Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)

Chương 414: Báo thù



**********

Chương 414: Báo thù

Khi thần núi nói những lời này, chính anh cũng cười lớn, tiếng cười của anh ta vang vọng bên tay tôi, nghe những lời anh ta nói, tôi không dám tin, kiếp trước tôi thật sự muốn giết Liễu Long Đình sao? Lý do gì chứ? Còn có thể xoay chuyển tình hình được không?

“Bây giờ anh nói với tôi những chuyện này, anh không sợ tôi nói với Liễu Long Đình sao, để anh ấy đề phòng Nữ Hi sao?”

“Sợ?” Thần núi nghe tôi nói như vậy, nhưng kiêu ngạo của anh ta cũng không giảm: “Tôi sợ cái gì chứ? Không cần em nói với anh ta, bản thân Liễu Long Đình cũng đoán ra được, người thật sự không hiểu những chuyện này là em, bọn họ không nói với em, là không muốn em phải lo lắng, nhưng tôi lén nói với em, tôi muốn em phải đau khổ, muốn em biết hết tất cả chân tướng, nhìn thấy Liễu Long Đình từng chút một bị giết, tôi muốn em sống không bằng chết!”

Lúc này thần núi mới nói ra những lời ác độc với tôi, từ giọng điệu căm hận của anh ta, trong lòng tôi vô cùng đau khổ, đau khổ đến mức không còn sức để hít thở, tôi liền nói với thần núi: “Trước đây là tôi lừa anh, chuyện này không liên quan đến Liễu Long Đình, tại sao anh không nhằm vào phía tôi, anh giết tôi cũng được, tại sao muốn nhằm vào Liễu Long Đình chứ?”

Nếu như Nữ Hi không sống lại, cho dù tôi nhớ lại ký ức của kiếp trước, chỉ sợ tôi cũng sẽ không nhẫn tâm ra tay giết Liễu Long Đình, nhưng bây giờ Nữ Hi đã sống lại, thì không giống như vậy nữa, cho dù tôi không giết Liễu Long Đình, thì Nữ Hi cũng sẽ giết, tuy cô ta và tôi là cùng một người, nhưng cách nghĩ lại hoàn toàn không giống nhau, mà cô ta không có tình cảm và dục vọng, đó là tôi của quá khứ, mà tôi bây giờ trưởng thành có trái tim, tôi có quá nhiều thứ để quan tâm, tôi không muốn Liễu Long Đình từng bước rơi vào âm mưu giết người này.

“Chết không đau khổ, sống mới là việc đau khổ, lúc đầu là em đã khiến tôi mang chấp niệm rất đau khổ với em mà sống tiếp, loại đau khổ này, tôi cũng muốn em phải nếm thử, tôi có thể khiến em vĩnh viễn không nhìn thấy Liễu Long Đình, nhưng có cách còn tốt hơn chính là khiến anh ấy chết, tôi liền dùng cách này, em trong lòng tôi đã chết, vậy tôi sẽ khiến Liễu Long Đình vĩnh viễn sống trong tim em!”

Khi thần núi nói xong câu này, lại nở một nụ cười âm u, giọng nói của anh ta luôn vang bên tai tôi, nhớ đến tình cảm trước đây anh ta đối với tôi, tôi liền cảm thấy buồn nôn, tại sao kiếp trước tôi lại tìm anh ta thử đôi mắt thần chứ, lúc đầu nên một dao chém chết anh ta thì tốt rồi, tại sao còn bảo thổ thần phong cho anh ta vị trí thần núi, không phải kiếp trước tôi không có tình cảm sao? Tại sao lại đối với thần núi, đặc biệt ban ơn chứ!

Khi trong đầu tôi xuất hiện vô số ý nghĩ muốn giết chết anh ta, tôi liền tập trung tất cả tinh khí cả người, xoay người đánh thắng vào người anh ta!

Tôi sẽ không tha thứ cho anh ta nữa, cho dù cái chết của anh ta không hề có giá trị gì với tôi, nhưng tôi vẫn muốn anh ta phải chết, chính vì tôi mềm lòng không giết anh ta, mới khiến anh ta có cơ hội hại nhiều người như vậy, tính mạng của những tiện gia, tất cả đều bị anh ta giết chết!

Tôi vô cùng tức giận nhìn thần núi, và pháp lực trong lòng bàn tay của tôi không ngừng xông về phía anh ta, lúc nãy biểu cảm trên nụ cười u ám của anh ta, liền vô cùng đau khổ, một tay tôi để trước ngực anh ta, còn một tay nhấc cả người anh ta khỏi mặt đất, cả người tôi cũng lơ lửng trên mặt đất, tôi chưa bao giờ hận một người như vậy, trước đây tôi rất hận Mãng Ngân Hoa, tôi từng nghĩ Mãng Ngân Hoa vì địa vị mới không ngừng hại chúng tôi, nhưng thần núi này, anh ta làm tất cả mọi chuyện, đều muốn khiến tôi đau khổ, nhìn thấy tôi đau khổ anh ta mới vui vẻ, anh ta tên chính là một kẻ biến thái, bây giờ rất muốn xé anh ta ra hàng trăm mảnh!

Khí tức từ trong người tôi, chạy vào cơ thể thần núi, trực tiếp đánh nát lục phủ ngũ tạng của thần núi, lúc đó anh ta đang cố gắng hấp thu pháp lực vào người, nhưng thần núi cố chịu đựng cơn đau đớn, nhìn thấy bộ dạng muốn điên của tôi, không nhịn được liền cười lên, nụ cười này cũng khiến một ngụm máu đỏ tươi chảy từ miệng anh ta ra, nhuộm đỏ cả cằm và bộ đồ tù nhân màu trắng anh ta đang mặc, nhưng anh ta vẫn không quan tâm như cũ, vẫn nhìn tôi cười và với đôi mắt cúp xuống, và điên cuồng nói với tôi: “Hai ngàn năm trước, em sớm nên giết chết tôi, em cho rằng như vậy là tốt cho tôi, muốn bù đắp cho tôi, thì em sai rồi, em chỉ là đẩy tôi vào một vực thẳm khiến tôi không bao giờ trở mình được, khiến tôi vĩnh viễn chìm xuống đáy của vực thẳm, khiến tôi mỗi ngày đều phải chịu sự hành hạ và đau đớn từ em, trước đây em cho tôi cái gì, thì tôi sẽ trả lại em cái đó, Bạch Tô, có bản lĩnh thì em giết tôi đi, nếu em không giết tôi, sau này tôi sẽ khiến em càng đau khổ hơn!”

Thần núi nói những lời ngông cuồng như vậy, khi nói xong, anh ta lại tiếp tục cười lớn, nhìn bộ dáng như vậy của anh ta, tôi liền dùng sức đánh mạnh vào cơ thể anh tan đến cực hạn, phòng giam xung quanh chúng tôi đột nhiên sụp đổ, mà cơ thể thần núi trong tay tôi, giống như một miếng thịt không ngừng nổ tung, cuối cùng, chỉ còn lại cái đầu rơi lăn trên mặt đất dưới chân của tôi, trên mặt anh ta, còn xuất hiện nụ cười chế nhạo tôi!

Bây giờ tôi nhìn thấy gương mặt của thần núi, tôi không khống chế được cảm xúc, khi tôi cầm một cây gậy sắt đã bị gãy, muốn đâm về phía đầu của thần núi, đột nhiên sau lưng tôi truyền đến một giọng nói lanh lảnh:

“Chị Bạch?”

Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi liền quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Kiều Nhi đang cầm một cái giỏ trong tay, nhìn thấy đống đổ nát phía sau tôi, khi nhìn thấy tôi, nhanh chóng biến thành một con rắn nhỏ, bò về hướng của tôi, sau đó đứng bên cạnh tôi, nhìn thấy đầu của thần núi trên mặt đất, liền hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, đây không phải là bạn của chị sao, tại sao chỉ còn một cái đầu?”

Kiều Nhi nói xong, liền muốn cúi người xuống, nhặt đầu của thần núi lên.

Đây thật sự không phải là lúc Kiều Nhi nên đến, bây giờ Kiều Nhi ở đây, tôi lại không có cách nào ở trước mặt Kiều Nhi, trực tiếp làm nổ đầu thần núi, vì vậy tôi có chút không vui hỏi Kiều Nhi làm sao cô bé lại đến đây, giáo chủ đầu, không phải giáo chủ ở bên ngoài sao, sao lại không ngăn khi cô bé tiến vào, đây là nhà giam.

“Giáo chủ đi vào nhà tắm để tắm rồi, em mới đi vào, là anh ba kêu em qua đây, muốn em đưa điểm tâm chị hai làm cho chị và giáo chủ ăn, em lén nói cho chị nghe, là anh ba kêu em qua đây theo dõi chị và giáo chủ, cũng không biết anh ba đang nghĩ gì, lẽ nào anh ấy sợ chị ngủ chung với giáo chủ sao? Cho dù ngủ cũng không thành vấn đề, giáo chủ là một đại mỹ nhân, cho dù ngủ cũng chiếm lời!”

Kiều Nhi là một người nói không ngừng, khi đang nói, cô bé còn đưa cái giỏ trong tay cho tôi, bên trong còn có mấy miếng bánh. ngọt, Kiều Nhi lấy ra một miếng bánh đặt bên cạnh đầu của thần núi, nói với anh ta: “Nhìn anh thật đáng thương, miếng này là cho anh!”

Vẻ mặt chế nhạo của thần núi nhìn Kiều Nhi, trực tiếp quay đầu nhìn anh ta lại, những cái bánh mà Kiều Nhi đặt xuống bị nghiền thành bột.

Kiều Nhi cũng là có lòng tốt, nhìn thấy bộ dạng hung ác của thần núi, tôi lại giơ thanh sắt đang cầm trong tay lên, suýt chút nữa thì đâm đến mặt thần núi, nhưng có lẽ Kiều Nhi cũng tức giận, giữ lấy tay tôi, trực tiếp đá đầu của thần núi vào một góc tường, sau đó quay đầu kéo tôi ra ngoài: “Đi thôi chị Tiểu Bạch, không trách được chị lại không để ý đến anh ta, người bạn như vậy thật sự không cần coi trọng, chúng ta đi tìm giáo chủ, chúng ta cùng ăn bánh ngọt do chị hai làm.”

Bây giờ Kiều Nhi vẫn còn nhỏ, tôi không thể giết thần núi trước mặt cô bé, thêm nữa Kiều Nhi cứ quấn lấy tôi như vậy, tôi cũng không thoát được, cho nên tôi chỉ có thể quay đầu cùng Kiều Nhi đi ra ngoài, nhưng khi đang đi ra ngoài, tôi quay đầu lại nhìn về phía đầu của thần núi, chỉ thấy thần núi cũng quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự u ám và cố chấp, dường như không thấy tôi đau khổ và tuyệt vọng, thì anh ta chết cũng không cam tâm.

Tôi nhất định sẽ giết anh ta, đợi khi tôi sắp xếp cho Kiều Nhi xong, sẽ qua đây kết thúc, ân oán hơn hai ngàn năm của chúng tôi, cũng nên kết thúc!

Tôi kêu các tiện gia xung quanh đều đến phòng giam trông chừng thần núi giúp tôi, bây giờ tôi muốn sớm đưa Kiều Nhi trở về, sau đó lại quay lại đối phó với thần núi, Kiều Nhi thấy tôi đưa cô bé ra khỏi thần phủ, thì liên tục hỏi tôi tại sao không thấy giá chủ? Cô bé còn muốn nhìn thấy giáo chủ.

Tôi không trả lời cô bé, trong lòng tràn đầy hận ý, nhưng khi tôi rời khỏi thần phủ không xa, liền ngửi thấy một mùi quen thuộc bay vào thần phủ, mùi này giống như mùi trên người tôi, là Nữ Hi! Cô ta đến rồi!