Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 349: Lôi hình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi không biết mình nói ra câu này bằng giọng điệu như thế nào. Bất kể trước kia thân phận của tôi là gì, nhưng kiếp này tôi chỉ là một phàm nhân bình thường, một phàm nhân chỉ có chút pháp lực mỏng manh, cho nên chỉ có thể chịu thiệt thòi.

Giọng nói của tôi rất nhỏ, nhưng Liễu Long Dương, Thần Núi cùng với Liễu Long Đình đều nghe rõ. Liễu Long Dương quay lại thấy tôi, ánh mắt vốn đang lo lắng cho Liễu Long Đình lập tức trở nên vui sướng. Còn Thần Núi thì ban đầu còn đùa cợt, bây giờ tự nhiên lại cau mày, trông có vẻ tức giận. Mặc dù tôi đứng nhìn từ xa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sắc mặt anh ta rất khó coi. Còn Liễu Long Đình thì xụ mặt, trông anh ta như thể chỉ thiếu điều đấm ngực dậm chân, anh ta tổn bao nhiêu công sức chỉ để tôi trốn thoát, thậm chí không tiếc đổi cả tính mạng của mình, nhưng tôi lại không nằm lấy cơ hội này, trực tiếp hiện thân trong không trung, lãng phí hết tâm huyết và kỳ vọng của Liễu Long Đình.

Tôi biết Liễu Long Đình đang suy nghĩ gì về mình, nhưng tôi không quan tâm. Nếu đã hiện thân thì tôi không có khả năng trần nữa. Tôi không ở lại chỉ vì anh ta, tôi ở lại là vì tất cả mọi người.

Sau khi tôi xuất hiện, Liễu Long Dương lấy ra một lá cờ lệnh, ném nó lên không trung. Sau khi cờ lệnh lắc lư mấy cái trên bầu trời tối, nhất thời tất cả thiên binh thiên tướng trên trời đều nhanh chóng bị hút vào cờ lệnh, chỉ để lại mấy ngàn người ít ỏi vây quanh tôi, không cho tôi cơ hội bỏ trốn. Một ánh sáng màu màu đó từ tay Liễu Long Dương bắn lên bầu trời Quy Khư, hơn nữa xuyên qua từng lớp nước biển tối tăm, chiếu lên thiên đình trên trời. Ánh sáng đó giống như là thứ báo tin, Liễu Long Dương đang bẩm báo cho thiên đình, hỏi thiên đình nên xử trí như thế nào.

Khi ánh sáng đỏ bay lên trời, một quầng sáng trắng từ mây đen trên trời chiếu xuống, rơi vào tay Liễu Long Dương. Liễu Long Dương cầm thứ tỏa ra ánh sáng màu trắng đó lên xem, sau đó chậm rãi đọc ngay trước mặt mọi người: "Ngọc Để có lệnh, yêu nữ Bạch Tô phạm phải thiên quy giới luật, xử lôi hình vào giờ ngọ tam khắc, hồn phí phách tán, trọng đời không được siêu sinh!”

Giờ ngọ tam khắc, lúc này đã sắp tới mười hai giờ, mà giờ ngọ tam khác chính là từ 12 giờ trưa tới 12 giờ rưỡi trưa, xem ra đám thiên thần kia tìm thấy tôi thì nóng vội muốn giết tôi ngay.

Liễu Long Đình đang đi về phía tôi, nghe thấy phản quyết này thì bước chân chậm lại, vẻ mặt như thể chính anh ta bị phân tử hình. Người vừa rồi còn tràn đầy tinh thần, bây giờ cứ như bị rút hết xương cốt, cả người ỉu xìu, ngẩng đầu nhìn tôi rồi cố gắng nói bằng giọng trách cứ: “Chẳng phải em nói sẽ đi sao? Tại sao lại trở về?”

Nói tới đây, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ trong giọng Liễu Long Đình. Tôi đứng từ xanh nhìn anh ta, anh ta rơi nước mắt quỳ xuống, thân thể run lẩy bẩy. Thấy Liễu Long Đình như vậy, tôi biết mình đã phụ lòng anh ta. Thấy anh ta khổ sở, tôi cũng rất đau lòng anh ta, nhưng bây giờ tôi đang bị thiên binh bao vây, tôi không thể lại gần anh ta, thế nên tôi cũng không nhịn được rơi nước mắt, khóc cùng Liễu Long Đình.

Thần Núi nghe Liễu Long Dương đọc thánh chỉ xong thì cau mày nhìn lên trời, nhưng khi thấy tôi đứng từ xa nhìn Liễu Long Đình khóc, anh ta nhất thời giãn mày ra, nhìn lướt qua Liễu Long Đình, nhếch môi cười lạnh, sau đó quát to kều đám thiên binh bao vây tôi tránh ra, để tôi lại gần Liễu Long Đình. "Hãy khoan!" Liễu Long Dương quát lên: "Giờ ngọ tam khắc sắp tới rồi, nếu Bạch Tô lại gần tam đệ của ta thì sẽ làm liên lụy tam đệ bị sét đánh chết! Tất cả thiên binh nghe lệnh, bao vây Bạch Tô, không cho phép cô ta tiếp cận bất cứ ai “To gan! Mi dám không nghe lệnh của bổn giáo chủ hả? Thả Bạch Tô ra, cho hai vợ chồng họ được nói mấy cầu trước khi chết!”

Không ngờ Thần Núi cũng có lúc tốt bụng như vậy. Nhìn thấy anh ta nở nụ cười âm u, tôi nghĩ anh ta cũng không muốn làm chuyện tốt giúp tôi với Liễu Long Đình chút nào. Nhưng quyền lực của anh ta lớn hơn Liễu Long Dương, khi anh ta ra lệnh thì tất cả thiên binh bao vây quanh tôi đều dạt ra, nhường đường cho tôi với Liễu Long Đình.

Tôi định đi xem Liễu Long Đình. Người sắp chết, tôi không muốn kiêng kỵ gì nữa, bao nhiêu thù hận với Liễu Long Đình đều nguôi ngoại. Tôi chỉ muốn được ôm Liễu Long Đình trước khi chết. Tôi không hối hận, tôi vốn có thể chạy trốn, nhưng vì Liễu Long Đình mà quay lại. Tôi không muốn anh ta chết, cũng như anh ta không muốn tôi chết, tôi cũng muốn người chết là tôi, anh ta có thể bình yên sống sót.

Tôi nhìn Liễu Long Đình cực kỳ đau buồn, không còn cổ kỵ bất cứ điều gì, từng bước từng bước, từ đi đến chạy nhào về phía anh ta. Khi tôi chạy tới chỗ Liễu Long Đình, Liễu Long Dương sợ lôi hình của tôi sẽ làm liên lụy tới Liễu Long Đình nên vội vàng kêu to lôi kiếp của tôi sắp tới rồi. Lôi kiếp này là trí mạng, tốt nhất cô hãy cách xa Liễu Long Đình một chút. Cả đời Liễu Long Đình bị tôi làm hại như vậy, nếu tôi còn lương tâm thì đừng liên lụy Liễu Long Đình chết cùng mình.

Liễu Long Dương đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Nhưng anh ta nói cũng không sai. Nếu lúc trước không phải tôi nhìn Liễu Long Đình một lần đó thì anh ta sẽ không bị tôi mê hoặc mà nghe lệnh của Ngân Hoa giáo chủ. Nếu không phải vì không muốn tôi chết thì bây giờ anh ta cũng sẽ không rơi vào kết cục chật vật như thế. Nếu không phải tôi xuất hiện trong cuộc đời anh ta thì có lẽ bây giờ anh ta đã hoàn thành quãng đường của một xuất mã tiên, giống như một tiên gia bình thường, có lẽ đã phi thăng thành Thượng Phương Tiên, sống một cuộc sống bình yên trên trời.

Thấy tôi không nghe lời, Liễu Long Dương tức giận muốn chạy đến chỗ tôi. Nhưng Thần Núi thấy Liễu Long Dương muốn ngăn cản tôi thì lập tức kéo Liễu Long Dương đang hoảng loạn kêu gào lại, không cho Liễu Long Dương nhúc nhích, cười nói: “Tốt nhất anh hãy thức thời một chút, người ta vợ chồng tình thâm, anh làm anh cả thì sao có thể chia rẽ uyên ương?”

Giọng Thần Núi cực kỳ lạnh lẽo. Anh ta làm vậy chẳng qua là muốn tôi kéo Liễu Long Đình cùng chết. Lúc trước Liễu Long Đình chỉ từng đánh bại Thần Núi một lần ở núi Bàn Cờ, ngoài ra giữa họ không hề có thù oán gì, nhưng Thần Núi lại càng ngày càng thù hận Liễu Long Đình, cứ như thể mọi việc anh ta làm đều là muốn nhằm vào Liễu Long Đình mà thôi.

Tôi biết mình sắp chết, tôi cũng biết lúc này mình nên cách xa Liễu Long Đình một chút, không thì sấm sét sẽ đánh lên người anh ta. Khi tôi thấy Liễu Long Đình chậm rãi đứng lên, trong lòng tôi có vô số lời muốn nói với anh ta, nhưng nhìn ánh mặt đau đớn của anh ta, rất nhiều lời nói bị tôi nuốt vào bụng không nói nên lời, nước mắt tuôn trào như vỡ đề. Tôi nhìn Liễu Long Đình một hồi lâu mới nói được một câu nghẹn ngào: "Tôi sắp đi rồi. Anh phải sống tốt vào."

Nói xong, máy bắt đầu sôi trào trên đầu tôi. Nghe thấy tiếng sấm, Liễu Long Dương kêu càng to hơn, kêu tôi đừng tới gần Liễu Long Đình, nếu tới gần thì sẽ không chỉ mình tôi chết mà là cả hai cùng chết. Mặc dù lúc này tôi còn muốn tựa vào lòng Liễu Long Đình một hồi, cũng không biết sau khi tôi chết, anh ta sẽ ôm người phụ nữ nào vào lòng. Mà Liễu Long Đình vẫn nhìn chăm chăm vào tôi, vẻ mặt dần trở nên bình thản, ánh mắt nhìn tôi như thể không còn lưu luyến với thế giới này, dần dần lại gần tôi, bình tĩnh nói: “Nếu chúng ta không thể sống bên nhau thì chúng ta sẽ chết cùng một chỗ. Bạch Tô, tôi yêu em, yêu đến mức em không thể tưởng tượng nổi tôi sợ mất em cỡ nào. Nếu em không còn thì cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì với tôi."

Tôi nhìn Liễu Long Đình đi về phía mình, anh ta sẽ làm chuyện điên rồ nên tôi liên tục lùi về sau, không muốn tới gần anh ta. Nhưng Liễu Long Đình lại bay về phía tôi, ôm chặt eo tôi, đè tôi vào lòng anh ta, vùi mặt vào tóc tôi, tham lam hít thở mùi hương trên mái tóc, nhịp tim vững vàng chờ đợi cái chết. Không chờ tôi vội vàng đẩy Liễu Long Đình ra, chỉ nghe thấy giọng Liễu Long Dương vang lên từ cách đó không xa: “Con yêu nữ này! Cô còn biết làm gì ngoài mê hoặc tam đệ của tôi hả? Bây giờ cô chết cũng không chịu buông tha tam đệ! Tôi muốn giết cô!”

Nói tới đây, Liễu Long Dương cầm một thanh bảo kiếm, Thần Núi đã buông anh ta ra, anh ta giơ bảo kiếm xông về phía tôi.

Tôi vốn sắp chết, Liễu Long Dương thấy tôi muốn kéo Liễu Long Đình chết cùng thì kích động đến nỗi không thể chờ tôi chết. Khi Liễu Long Dương cầm kiếm đâm về phía eo tôi, Liễu Long Đình bồng quay sang nhìn Liễu Long Dương, vươn tay ra cầm lấy bảo kiếm bẻ gãy nó, khẽ kêu huynh trưởng, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng thống khổ, cầm lưỡi kiếm gãy đâm vào ngực Liễu Long Dương.

Máu tươi trào ra từ ngực Liễu Long Dương. Liễu Long Dương vẫn không thể tin nổi chính em trai ruột lại giết mình, cúi đầu nhìn lưỡi kiếm gãy cắm trên ngực mình, vẻ mặt tràn đầy khó tin, dần dần ngã xuống bên cạnh chúng tối. Cùng lúc đó, một tiếng sấm nổ vang lên trên trời, đã tới giờ ngọ tạm khắc. Khi sấm sét trắng bóng sắp đánh