Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 292: Gọi ba đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể do bị âm thanh tôi đứng dậy đánh thức, Liễu Long Đình mở mắt ra, thấy tôi nằm sấp bỏ qua bên cạnh anh ta, vì thế liền hỏi tôi tại sao lại dậy sớm như vậy?

Ánh mắt anh ta nhìn tôi, quả thực không có một chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta nhìn tôi trở nên bé nhỏ như vậy, không cảm thấy không được tự nhiên hay sao?

Tôi bò xuống dưới giường, vảy ngủ mặc trên người tôi đều che hết chân của tôi, mang đôi dép lê đã trở nên lớn hơn rất nhiều, đi tới trước

gương trang điểm, sau đó trèo lên cái ghế, nhìn thấy gương mặt của tôi trong gương, quả nhiên so với khuôn mặt khi tôi lớn lên lại có chút không giống nhau, vậy mà lại có chút xấu xa, lại có chút dễ thương, nhưng mà xem ra, ngược lại lại có vẻ tươi trẻ.

Liễu Long Đình thấy tôi một mình ngôi trước gương trang điểm, vì thế cũng rời giường mang giày đi về phía tôi. Bởi vì hiện tại thân thể tôi quá nhỏ bé, càng dễ dàng bị anh ta ôm vào trong ngực, mà Liễu Long Đình dùng một tay lập tức ôm tôi từ trên ghế xuống, anh ta ngồi lên trên ghế của tôi, lại đặt tôi ngồi trên đầu gối anh ta, đối diện với gương mà vỏ nạn khuôn mặt của tôi, hỏi tôi bây giờ có giống tôi của thời thơ ấu hay không?

Trước đây khi tôi còn nhỏ rất hiếm khi chụp ảnh, chụp xong cũng không giữ gìn gì, tôi cũng không biết tôi trông như thế nào khi còn nhỏ, nên làm sao tôi biết nó có giống như không?

Nhưng mà khi nhìn bộ dáng nhỏ bé này của mình, tôi cảm giác dường như cuộc sống của tôi mới bắt đầu lại vậy, tâm tình cũng trở nên có chút chuyển biến tốt đẹp hơn, hỏi Liễu Long Đình vậy sau này tôi có thể biến trở về được không? "Có thể, chỉ cần chúng ta lấy lại ảnh mắt về, tôi sẽ biến em trở về bộ dáng như cũ."

Nghe những lời nói đây chắc chắn này của Liễu Long Đình, đúng là, thật sự là tôi đã chọn đúng người rồi, đi theo Liễu Long Đình, quả nhiên có cơm ăn.

Để bày tỏ lòng biết ơn đối với Liễu Long Đình, tôi quỳ trên đùi Liễu Long Đình, xoay người về phía mặt anh ta, nói với anh ta một câu anh ta đối xử với tôi thật tốt. Sau khi Liễu Long Đình nhìn thấy bộ dạng lấy lòng anh ta của tôi, lập tức có chút giống như cố ý đùa giỡn với tôi, nói với tôi: "Nếu biết tôi đối xử rất tốt với em, vậy em không phải nên đến đáp tôi một chút

sao?"

Đèn đáp? Nghĩ đến lúc Liễu Long Đình nói muốn tôi đến đáp anh ta trong lòng tôi không hiểu vì sao nhất thời liền dâng lên một cổ tức giận. Lúc trước anh ta hai tôi thành ra như vậy, tôi cũng không có bảo anh ta bồi thường, hiện tại anh ta chỉ làm những gì anh ta nên làm, vậy mà muốn tôi bảo đáp.

Trong lòng tôi nhất thời có một trận cười lạnh, nhưng mà vẫn quay đầu nhìn Liễu Long Đình, hỏi anh ta rằng: "Vậy anh muốn bảo đáp cái gì?”

"Hồn tôi một cái, gọi tôi một tiếng ba, hay là sau này ngày nào cũng đều gọi tôi là ba."

Vừa nghe những lời này, thiếu chút nữa tôi đã lập tức đánh vào mặt Liễu Long Đình, anh ta thật đúng là đồ không biết xấu hổ mà, da mặt thật sự càng ngày càng dày, còn muốn tôi gọi anh ta là ba, anh ta sao không hơn trời luôn đi!

Lời nói như vậy có thể làm tổn hại đến tôn nghiêm của tôi, tôi nhất định sẽ không bao giờ nói ra cho anh ta anh ta. Bây giờ cũng chỉ mới hơn năm giờ sáng, bộ dáng cao lớn của Liễu Long Đình liên trực tiếp đem tôi nhẹ nhàng kẹp vào trong cánh tay của anh ta, đem tôi đặt ở trên giường, nói với tôi rằng anh ta đi trước sắp xếp chuyện tế thần cho tôi một chút, bảo tôi ngủ thêm một chút, nói xong còn đắp chăn cẩn thận cho tôi.

Bây giờ nhìn thấy bộ dáng Liễu Long Đình quan tâm đến tôi như vậy, bộ dáng này của anh ta, thật sự làm cho tôi nhớ tới tình cảm cha con mà từ nhỏ tôi đã thiếu thốn, chỉ là cũng đã nhiều năm trôi qua, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp qua ba tôi một lần, cũng không biết ông ta hiện tại có còn sống hay không.

Khoảng mười giờ sáng, Liễu Long Đình trở về, tôi còn đang ở trong tủ quần áo tìm quần áo tôi có thể mặc được, Liễu Long Đình liền trực tiếp đến chỗ Kiều Nhi giúp tôi lấy một bộ quần áo, giúp tôi mặc vào, hơn nữa nói với tôi từ bây giờ, không thể nào gọi tôi là Bạch Tô nữa, mọi việc khác đều đã được sắp xếp đầu vào đó hết rồi. Lễ tế sẽ tiến hành vào ngày mai, buổi tối hôm nay, anh ta sẽ nhờ Kiều Nhi đem tôi tới một nhà nông dân mà anh ta đã sắp xếp ở dưới chân núi, tôi mạo danh thân phận của con gái bọn họ, hơn nữa bây giờ tên của tôi là Chu Nhi. Đó chính là tên của con gái gia đình nông dân đó, hơn nữa cho đến lúc tôi vẫn chưa lấy lại được ánh mắt, tên của tôi vẫn là Chu Nhi.

Cái tên này so với tên của tôi còn phổ biến hơn, nhưng mà quan tâm chỉ nó có tục tĩu, tầm thường hay không, có thể che giấu thân phận của tôi, thì chính là một cái tên tốt.

Khi Liễu Long Đình ôm tôi từ trong phòng đi ra, Kiều Nhi đang ở trong đại sảnh cùng Long Đằng chơi đùa, lơ đăng quay đầu liền nhìn thấy Liễu Long Đình đang ôm một cô bé xa lạ, ngay từ đầu ánh mắt rất kinh ngạc, sau đó lập tức có chút không vui, tức khắc từ trên mặt đất đứng lên, thở hổn hển, tức giận bĩu môi: "Anh ba, đứa nhỏ anh đang ôm ở đâu xuất hiện ra vậy, anh cũng không có ôm em, anh nhanh chóng bỏ nó xuống đi

Lúc này tâm tình Liễu Long Đình cũng đang rất tốt, nhìn thấy bộ dáng tức giận thở hổn hển của Kiều Nhi, nhất thời liền nở nụ cười, cố ý còn ôm tôi xoay hai vòng, nói với Kiều Nhi: "Anh không thả đó, Kiều Nhi có phải em cảm thấy rất oan ức lắm hay không?"

Kiều Nhi sững sờ nhìn bộ dáng đặc ý của Liễu Long Đình, nhất thời, nước mắt trong mắt chợt lóe lên, trực tiếp mở miệng ngồi bệt xuống mặt đất, lên tiếng khóc rống lên.

Tôi nghĩ, cô bé Kiều nhi này bụng dạ cũng quá hẹp hòi đi thôi. Tôi vội vàng bảo Liễu Long Đình đừng ồn ào nữa, bảo anh ta nhanh chóng thả tôi xuống, thật sự không biết là người đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn giống như một đứa trẻ, ngay cả em gái của mình cũng đem ra đùa giỡn.

Liễu Long Đình mới không quan tâm, cười khanh khách nhìn bộ dạng đang chơi xấu của Kiều Nhi trên mặt đất, thả tôi xuống, mà lúc này Liễu Liệt Vân trong tay còn cầm chổi lông gà, nghe thấy tiếng khóc của Kiều Nhi lập tức chạy tới, lại nhìn thấy lại có thêm một đứa nhỏ đứng trên mặt đất, liền vội vàng hỏi Liễu Long Đình tôi là ai?

Liễu Long Đình cười giải thích rõ ràng với người trong nhà, Liễu Liệt Vẫn lúc này mới vây quanh nhìn tôi, sắc mặt mừng rỡ, lại sờ mặt tôi, lại sở đầu tôi, nói bộ dạng này cũng quá đáng yêu đi, lập tức liên bảo Kiều Nhi lấy cho tôi chút kẹo.

Sau khi Kiều Nhi vừa nghe tôi chính là Bạch Tô, nước mắt cũng không thèm lau mà vui vẻ, đôi mắt còn vấn vương nước mắt lập tức kéo lấy tay tôi cười hì hì, còn mắng Liễu Long Đình rằng anh ba thật xấu, sau đó sai Long Đăng đi lấy đường, mà Long Đằng cũng tương đối ngây thơ, mặc kệ tôi là ai, bảo cậu bé đi làm cái gì thì làm cái đó, cũng không nói thêm một câu, kháu khỉnh bụ bẫm, vô cùng đáng yêu.

Dù sao tôi cũng phải ở nhà họ Liễu thật lâu, Liễu Long Đình cũng đem một ít chuyện về tôi nói cho

người trong nhà nghe, cũng tốt để cho bọn họ phối hợp một chút, mà bản thân Liễu Liệt Vân tu hành cũng đã hơn một ngàn năm, cũng biết mức độ nặng nhẹ của sự tình, lập tức bảo Liễu Long Đình yên tâm, cô ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tôi, mà Kiều nhi cũng vui vẻ đem toàn bộ hai tay khoát lên trên vai của tôi, nói cô bé cũng muốn bảo vệ tôi, không cho ai có thể bắt nạt tôi.

Nhìn bộ dáng người nhà họ Liễu che chở tôi như vậy, trong lòng tôi nhất thời cảm thấy rất ấm áp, nếu như không phải vì nguyên nhân thân phận của tôi, nếu như đời này tôi không có gặp nhiều tai họa đến như

vậy, nếu như tôi có thể tình cờ gặp lại Liễu Long Đình, sinh sống ở trong nhà anh ta, có lẽ đó chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của tôi, nhưng mà đó cũng chỉ là lời nói nếu như mà thôi, đời này của tôi, căn bản cũng sẽ không nên quen biết Liễu Long Đình, thì kiếp trước cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn gì.

Chúng tôi ở nhà chuẩn bị một ngày, vào lúc chạng vạng tối, Kiều Nhi nhận mệnh lệnh của Liễu Long Đình, cùng tôi xuống núi, đến chỗ gia đình người nông dân đã được sắp xếp trước. Bởi vì Liễu Long Đình đã chào hỏi qua, cho nên người nhà này cũng không cảm thấy bị thương, ngược lại

bởi vì có thể vị thần tiên mà làm chuyện, cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chăm sóc tôi với Kiều Nhi ăn uống vô cùng tốt. Chờ sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng nông dân liên mặc cho tôi một chiếc áo khoác đỏ thầm và một cái quần hoa màu xanh lá cây, còn ở trên mặt tôi đánh hai hình tròn lớn màu đỏ, lại buộc thêm hai bím tóc hai sừng. Kiều Nhi nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của tôi, ôm bụng cười ha hả không ngừng, nói nếu anh ba của cô bé mà nhìn thấy tôi như vậy, nhất định cũng sẽ cười đến đau bung.

Nhưng bây giờ tôi cũng đã ăn mặc tốt lắm rồi, tôi vẫn còn là một đứa trẻ con, tôi có thể làm gì được bây giờ, tôi cũng thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng nha, không thể để cho vợ chồng hai người họ giúp tôi ăn mặc như vậy một lần nào nữa!

Sau khi tất cả mọi thứ đã sản sàng, người dân trong làng lập tức nâng lên trên đầu một chiếc kiệu bốn phương cổ xưa. Vào lúc hai vợ chồng người nông dân đưa tôi ra khỏi cửa, khóc lóc sướt mướt nhét tôi vào kiệu, đưa tôi lên núi xa xôi.

Dựa theo cách nói của Kiều Nhi, chính là những người này đưa tôi lên trước đài tế lễ trên núi lập tức có thể mặc kệ tôi, đến lúc đó anh ba của cô