vài câu đã làm tôi cảm động như vậy, sau này chắc chắn sẽ có càng nhiều thứ cảm động hơn. Vừa nói vừa quay đầu hướng chúng tiên quỷ ở phía dưới tuyên bố chúng tôi chính thức thành vợ chồng, sau này dâng cống phẩm lên cho anh ta, thì cũng phải dâng cống phẩm lên cho tôi, sau đó lại tuyên bố với họ một ít chuyện khác, chủ yếu là những lời làm giá một chút, mục đích là để kéo địa vị của tôi ở miếu Thành Hoàng lên cao bằng anh ta, địa vị của hai chúng tôi là ngang hàng.

Toàn bộ quá trình tổ chức đám cưới của chúng tôi vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức tối linh cảm được có chuyện chẳng lành, yên tĩnh giống như sự bình yên trước cơn bão, vừa nặng nề lại có chút bất thường, hơn nữa từ sau khi tôi kết hôn với Phượng Tổ Thiên, trái tim tôi vẫn luôn dập rộn lên, giống như là sẽ xảy ra chuyện gì vậy.

Ban ngày tôi cùng với Phương Tề Thiên cùng nhau đi tiếp đãi khách khứa, Phượng Tổ Thiên cực kì vui mừng, từng ly rượu mà khách mời anh ta đều uống can, tôi không biết tửu lượng của Phượng Tổ thiên ra sao, chỉ có thể khuyên anh ta uống ít một chút, vốn đĩ là Phượng Tổ Thiên luôn nghe lời của tôi, nhưng người khách lấy cớ mời rượu, luôn mượn danh nghĩa của tôi để cho Phượng Tổ Thiên uống rượu. Phượng Tổ Thiên lại không kim lòng được, tôi không thể nói gì hơn, dù sao Phượng Tổ Thiên cũng là thần, cho nên uống một chút rượu cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn đến anh ta. Vào ban đêm Phượng Tổ Thiên vẫn còn tỉnh táo ôm tôi vào phòng tân hôn, anh ta đặt tôi lên giường, như thể đang thưởng thức bảo bối yếu quý của anh ta, luôn nhìn tôi, luyến tiếc chạm vào tôi. Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã là vợ chồng, đêm tân hôn trong phòng tân hôn cũng không thể tránh khỏi chuyện nam nữ, khi Phượng Tổ Thiên nửa người để lên người tôi, anh ta nhìn thật kỹ mặt tôi và nói với tôi: "Tô Nhi, chúng ta sinh em bé đi. Sau này chúng ta có thể nhìn con mình lớn lên, con cháu đẩy đàn vui vẻ lượn quanh. Anh sẽ không quay lại Thiên Đình nữa, chúng ta cứ như bây giờ sống hết một đời ở nhân gian đi

Trước kia Phương Tổ Thiên cố gắng cai quản thật tốt một vùng đất, chính là vì anh ta muốn quay trở lại Thiên Đình, nhưng là bây giờ, sau khi Phương Tố Thiên kết hôn cùng với tôi, lại không còn nghĩ đến việc trở về nữa, điều này khiến cho tôi cảm thấy áy náy, cảm thấy là tôi phủ lòng Phương Tổ Thiên, vốn dĩ định nói với anh ta chờ sau khi tôi chết đi, anh ta vẫn có cơ hội, để quay trở về Thiên Đình.

Nhưng lại khiến tôi kinh sợ đó là, lời nói của tôi còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, mà Phượng Tổ Thiên cũng vẫn đang nở nụ cười yêu kiều nhìn chăm chăm tôi, bằng nhiên một dòng máu đỏ tươi tràn ra khỏi khỏe mỗi Phượng Tố Thiên......

Trong lòng tôi vô cùng rối bời, hoảng loạn, đưa tay muốn sở lên khỏe miệng của Phương Tổ Thiên, hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra vậy, mà lúc này, một âm thanh rất chơi tại phát ra từ mái tóc bạc của Phương Tổ Thiên: "Hừ, cái gì mà tình yêu đích thực cơ chứ, một con thần thủ, lại cưới chủ nhân của mình, không nói đến việc muốn giữ lại chủ nhân của mình, mà còn muốn đề cho chủ nhân sinh con cho mình, có thể làm ra chuyện phạm thượng bần thiu đến mức này, lại còn muốn cả thế giới đều biết

Đây chính là giọng nói của Liễu Long Đình, tôi đưa tay sở lên mái tóc của Phượng Tổ Thiên, một con rắn màu trắng to bằng chiếc đũa nhanh chóng cuốn lên đầu ngón tay của tôi, con rắn nhỏ màu trắng này có một đội mắt đỏ bừng, hơn nữa nhân lúc tôi không để ý, nó há ra cái miệng rắn để lộ hai chiếc răng nanh dài nhọn dùng sức cần mạnh lên đầu ngón tay của tôi.

Một trận đau đớn nhất thời từ đầu ngón tay của tôi truyền đến toàn thân, mà chủ rắn nhỏ trên đầu ngón tay của tôi bong chốc biến thành khổng lồ, trở thành một con mãng xà với khuôn mặt dữ tơn, trong nháy mắt đã đặt tôi và Phương Tổ Thiên lên trên người, cái đuôi trực tiếp cuốn lấy Phượng Tổ Thiên dùng sức ném một cái, trong nháy mắt đã đem Phượng Tổ Thiên ném văng đập vào bức tường ở phía đối diện, mà lúc này Phượng Tổ Thiên giống như đã bị trúng một lời nguyền gì đó, từ trên tưởng té xuống, cũng không hề nhúc nhích một miếng nào, trong miệng đầy máu tươi, chảy ra như suối đỏ thẫm một mảng nền nhà.

Tôi không biết Liễu Long Đình đã làm thế nào để có thể ẩn nấp trong mái tóc của Phượng Tổ Thiên, hơn nữa còn tránh thoát khỏi sự phát hiện của chúng tôi, nhưng bây giờ anh ta lại có thể xuất hiện ở nơi này. Nghĩ đến những lời anh ta nói với tôi ngày hôm qua, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng cầm lấy chiếc sáo Phượng Minh ở bên mép giường, trong khoảnh khắc tôi còn chưa kịp thổi nó lên, chiếc đuôi to lớn của Liễu Long Địch lập tức quét qua cây sáo Phương Minh trên tay ta. Sức lực to lớn ấy lập tức làm cho cánh tay tôi phát ra vài tiếng răng rắc, cây sáo Phương Minh cũng ngay lập tức rớt khỏi tay tôi, mà con mang xả to lớn cũng nhanh chóng sắp đến trước mặt tôi, tàn bạo nói với tôi: "Bạch Tô, a không, bây giờ chắc hần nên gọi cô là Đại để Thượng cổ, Cửu Trùng Thiên Đế, luận lạc đến nhân gian nhưng lại gà cho vật cưới của mình, đối với cô mà nói, có phải là vô cùng nhục nhà hay không n

Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải