Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 330: Hãy suy nghĩ rõ ràng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bảo vệ vốn định mang theo tôi cùng Liễu Long Đình tiến vào Tam Lang thân phủ, nhưng vì không cần thiết lại để cho nhiều người biết tôi và Liễu Long Đình trở về, liền dứt khoát không cần bọn họ đưa chúng tôi vào, Hoàng Tam Nương cùng Cô Hoạch ở lại bên ngoài, tôi cùng Liễu Long Đình tự mình đi vào.

Lúc trước Liễu Long Đình làm Tam Lang giáo chủ, trong thần phủ này còn có chút hơi thở của sự sống, hiện tại cũng không biết do nguyên nhân trời lạnh hay như thế nào mà toàn bộ Tam Lang phủ đều trong băng gia, tuy rằng vẫn là cây xanh tươi tốt, nhưng lại không có một tia sức sống.

Liễu Long Đình ôm tôi đi về phía Tam Lang điện, còn chưa vào cửa điện đã nghe thấy từ trong truyền đến âm thanh tức giận mắng: "Liễu Long Đình, ta gả cho ngươi, người có chỗ nào không hài lòng với ta liền nói ra, như vậy bỏ mặc ta hơn một tháng, ngươi để cho các vị thần tiên khác nhìn ta như thế

Lời này là Ngân Hoa giáo chủ nói ra, hơn nữa sau khi nàng nói xong, từ trong đại điện lại nghe thấy tiếng vỡ vụn truyền ra.

Bản thân Thân Núi thay thế Liễu Long Đình cưới Ngân Hoa giáo chủ, cũng chỉ vì muốn ngồi lên ngai vàng giáo chủ này, hiện tại ngai vàng đã có, anh ta cũng không muốn quan tâm Ngân Hoa giáo chủ, Ngân Hoa giáo chủ vốn ở trước mặt Liễu Long Đình vô cùng kiêu ngạo.

Tuy rằng Thần Núi cưới Ngân Hoa giáo chủ, đối với tôi cũng có lợi, nhưng nghe trong phòng vọng ra từng đợt mắng chửi, tôi lại nhịn không được cười thành tiếng, lỗ tai Ngân Hoa giáo chủ rất thỉnh ngay lập tức nghe thấy tiếng cười của ta ngoài, liên hướng ra ngoài điện hồ một câu: "Là ai đó?"

Tôi cùng Liễu Long Đình nhìn nhau một cái, sau đó thoải mái đi vào trong đại điện, chỉ thấy Thân Núi trong đại điện đang ngồi trước thân án đầy mảnh sứ vụn, một tay cầm quyền thiên thư, một tay bưng chén trà, trên người mặc một bộ quần áo có họa tiết hình máy, cổ áo đan chéo, cách ăn mặc này khiến cho diện mạo của Thần Núi thoạt nhìn có vẻ ấm áp, nhìn như thể một thư sinh.Vừa hiện đại lại vừa cổ xưa.

Nghe thấy tiếng tôi, Thần Núi cũng không ngẩng lên, mà Ngân Hoa giáo chủ vội vàng quay đầu nhìn tôi, thấy tôi là Chu Nhi thì vẻ mặt tức giận ban đầu càng trở nên khó coi, mở miệng mắng tôi một câu hồ ly tinh, thật sự là không biết xấu hổ, lúc trước đi chết ở đâu? Làm sao bây giờ còn quay trở lại?"

Tôi nhìn bộ dáng tức giận đứng mắng chửi người khác này của cô ta ngược lại không thấy khó chịu mà còn thấy tình thần tốt hơn nhiều. Cô ta dám mắng ta là hồ ly tinh, là không biết xấu hổ. Đã thế tôi sẽ không biết xấu hổ cho cô ta xem.

Bây giờ Thần Núi là chồng của cô ta, tôi trực tiếp đi về phía thần án mà Thần Núi đang ngồi, dùng cơ thể nhỏ bé của tôi để dựa vào cơ thể của Thần Núi, đưa tay ôm cổ Thần Núi, quay đầu nói với Ngân Hoa giáo chủ "Giáo chủ thân yêu, tôi đã quay lại rồi đây

Khi tôi đắc thắng nhìn Ngân Hoa giáo chủ tức đến xanh mặt, thì ảnh mắt vô tình chuyển hướng về phía Liễu Long Đình, Liễu Long Đình nhìn bộ dáng này của tôi hướng về phía Thần Núi mà quấn lấy anh ta, nhất thời sắc mặt đen lại. Sắc mặt của anh ấy lúc này khiến tôi sợ hãi. Vội vàng buông tay đang tóm lấy cổ của Thần Núi ra, nhưng vừa rồi tôi ở trước mặt Ngân Hoa giáo chủ giả vờ nên không thể bỏ dở giữa chừng, vì thế liền không biết xấu hổ hướng Ngân Hoa giáo chủ vênh mặt lên, hừ một tiếng: "Bà già, bà có thể giống như tôi, ôm lấy giáo chủ sao?”

Tôi đặc biệt cảm thấy lúc này tự giễu cợt, nguyên bản Thân Núi không để ý tới tôi, hiện tại nghe tôi nói lời này, quả thực ảnh hưởng việc đọc sách, trực tiếp quay đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt coi thường.

Bây giờ Liễu Long Đình cũng đang nhìn tôi mà sắc mặt đen sì, Thần Núi cũng khinh bỉ, tôi kẹt giữa hai ảnh mắt khó chịu này, trong lòng vô cùng khó chịu, rất muốn nói với cả hai người này có thể để cho tôi diễn cho xong trước hay không, giả vờ xong tôi liền thành thật May mắn là Ngân Hoa giáo chủ bây giờ cổ nén tức giận, không chú ý tới vẻ mặt Liễu Long Đình bên cạnh.

Cô ta nhìn tôi, hơn nữa Thần Núi cũng nghiêng đầu nhìn tôi, góc nhìn này của cô ta, đều không thể thấy rằng Thần Núi đang thể hiện thái độ gì.

Lúc trước tức giận mà không thể làm gì được cô ta, hiện giờ thấy tôi đắc ý khoe mẽ tình cảm với chồng cô ta. Khiến cô ta tức giận. Ngân Hoa giáo chủ trực tiếp đi về phía thần án, hai tay nằm lấy một góc thần án trước mặt Thần Núi dùng sức hất mạnh một cái. Nhìn thần án sắp bị Ngân Hoa giáo chủ xốc lên, bàn tay Thần Núi lập tức võ lên thần án, khoảnh khắc bàn sắp bị Ngân Hoa giáo chủ hất bay thẳng về phía chính điện, Thần Núi xoay qua dùng một đôi mắt ấm áp, nhìn về phía Ngân Hoa, trầm giọng nói với cô ta một tiếng: "Đi ra ngoài."

“Ta không ra, ta nói cho người biết Liễu Long Đình, thần điện này, cũng có một nửa của ta, ngươi dựa vào cái gì bắt ta ra ngoài?”

Nhìn Thần Núi sắp cùng Ngân Hoa giáo chủ cãi nhau, trong lòng ta vui vẻ đến suýt vỗ tay, sớm biết ở Tam Lang thân phủ có loại trò hay này xem, tôi nên sớm trở về từ lâu rồi

mới đúng.

Nhưng điều mà tôi không nghĩ tới là, Thần Núi nhìn bộ dáng Ngân Hoa giáo chủ đang muốn cùng anh ta cãi nhau, nhưng anh ta lại không muốn cũng cô ta tiêu tốn thời gian do vậy trực tiếp đứng dậy trên ghế, chấp tay sau lưng, trực tiếp đi ra ngoài điện. Hơn nữa khi đi ngang qua Ngân Hoa giáo chủ còn lạnh lùng nói với cô ta một câu, kêu cô ta đừng đi theo anh ta.

Tôi vì một màn xử lí ngoạn mục này của Thần Núi mà không thể cho anh ta 10 điểm! Thần Núi đi ra ngoài, chúng tôi cũng đi theo những trước khi tôi ra ngoài còn quay lại nói với Ngân Hoa giáo chủ rằng đáng đời cô ta. Sau đó nằm lấy tay Liễu Long Đình, hưng phần kéo Liễu Long Đình đi theo Thần Núi, dù sao đánh bại một người phụ nữ khác, cái loại cảm giác thích thú này khó mà nói ra.

Thần Núi đi rất nhanh, thoáng cái đã không thấy đâu, nhưng đã để lại mùi hương, tôi cùng Liễu Long Đình lần theo dấu vết của anh ta trực tiếp theo đi ra ngoài Tam Lang thần phủ. Trên đường đi, Liễu Long Đình còn nghĩ đến chuyện tôi vừa rồi đối với Thần Núi thân mật, nói với tôi lần sau nếu trước mặt anh ấy mà thân mật với người khác như vậy, thì đừng trách anh ấy không khách khí.

Tôi nhất thời liền bĩu môi với Liễu Long Đinh, còn dùng lưỡi tạo ra tiếng chậc chậc, Liễu Long Đình nhìn da mặt tôi càng ngày càng dày, đưa tay trực tiếp đem tôi hướng về phía trên vai anh ấy khiêng lên, Liễu Long Đình úp sấp trên vai, trong tôi lúc này không khác vì một món hàng bị xách đi. Trực tiếp bị ôm đi lắc lư trên mặt đất, còn chưa đợi tôi bảo anh ta nói trước để tôi vén gọn tóc, Liễu Long Đình vỗ mông tôi một cái, sau đó mắng tôi nói là đối với tôi càng tốt, tôi lại càng không nghiêm chỉnh, cần nghiêm khắc trừng phạt mới nghe lời.

Tôi vừa rồi cũng không làm gì với Thần Núi mà! Tôi không phải chỉ muốn chọc tức Ngân Hoa sao? Tôi cùng Liễu Long Đình tranh giành vài câu, nhưng mỗi lần tôi nói một câu, sẽ bị đánh vài cái, hơn nữa Liễu Long Đình dùng sức, mỗi lần đánh vào mông đều rất đau, đau đớn khiến tôi không dám tranh cãi cùng Liễu Long Đình, không muốn để ý tới anh ta, một câu cũng không nói nữa.

Thần Núi đưa tôi và Liễu Long Đình đến một khu rừng cách núi Trường Bạch rất xa, thấy tôi cùng Liễu Long Đình đi theo anh ta, cười lạnh, hỏi chúng tôi: "Liễu Long Đình, các ngươi sẽ không phải vì lấy được ngọc bội, cũng không biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào, muốn trở về hỏi ta đó chứ, dù sao ta cũng đã sớm nói với anh, Bạch Tô kiếp trước là một lão yêu bà, chắc chắn sẽ không chỉ lưu lại một thứ như vậy.

Thần Núi dĩ nhiên mắng tôi kiếp trước là lão yêu bà, thật sự là uổng công kiếp trước tôi còn tha mạng cho anh ta, quả thực chính là thả một con sói mắt trắng vô ơn.

"Tôi không muốn hỏi anh, tôi chỉ muốn mang Bạch Tô đi vào gương trời, hỏi ra những gì cô ấy từng làm."

Khi Liễu Long Đình và Thần Núi nói đến chuyện này, gương mặt bình tĩnh vốn có của Thần Núi, sắc mặt bằng nhiên lóe lên hứng thú. "Điều này thật thú vị, ngươi không sợ Bạch Tô ở trong gương, người không thấy bọn người Ngân Hoa giáo chủ muốn đối phó cô ấy như thế nào sao?"

Lúc này thần sắc Liễu Long Đình, giống như là lúc ở trong miếu của nữ thần lúc anh ấy từ ngoài phòng tiến vào, trầm tĩnh, lại đè nén, giống như là che giấu rất nhiều cảm xúc khiến người tôi căn bản không phát hiện được.

“Nhìn thấy thì thế nào, sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy” Liễu Long Đình trả lời lạnh nhạt, hơn nữa lúc anh ta trả lời câu nói này của tôi, thả tôi xuống. Mà Thần Núi đối với lời nói