Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 337: Yêu em khó nói nên lời



**********

Thấy tôi đồng ý, Thuần Vu Phiền nhất thời nở nụ cười, nói với tôi rằng: “Vậy là được rồi, tôi sẽ ở lại dưới hồ sen, nếu tiểu nương tử có việc gì phiền lòng thì đều có thể tới tìm tôi. Thuần mỗ cả đời chỉ yêu mỹ nhân giai lệ, tiểu nương tử xinh đẹp nhường này, cho dù chết dưới váy của tiểu nương tử thì cũng là chuyện phong nhã. Nghĩ rằng ở Quy Khư này, nơi nơi đều là yêu ma quỷ quái, được gặp một người đẹp như tiểu nương tử đã là khó được." Nghe Thuần Vu Phiên nói xong, tôi nhất thời chửi thề một tiếng, mắng anh ta thôi đi, đúng là từ xưa mặc khách toàn phong lưu, lạm tình mà cũng ăn nói đường hoàng như thế.

Thuần Vụ Phiên kể với tôi rằng hồi mới vào Quy Khư, bởi vì pháp lực của anh ta quá thấp nên không có cách nào đi ra ngoài. Sau khi có thân thể thì anh ta muốn trở lại cuộc sống trên trần gian. Chung quy anh ta chỉ là vong hồn phiêu bạt tới nơi này, sống ở đây đã hơn ngàn năm, anh ta khát vọng được trở lại trần gian, nhưng không ai có thể giúp đỡ anh ta. Những người tới đây không ai còn muốn trở về. Vất vả lắm anh ta mới tìm thấy tôi muốn về, pháp lực còn mạnh hơn anh ta nên muốn dốc hết sức giúp đỡ tôi, để lúc tôi ra ngoài thì có thể dẫn anh ta đi cùng. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta chịu giúp tôi có lẽ cũng là vì ngoại hình tôi không kém. Mặc dù hồi nhỏ tôi cũng chẳng xinh đẹp nổi bật gì, nhưng khi khôi phục nguyên thân thì tôi vẫn rất xinh đẹp, lại thêm Liễu Long Đình ngày đêm tưới nhuận cho tôi, không có ích lợi gì khác, cũng không mang thai, ngược lại khiến tôi càng thêm kiều diễm, làn da cũng càng ngày càng đẹp.

Tôi lén lút hợp mưu thu thập tinh khí với Thuần Vu Phiền sau lưng Liễu Long Đình. Bây giờ thấy Liễu Long Đình ra ngoài một chuyến cũng không yên lòng về mình, trong lòng tôi nảy sinh cảm giác rất khó tả. Tôi không rõ mình có nên nói chuyện này với anh hay không, nhưng nếu nói thì Thuần Vu Phiên sẽ chết, Liễu Long Đình sẽ tìm được một đống lý do để canh chừng tôi nghiêm ngặt hơn. Chung quy anh ta không muốn cho tôi ra ngoài, muốn tôi ở đây cả đời.

Sau khi Thuần Vu Phiền lặn xuống hồ sen, tôi cũng ngồi bên cạnh hồ sen, chờ khoảng ba nén nhang thì kết giới Liễu Phủ được thu hồi, Liễu Long Đình trở lại. Tôi thấy Liễu Long Đình xách một cái hộp gỗ lớn đi về phía tôi, thấy bát đựng thuốc mang thai trống trơn thì vươn tay ra bưng cái bát đi, sau đó đặt cái hộp trước mặt tôi. Khi anh ta mở hộp ra, tôi thấy trong hộp toàn đựng mấy thứ như đèn hoa đăng, đèn Khổng Minh gì gì đó.

Thấy Liễu Long Đình mua toàn những thứ cho con nít chơi, tôi nhất thời buồn cười, cũng không kể cho Liễu Long Đình nghe chuyện mình mới gặp một bầy yêu quái, chỉ hỏi anh ta sao tự dưng mua đồ chơi của con nít làm gì? Liễu Long Đình không để ý tới tôi, lấy từng chiếc đèn hoa đăng ra, dịu dàng nói: “Chẳng lẽ bây giờ em không phải là con nít sao? Bé Bạch Tô, bé Chu Nhi

Liễu Long Đình kêu tôi là "bé" khiến tôi vừa xấu hổ lại vừa ấm lòng, nhưng tôi vẫn không nói câu gì, chỉ nở nụ cười rồi phối hợp với anh ta châm từng ngọn đèn hoa đăng, đặt xuống hồ sen. Thế giới tối tăm được ảnh đèn hoa đăng chiếu rọi trở nên tươi đẹp hơn. Tôi ngẩn người nhìn hoa đăng trong hồ nước, bởi vì nó rất đẹp, đẹp một cách sáng ngời, lại khiến người ta đau lòng. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Nào, châm lửa cho tôi đi." Liễu Long Đình lại bình tĩnh kéo một cái đèn Khổng Minh lên, kêu tôi châm tim đèn. Tôi cầm nến vươn về phía đèn Minh trong tay Liễu Long Đình. Có lẽ là Liễu Long Đình muốn lấy lòng tôi để tôi vui vẻ một chút. Nhưng ở Quy Khư, tôi thấy thứ thuộc về trần gian như đèn Khổng Minh này thì lại càng thương cảm Nhưng vì có lệ Liễu Long Đình, miễn cho anh ta cảm thấy tôi không vui, tiếp tục làm những chuyện vớ để đền bù lại những thứ mà không thể bù đắp được.

Nhưng khi tôi châm đèn Khổng Minh Liễu Long Đình đã nhận ra tôi không vui. Anh ta vẫn bình tĩnh thả đèn Khổng Minh lên không trung, cùng tôi nằm trên tấm ván gỗ trong đình, nhìn lên bầu trời, hỏi tôi: “Tôi biết em không vui, giả vờ rất mệt, em muốn măng tôi thì mắng, muốn đánh tôi thì đánh đi, tôi sẽ không bận tâm, cũng sẽ không rời khỏi em. Thực ra trong lòng em cũng có một chút không muốn rời xa tôi, đúng không?”

Liễu Long Đình lại bắt đầu lôi kéo tình cảm với tôi. Anh ta rất thông minh, không có khả năng không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi thật sự rất muốn nói với anh ta rằng anh có thể cao cấp hơn chút được không? Trừ lấy tình cảm ra trói buộc tôi, anh ta còn biết làm gì?

Tôi không đáp lời Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cũng không ngại, vẫn nhìn đèn Khổng Minh từ từ bay lên trời, bỗng nói với tôi một câu: "Tặng cho em"

Tôi nhất thời không rõ anh ta nói vậy là có ý gì. Nhưng sau khi đèn Khổng Minh bay ra khỏi tường vây cao lớn của Liễu Phủ, tôi thấy có mấy chiếc đèn bay từ bên ngoài lên bầu trời. Không, không chỉ là mấy chiếc, mà là càng ngày càng nhiều đèn Khổng Minh từ chung quanh nhà chúng tôi bay lên bầu trời u ám, từng tia sáng lóe lên, cứ như là bầu trời đây sao.

Trong Quy Khư không có trăng sao mặt trời, khi thấy những ngọn đèn đầy trời mà Liễu Long Đình làm cho tôi, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm động, quay sang hỏi Liễu Long Đình anh ta làm bằng cách nào? Liễu Long Đình nhìn tôi, nở nụ cười nói: "Tôi cũng không rõ sao tôi lại làm được nữa."

Chết tiệt! Nếu anh ta kể lể anh ta làm như thế nào để thuyết phục đám yêu quái nơi này thả đèn cho anh ta thì tôi cũng sẽ không cảm động, nhưng anh ta không nói gì, cho nên mới đụng vào nơi mềm mại trong lòng tôi. Tôi không nhịn được xoay người đè lên người Liễu Long Đình, ôm mặt anh ta hôn lên đôi môi mềm mại của anh ta. Liễu Long Đình không chủ động, mặc cho tôi hôn, dù tôi ngậm ướt đôi môi anh ta, thò lưỡi vào miệng anh ta. Có lẽ là trước nay lần đầu tiên tôi chủ động hôn mình nên Liễu Long Đình không muốn nhúc nhích, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.

Khi tôi buông đôi môi Liễu Long Đình ra, ngẩng đầu nhìn lên mắt anh ta, ánh mắt anh ta ôn hòa như mặt hồ, đôi mắt hẹp dài, lông mi rõ ràng từng sợi, hơn nữa lúc anh ta rũ mắt nhìn tôi lộ vẻ trìu mến khiến trái tim tôi ấm áp. Ba chữ “em yêu anh” kẹt trong cổ họng của tôi. Tôi muốn nói với Liễu Long Đình rằng tôi yêu anh ta, cho dù lúc hận anh ta nhất thì tôi cũng vẫn yêu anh ta, không kiềm chế được, cũng không thể buông bỏ. "Bạch Tô." Liễu Long Đình kêu tôi.

Tôi ôm cổ Liễu Long Đình, gác tay lên sau đầu anh ta để anh ta gối lên cánh tay tôi, nhìn gần thấy mặt anh ta nằm trong lòng tôi, khiến tôi bỗng cảm thấy yên lòng.

"Ừ" Tôi đáp lại một tiếng, ngón tay quấn tóc Liễu Long Đình chơi đùa.

"Hứa với tôi đi, em sẽ không rời xa tôi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở lại Quy Khư, được không?"

Cầu trước của Liễu Long Đình khiến trái tim tôi run lên, nhưng câu nói kế tiếp khiến chút thiện cảm vừa dâng lên trong lòng tôi lại tụt xuống. Tôi rút tay ra, bò xuống người anh ta, nằm xuống bên cạnh, vẫn ừ một tiếng, không nói thêm câu nào nữa.

Người ta thường nói yêu là trả giả. Liễu Long Đình nói yêu tôi, nhưng anh ta đã không muốn trả giá vì tôi nữa. Tôi biết rõ tôi còn yêu Liễu Long Đình, nhưng tôi cũng không muốn vĩnh viễn ở lại đây với anh ta. Cái gọi là tình yêu đều không thắng được dục vọng của mình. Anh ta muốn bầu bạn, tôi muốn tự do. Tôi với anh ta như hai đường thẳng song song, mặc dù ở bên nhau, nhưng mỗi người một chỉ hướng.

Tôi không cùng Liễu Long Đình nằm bên hồ sen bao lâu. Mấy ngày nay, tôi vẫn chờ tin tức của Thuần Vu Phiền. Mặc dù anh ta chỉ là tiểu quỷ, có lẽ những gì anh ta nói với tôi chỉ là muốn bỏ trốn, nhưng mấy ngày nay Liễu Long Đình vẫn ở nhà, tôi cũng không thể tự ra ngoài tìm yêu ma, dù biết Thuần Vu Phiền sẽ lỡ hẹn, nhưng tôi vẫn chờ anh ta.

Quả nhiên sau khi Thuần Vu Phiền rời đi ngày thứ ba, tôi ngồi một mình bên hồ sen, bỗng thấy vô số bong bóng nước nổi lên trên hồ sen.

Anh ta đã tới! Thuần Vu Phiền

vẫn giữ lời hứa!