Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 287: Nghèo túng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng lúc đó tôi bị đôi mắt này hấp dẫn. Khi đôi mắt của Ngân Hoa giáo chủ nhìn vào tôi, tôi không khống chế nổi tay chân của mình muốn đi đến chỗ của cô ta. Ngay lúc tôi vừa xuống từ người, Phượng Tổ Thiên, Thần Núi lập tức nằm lấy vai tôi quay tôi ra sau, nói tôi không được nhìn vào đôi mắt của cô ta. Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì Phượng Tổ Thiên vốn đang ở bên cạnh tôi bỗng nhiên biến trở về hình người, giống như là bị câu hồn phách, đi về phía Ngân Hoa giáo chủ.

"Phượng Tổ Thiên!" Tôi quay người lại gọi Phượng Tổ Thiên. Nhưng trong lúc đôi mắt của tôi còn chưa kịp nhìn Phượng Tố Thiên, Thần Núi đã lập tức quay cổ tôi lại, không cho ta gọi Phượng Tổ Thiên. Mà việc này khiến tôi có chút lo lắng, cổ gắng giãy dụa, Thần Núi có ý gì? Vất vả tôi mới cứu được Phượng Tổ Thiên trở về, tôi không thể để cho Phượng Tổ Thiên đi chịu chết thêm lần nữa, đồng thời tôi cũng không nghĩ ra, đôi mắt này của Ngân Hoa giáo chủ là có chuyện gì vậy? Vừa rồi lúc cô ta nhìn tôi, trong lòng tôi tất cả đều là cô ta. Cho dù cô ta là phụ nữ tôi cũng muốn ở bên cạnh cô ta. Với cả vừa nãy lúc Ngân Hoa giáo chủ mở mắt, tôi rõ ràng nhìn thấy Thần Núi đang trốn tránh ánh mắt của Ngân Hoa giáo chủ, chẳng lẽ anh đã sớm biết sức mạnh của đôi mắt này?

Bởi vì chúng tôi không thể nhìn Ngân Hoa giáo chủ sau lưng tôi, Ngân Hoa giáo chủ cũng bắt đầu trắng trợn ra lệnh cho Hư đối phó chúng tôi. Hư vâng theo lời của Ngân Hoa giáo chủ, lập tức bày ra kết giới xung quanh chúng tôi, đấu pháp với ta và Thần Núi, còn Ngân Hoa giáo chủ đứng ở sau lưng cậu ta khiến chúng tôi rất khó sử dụng pháp lực. Tôi và Thần Núi trúng vài chục đòn tấn công của Hư, Ngân Hoa giáo chủ nhân lúc chúng tôi đang đang đánh nhau chạy tới cướp sáo Phượng Minh trong tay tôi. Sau đó Ngân Hoa giáo chủ đắc ý cười to: "Không nghĩ tới đúng không? Cô sẽ chết dưới ánh mắt anh ta, đi chết đi."

Ngân Hoa giáo chủ nói đến đây, trực tiếp cầm sáo Phượng Minh ném về phía ngực của tôi.

Lập tức, một dòng máu từ ngực của tôi chảy ra, còn Thần Núi vẫn đang đấu với Hư, nhìn thấy ngực tôi bị sáo Phượng Minh đâm xuyên qua, lập tức chạy về phía tôi. Lúc tôi sắp ngã xuống đất, một bàn tay ôm lấy eo của tôi, đồng thời một bàn tay khác giơ lên giữa không trung. Trong miệng nhanh chóng niệm vài câu chủ ngữ, tinh khí trên người điên cuồng mạnh mẽ trào ra, xông vào lòng đất, vô số khí trắng từ mặt đất ở bên ngoài bay lên, hội tụ ở ngoài kết giới Hư bố trí, làm toàn bộ kết giới bị vỡ vụn.

Trong quá trình này, có vẻ như Ngân Hoa giáo chủ muốn đuổi tận giết tuyệt chúng tôi, trong lúc Thần Núi niệm chú ngữ, cầm lại sáo Phượng Minh dính máu của tôi, đặt ở bên môi. Cô ta vậy mà có thể thổi được, tiếng sáo du dương phát ra, từng tia linh khí, tất cả đều xông vào trong người của Thần Núi.

Thần Núi ôm lấy tôi sững sờ, không động đậy. Kết giới vừa vỡ, Thần Núi cũng không ham chiến, cúi đầu nhìn tôi một chút, ôm ngang tôi lên, bay vào rừng sâu.

Nhìn ngực tôi liên tục phun ra dòng máu đỏ chói, tôi lại lo lắng cho Phượng Tổ Thiên, không biết Ngân Hoa giáo chủ sẽ đối xử với anh thế nào? Nếu như Phượng Tổ Thiên nguyện ý quy thuận Thiên Cơ còn tốt, nếu như không nguyện ý, quả thực khó có thể tưởng tượng Thiên Cơ sẽ dùng biện pháp gì để đối phó anh.

Sau khi Thần Núi ôm tôi bay đến nơi rất xa mới ngừng lại, ôm tôi đi một đoạn trong rừng, đặt ta ở trên một tảng đá lớn coi như bằng phẳng, nói với tôi: "Tim của cô hỏng rồi, muốn bù đắp hay không?"

Anh nói lời này rất bình tĩnh, nhìn ngực tôi một cái, giống như không lo lắng tôi sẽ chết, cũng không vội nghĩ biện pháp cứu tôi mà là hỏi ý kiến của tôi trước.

"Trái tim hỏng rồi còn có thể bù đắp lại sao? Nếu như có thể bù đắp lại đương nhiên tôi muốn bù đắp." Tôi khó khăn nói ra, trong lúc đang nói, một dòng máu nóng trào ra từ cổ họng, nôn ra một miệng máu tươi trên mặt của tôi.

Theo đạo lý, trái tim tôi bị đâm hỏng, hiện tại tôi vẫn còn là thân xác của người, nhẽ ra đã sớm chết rồi, nhưng bây giờ tôi vẫn còn có thể cố gắng đến hiện tại chưa chết. Sau khi Thần Núi nghe tôi trả lời, xoay người lại ôm lấy tôi, nói: "Pháp lực của tôi không còn thừa nhiều, không thể cho trị hết vết thương của em, nói gì đến bù đắp tim cho em, không phải nói bù là bù được. Trên thế giới này thứ vạn năng nhất chính là tín ngưỡng của mọi người. Kiếp trước em là một vị thần ngoại lai ngoài Cửu Trọng Thiên, ở nhân gian không có tín ngưỡng. Em đừng hi vọng quá nhiều vào tôi, em có chết hay không không liên quan đến tôi, tôi đã nói kết quả cho em, đây là do chính em quyết định."

Nếu không phải lúc này tôi còn đang bị thương, nói chuyện khó khăn, tôi thật sự muốn mắng Thần Núi cả nghìn lần. Anh dự liệu được kết quả lại không khuyên giải tôi, còn phối hợp để tôi quyết định. Bây giờ tôi đang bị thương, Phượng Tổ

Thiên cũng bị Ngân Hoa giáo chủ mê hoặc đi, bây giờ anh lại còn đang phủi sạch quan hệ, tôi hối hận vì sao sẽ hợp tác với loại người này.

Chẳng qua có chuyện khiến tôi cảm thấy hết sức kỳ lạ, chính là Ngân Hoa giáo chủ. Sáo Phượng Minh này chỉ có tôi mới có thể thổi được, cô ta làm thế nào thổi được cây sáo của tôi, đồng thời còn có thể công kích chúng tôi?

Tôi không nói gì, nghe ý tứ của Thần Núi, muốn cứu ta thì phải dùng tín ngưỡng mới của mọi người mới có thể bù tim cho tôi. Muốn có tín ngưỡng đương nhiên là phải tìm tới nơi có người. Thần Núi ôm tôi xuống núi, dưới chân núi có một thôn, nhìn kiến trúc không giống như Đông Bắc của chúng tôi, vị trí của chúng tôu bây giờ có lẽ là là ở phía Nam.

Tôi nghĩ rằng Thần Núi mang tôi vào thôn, sẽ cổ dụ dỗ hoặc làm chút pháp thuật vớ vẩn nài đó để người trong thôn tin tưởng anh là Thần Núi, muốn bọn hắn dùng hi vọng cứu tôi. Nhưng tôi không nghĩ tới, Thần Núi trực tiếp ôm tôi đi về thôn phía cây đại thụ, sau đó đặt tôi dưới đất. Anh đứng bên cạnh tôi, trên mặt trên mu bàn tay có mấy vết thương bị cắt ra trong lúc đánh nhau vừa nãy, bởi vì pháp lực trong cơ thể anh pháp lực đã không có nhiều, những vết thương này anh cũng không thể dùng pháp lực hồi phục như cũ.

Trong làng người ra người vào, có người dân trông thấy Thần Núi mặc một bộ áo dài, đầu tóc đen nhánh, đứng dưới cây đại thụ, cảm thấy tò mò, lại nhìn người mặc quần áo hiện đại đang không ngừng chảy máu trên mặt đất, đoán có lẽ chúng tôi đang diễn phim, thế là từ từ có người vây tới, hỏi chúng tôi đang làm cái gì?

"Tôi là Thần Núi ở ngọn núi phía sau, nằm trên đất là em gái của tôi, cô ấy bị thương, cần tín ngưỡng của mọi người mới có thể khỏi hẳn, xin các vị các hương thân thương xót, mau cứu em gái của tôi."

Lời nói của Thần Núi chân thành, đồng thời khiến tôi cảm thấy buồn cười chính là tôi và anh không hề giống nhau, coi như anh nói tôi là vợ anh cũng tốt hơn là em gái của anh.

Quả nhiên, sau khi anh nói xong tôi là em gái của anh, trong đam người vây quanh chúng tôi lập tức có người phụ nữ nói một câu: "Miếu Thần núi sau núi đã sớm đổ, không có Thần Núi, với cả hai người nói hai người là anh em, làm sao nhìn không giống nhau vậy, mấy người có phải diễn viên không, các người có thể để cho chúng tôi làm diễn viên quần chúng đấy."

Người phụ nữ nói lời này, xung quanh lập tức có người ồn ào lên, nói có thể chụp ảnh với Thần Núi không, sau đó nói Thần Núi rất đẹp trai, trên TV cũng chưa thấy ngôi sao nào đẹp như anh, hỏi anh tên là gì?